Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh

Chương 63-2: Mạc Chính Phong truy thê ký (3) - Không có ngốc nhất, chỉ có ngốc hơn

Lương Vỹ giật mình, không chắc là mình có nghe chính xác hay không. Anh vừa nói gì? Yêu cậu? Là "anh yêu em" đúng không?

- Phải! - Mạc Chính Phong giống như hiểu được suy nghĩ của cậu, kiên định lặp lại - Anh yêu em. Vỹ Vỹ, anh thật sự yêu em. Anh chưa bao giờ yêu ai nhiều đến như vậy, và có lẽ ngoài em ra cũng sẽ không còn ai có thể khiến anh yêu đến vậy nữa. Vỹ Vỹ, đừng xa anh nữa được không?

Trong lòng Lương Vỹ buồn vui lẫn lộn, ngọt đắng đan xen, nhất thời không thể nói rõ rốt cuộc cảm giác của mình là gì. Lời tỏ tình này của anh, đã từng là thứ cậu chờ mong suốt mấy năm trời. Vậy mà đến lúc nghe được, lại là lúc cậu không thể chấp nhận. Anh đã có gia đình, có vợ có con. Còn cậu... Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, năm ấy anh từng nói đến MB với một vẻ khinh bỉ không che giấu, lẽ nào anh còn đủ bao dung để đón nhận cậu hay sao? Một kẻ từng chạy ra đường trước hàng nghìn ánh mắt trong tình trạng gần như trần truồng, một kẻ từng dùng thân thể kiếm tiền, một kẻ từng không biết xấu hổ nghĩ làm MB cũng chẳng sao, miễn là có tiền. Cho dù nam nhân không quan trọng trinh tiết, nhưng nam nhân cũng không thể chấp nhận yêu một kẻ như thế đúng không? Cậu cũng là nam nhân, cậu hiểu mà...

- Chính Phong - Lương Vỹ im lặng hồi lâu, nén xuống cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng - Nếu anh nói câu này từ hơn tám năm trước thì mọi chuyện đã khác. Xin lỗi, nhưng tôi... không còn yêu anh nữa rồi.

Cậu gỡ tay anh ra, đứng dậy mặc lại quần áo.

Mạc Chính Phong nhìn cậu, dẫu rằng cậu đã cố hết sức để làm ra vẻ mặt bình thản nhất, nhưng anh vẫn thấy được sự đau khổ giằng xé từ sâu trong cậu. Nỗi giày vò ấy không phải là thứ muốn giấu liền có thể giấu được.

- Vỹ Vỹ, em đang nói dối! Em vẫn còn yêu anh! Vỹ Vỹ, tám năm qua là anh đã hại em thê thảm, anh sao có thể không bù đắp cho em? Quay về bên anh đi, được không?

- Chính Phong à, hình như anh vẫn chưa học được cách phân biệt tình cảm thì phải. - Lương Vỹ cười lạnh, lắc đầu rời đi không ngoái lại.

Mạc Chính Phong ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng cậu. Không phân biệt được tình cảm? Là sao? Anh rất rõ ràng mình đối với cậu là tình cảm gì mà, tuyệt đối không nhầm lẫn. Anh cũng đã nói anh yêu cậu rồi, tại sao cậu vẫn không chấp nhận anh? Lẽ nào vẫn còn giận anh vì chuyện cũ sao?

Được rồi! Giận cũng đúng thôi, làm sao có thể không giận khi mà một người khiến mình phải chịu bao đắng cay như thế. Nhưng không sao, anh sẽ không bỏ cuộc. Lần này anh quyết định rồi, anh tuyệt đối không buông tay cậu nữa. Bằng mọi giá anh phải đưa cậu về bên mình. Có chân thành, có thời gian, có kiên trì, anh không tin không lay động được cậu.

Mạc Chính Phong chính thức bắt đầu con đường truy thê của mình từ đó.

Anh tìm hiểu đủ mọi cách tỏ tình từ ngớ ngẩn nhất đến cao siêu nhất, sến súa nhất đến nhạt nhẽo nhất, bất kể là cách gì, chỉ cần có thể biểu đạt tình cảm, anh đều không ngại thử. Mỗi ngày tặng một bó hồng khủng bố kèm lời nhắn đậm chất si tình lãng tử mà anh học được từ trên mấy diễn đàn tư vấn tình yêu, tiếc là cậu không thích hoa, bi thương thay lại càng ghét mấy câu tỏ tình sao chép từ ngôn tình ba xu. Trời mưa liền cầm ô chạy tới chờ dưới cổng công ty muốn đón cậu về, tiếc là anh quên mất người ta là tài xế, đi về đều dùng xe hơi của ông chủ. Tự tay làm bữa trưa tình yêu đem tới tận văn phòng, tiếc là tài nấu ăn của anh thực sự quá tệ, phá tanh bành cả căn bếp cũng chỉ làm được cơm và thịt luộc, người ta liếc cũng không thèm liếc chứ đừng nói là ăn. Ôm đàn đứng hát trước cổng công ty để tỏ tình, mặc kệ bao ánh mắt người qua đường phóng tới, tiếc là người ta ở tận trên tầng năm, không nghe thấy cũng không nhìn thấy, anh còn chưa kịp đợi được cậu ra đã bị bảo vệ đuổi đi vì gây mất trật tự.

Và còn tỉ tỉ trò kinh khủng khác nữa... Sự thật chứng minh, không có ngốc nhất, chỉ có ngốc hơn. Mấy cách tỏ tình này dùng cho thánh nữ ngôn tình còn được chứ làm sao có hiệu quả với một chàng trai như Lương Vỹ. Hơn thế, thứ Lương Vỹ cần hiện tại lại không phải thứ tình cảm thể hiện qua bề ngoài... Càng hào nhoáng bao nhiêu cậu càng cảm thấy nó quá mong manh dễ đứt. Lại nói, anh cứ lặp đi lặp lại một câu: "Anh muốn bù đắp cho em." Thế nào gọi là "bù đắp"? Vì sao phải "bù đắp"? Vì áy náy, vì hổ thẹn, vì thương hại... không nhất định là vì yêu. Đó chính là lí do tại sao Lương Vỹ nói anh chưa học được cách phân biệt tình cảm, và tại sao cậu lại không thể chấp nhận anh.

Mạc Chính Thuần thấy Mạc Chính Phong ngày càng có xu hướng xa rời hiện thực, cũng có khuyên bảo mấy lần nhưng đều không có hiệu quả. Mạc Chính Phong nói không tin được gã, vì nếu gã có bản lĩnh tình trường thì đã không đến mức một năm ở chung nhà vẫn không đụng tới cậu thiếu niên kia được. Mạc Chính Thuần lập tức nghẹn họng không nói được câu nào. Khuyên không được, bỏ mặc không xong, gã đành cầu cứu tới Mạc Quân, người sớm đã ung dung vợ con đề huề. Mạc Quân nghe mạc Chính Thuần kể sơ qua tình hình qua điện thoại, phải rất kìm chế mới không chửi tục. Cái thằng nhóc này đã bao nhiêu tuổi rồi còn dở hơi như thế chứ? Dĩ nhiên, y không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù sao năm đó y và Mã Tiểu Ny cũng có lỗi với cậu, nếu lần này giúp được hai người về bên nhau thì cũng xem như đã chuộc được lỗi lầm.

Vì thế, ngay đêm hôm nhận được tin, Mạc Quân liền gọi điện cho cậu em họ EQ tỉ lệ nghịch với tuổi tác này...

Không biết Mạc Quân nói những gì nhưng từ hôm sau Mạc Chính Phong liền dừng hết mấy trò tỏ tình đó lại, hai tuần liền không xuất hiện trước mặt Lương Vỹ. Ban đầu Lương Vỹ còn thở phào nhẹ nhõm, sau mấy ngày thấy thiếu vắng, mấy ngày nữa lại lo lắng, không biết anh có xảy ra chuyện gì không. Đến khi sang tuần thứ ba thì cậu hoàn toàn không khống chế nổi tâm tình mình, giống như đã phát điên vậy. Cậu vừa sợ anh xảy ra chuyện, vừa có chút tiếc nuối mơ hồ vì nghĩ đến khả năng anh đã chán nản với việc theo đuổi cậu, lại vừa có cảm giác khinh bỉ, tự giễu bản thân quá xem trọng chính mình. Đủ thứ tâm tình hỗn loạn, cậu không cách nào nhịn được mãi. Vì thế, tối hôm đó, cậu hẹn Tiểu Duyệt đến quán bar cũ uống rượu giải sầu.

Tiểu Duyệt đến đúng hẹn, nhưng ngồi được nửa tiếng lại chạy đi đâu mất dạng. Lương Vỹ bấy giờ đã uống ngà ngà say, cũng chẳng quan tâm đến cậu ta nữa, tự mình uống tiếp đến không biết trời đất, quên hết những phiền não trong lòng, chỉ còn thấy đèn màu nhấp nháy loạn mắt và men rượu cay nồng cháy bỏng trong ngực, tràn ngập cả khoang miệng.

Bỗng một bàn tay ai nhéo mạnh vào eo cậu một cái, Lương Vỹ say nhưng vẫn biết đau, quay mặt lại chửi ầm lên. Người kia không có vẻ gì tức giận, ngược lại rất thưởng thức vẻ mặt của cậu lúc này. Đợi cậu mắng chán mới lên tiếng:

- Nhóc, không tồi. Còn biết xù lông mắng người, anh đây thích như vậy. Năm ngàn một đêm, được chứ?

- CMN anh là ai chứ? - Lương Vỹ nheo mắt nhìn một hồi vẫn không định hình được người đối diện, cảm giác như anh ta cứ lắc qua lắc lại trước mặt mình - Tôi không biết anh, đi ra đi!

- Ai cần em phải biết.

Gã đàn ông cười lạnh, một tay xốc cậu lên lôi đi. Lương Vỹ giật mình điên cuồng phản kháng giãy dụa. Nhưng với gã, sự chống đối kịch liệt của cậu dường như chỉ tăng thêm kích thích cho gã mà thôi, hoàn toàn không hề hấn gì: "Nhóc con, dù cưng có xù lông thành con nhím, anh đây cũng nhổ hết cho cưng xem! Đã bị anh nhắm trúng rồi thì đừng mơ thoát được!" Gã ghé vào tai cậu nói, cảm giác ngứa ngứa khó chịu càng khiến cậu phản ứng mạnh mẽ hơn, gào thét quát tháo đến xé họng. Tuy nhiên, cậu vẫn bị gã cưỡng chế đưa ra khỏi quán.

Cứ tưởng mình thế là xong rồi, Lương Vỹ không ngờ bất chợt lại có một giọng nói vang lên sau lưng:

- Thả cậu ấy xuống!

___

Hôm nay Shan mất ngủ mấy nàng à T.T