Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh

Chương 73: Phiên ngoại 1 Phải là anh gả cho em

Sau màn cầu hôn "chấn động lòng người" hôm đó, chuyện tình của Mạc Chính Phong và Lương Vỹ đã trở thành đề tài nóng trên mạng xã hội suốt một thời gian khá dài. Có người ủng hộ, cũng có người phản đối, công việc của Mạc Chính Phong cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng, rất nhiều hoạt động bị cản trở, hợp đồng quảng cáo ký rồi cũng bị hoãn quay vô thời hạn, nhiều sự kiện không được tham gia. Lương Vỹ cảm thấy rất áy náy, nếu sớm biết gây ra hậu quả thế này cậu đã không làm rùm beng như vậy. 

Ngược lại với cậu, Mạc Chính Phong lại có vẻ rất thoải mái. Từ sau khi bộ phim kia ra mắt anh vẫn luôn bận rộn đến không kịp thở, giờ có nhiều thời gian rảnh để vui chơi nghỉ ngơi, có gì mà phải buồn chứ. Dù sao anh cũng không phải quá đam mê với ngành giải trí, trước đây làm người mẫu hay hiện tại làm diễn viên cũng vì công việc này thú vị hơn việc ngày nào cũng chôn đầu trong giấy tờ xử lý việc công ty thôi. Nhưng so với cả hai việc này thì nằm không vẫn là tuyệt nhất. Công ty đã nhượng cho Mạc Quân, anh chỉ là một cổ đông trên danh nghĩa, không cần làm vẫn có ăn.  Mỗi ngày còn được ăn uống ngủ nghỉ tùy ý, hứng lên thì ôm Lương Vỹ livestream trò chuyện với fan hâm mộ. Cuộc sống quả thực sung sướng hơn cả thần tiên. 

Bạn có thấy thiếu thiếu cái gì không? 

Nghĩ lại xem nào...

Đúng rồi! Thiếu cái đó đó!

Chính là đám cưới của Mạc Chính Phong và Lương Vỹ. 

Đã cầu hôn công khai rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chẳng thấy Mạc Chính Phong lo gì đến chuyện đám cưới? 

Vì không cần lo nữa. Họ quyết định làm đám cưới chung với Tiêu Thần và Chu Đinh. Mà tiêu Thần là ai? Tổng tài gì cũng thiếu, chỉ không thiếu điều kiện; gì cũng không coi trọng, chỉ coi trọng vợ yêu. Đám cưới do hắn lo hết từ A đến Z, đi đâu kết hôn, khách mời những ai, tiệc có những gì, nghỉ tuần trăng mật ở đâu đều do hắn tính toán hết. Mạc Chính Phong không giỏi mấy chuyện này, chỉ thỉnh thoảng hỏi cho có lệ. Lương Vỹ có trách nhiệm hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ phụ giúp Tiêu Thần vài việc lặt vặt. Mạc Chính Phong không bằng lòng, còn giận dỗi với cậu:

- Em suốt ngày Tiêu Thần Tiêu Thần, ở với hắn mãi rồi nghiện hả? Em có còn quan tâm anh không? 

Lương Vỹ nhìn anh, quả thực không biết dùng từ gì diễn tả cảm xúc của mình:

- Anh có vấn đề à? Chúng ta sắp kết hôn, kết hôn đó! Anh có thể bày tỏ một chút quan tâm được không? Anh không để ý thì thôi, em để ý anh còn trách em. Rốt cuộc đây là đám cưới chúng ta hay đám cưới Tiêu Thần?

- Cả hai! - Mạc Chính Phong rất thản nhiên.

"..." Ừ nhỉ, quên mất. Lương Vỹ tự cảm thấy mình quá dở hơi, chắc chắn là bị Mạc Chính Phong ảnh hưởng rồi. Không được! Sau này tránh xa anh ra một chút!

- Bánh bao bự ~~~ - Mạc Chính Phong dài giọng kéo cậu ngồi xuống sofa chung, gác cằm lên vai cậu - Em đừng quan tâm mấy chuyện đó nữa được không? Hôn lễ là hình thức thôi, chúng ta bàn chuyện gì có ý nghĩa hơn đi.

- Chuyện gì? - Lương Vỹ không nghĩ ra ngoài chuyện tổ chức hôn lễ còn chuyện gì cần bàn.

- Ví dụ như đêm tân hôn chúng ta làm bao lâu, làm kiểu nào, xem phim gì, dùng đạo cụ nào, còn có...

- Im! 

Lương Vỹ không chút lưu tình bịt miệng Mạc Chính Phong lại, cảm giác máu nóng đều dồn hết lên đầu. Ngoài làm ra còn nghĩ được cái gì khác không? Hồi trước bận rộn về nhà là lăn ra giường ngủ. Có khi cậu muốn còn phải tự mình động thủ, hơn thế, làm xong tiền diễn tên này cũng ngủ mất tiêu. Giờ thì hay rồi, rảnh rỗi rồi, mỗi ngày đều quan tâm đặt chuyện này lên hàng đầu. Đúng là tên biến thái cuồng giường chiếu! Là thành phần nguy hiểm! Là thể loại cần phải đem đi hỏa thiêu!

- Em nói anh nghe, chuyện này không cần bàn nữa. Đêm tân hôn nếu anh cho em phản công thì được, còn nếu không, dẹp luôn, ngủ! - Lương Vỹ lời lẽ sắt thép.

Nói gì thì nói, chuyện này cậu cũng suy tính hết cả rồi đó! Cả đời được một lần kết hôn, phải tạo dấu ấn khó quên chứ! Cậu cũng đã nghĩ sẵn đêm đó sẽ làm những gì với Mạc Chính Phong rồi, tuyệt đối không thể mắc lại sai lầm trong quá khứ nữa.

Hình như có ai đó vừa khinh bỉ ai đó là tên biến thái cuồng giường chiếu thì phải... Rốt cuộc ai mới là người trong đầu toàn chuyện đó? Thôi hãy xem như chúng ta chưa thấy gì đi.

- Bánh bao, không được nha! - Mạc Chính Phong tất nhiên không thể đồng ý - Anh có thể cho em nằm trên, nhưng em tuyệt đối không thể nằm trong! Em gả cho anh thì phải nghe lời anh!

- Có cái *** nhé! Là anh gả cho em! Anh gả cho em có hiểu chưa? Là anh gả cho em! Em cưới anh về, anh mới là người gả đi! Anh nhìn xem anh đang ở nhà ai? Nhà của em! Nhà của em thì phải là em gả... không đúng, anh gả vào nhà em!

- Ha? - Mạc Chính Phong nhếch môi cười, ánh mắt mang ý xấu liếc liếc cặp mông cậu. Không biết là ai tối qua ở trên giường rên rỉ gọi lão công, nỉ non cầu xin lão công nhanh một chút, hôm nay lại dám mạnh miệng thế kia.

Lương Vỹ làm sao có thể không hiểu Mạc Chính Phong có ý gì. Cả người cậu như bốc cháy, hai con ngươi đổ ra lửa giận hừng hực. Chính vì mỗi lần làm xong đều bị trêu chọc, bị anh dùng ánh mắt này soi mói nên cậu mới muốn phản công! Muốn cho anh nếm trải cảm giác xấu hổ đến muốn tự đào hố chôn mình này! 

- Nếu anh không gả cho em, chúng ta cũng không cần kết hôn nữa!

- Được rồi được rồi! - Mạc Chính Phong cười làm hòa, tốt nhất không chọc con mèo này xù lông, nếu không đến tối sẽ bị "móng vuốt" tấn công ép buộc ra ngủ sofa đó - Anh gả cho em, anh gả cho em là được rồi chứ gì. Anh sẽ thừa nhận công khai là anh gả cho em, nhưng đến hôm tổ chức hôn lễ, em phải chủ động đòi anh mang em đi động phòng.

- Được, anh dám làm thì em sẽ chủ động.

Lương Vỹ rất tự tin vào bản thân mình. Hứ! Cái tên mặt mũi còn quan trọng hơn tính mạng này có thể thừa nhận gả cho mình sao? Chắc trời sắp đổ mưa tiền rồi!

Kết quả, đến ngày hôn lễ, mọi chuyện lại chứng minh Mạc Chính Phong là người nói được làm được.

Quả thực anh không tranh giành chuyện ai lấy ai gả với cậu, chính miệng thừa nhận là anh gả cho cậu. Nhưng sau khi phu phu nhà Tiêu Thần đã hôn xong, bế nhau đi động phòng rồi, còn Mạc Chính Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ, cười đầy ẩn ý nhìn cậu: "Anh xong rồi, đến em đó, nếu không thì cứ đứng đây, anh cũng không vội."

Lương Vỹ hiểu được ý anh, tức đến nghẹn họng mà không biết phải làm gì. Tên này thế mà dám làm thật. Tôi cũng không ham cái hư vinh đó! Anh không làm sẽ chết sao? Làm sao cậu có thể mở miệng đòi động phòng chứ? Xấu hổ muốn chết! Trước mặt bao nhiêu khách khứa thế này lại không thể nhào lên đánh tên mặt dày xấu xa này được, sẽ rất mất mặt đó! Nhưng không đánh thì phải làm thế nào? Bỏ chạy? Không được! Hôn lễ mà, cả đời có một lần, không thể vì giận dỗi mà chạy khỏi lễ đường, sẽ không may mắn đâu. Hơn nữa lí do vì sao cậu tức giận thì chỉ có một mình cậu biết, mọi người ở đây đều không biết. Giờ mà bỏ chạy thì sau này giải thích thế nào? Làm sao đây? Bế Mạc Chính Phong chạy như như Tiêu Thần bế Chu Đinh? Cho xin đi, không khả thi đâu, sợ là không nhấc nổi một cái chân của anh lên mất! Aaaa! Tên xấu xa! Anh muốn ép tôi đúng không?

Bóng dáng Tiêu Thần và Chu Đinh đã không thấy đâu, khách khứa đều dồn sự chú ý vào cặp đôi còn lại. Tình huống gì đây? Hai người này còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ muốn động phòng ở đây? Ặc! Không đúng! Ai lại làm thế.

Bị một đống ánh mắt tò mò như vậy phóng tới trên người, Lương Vỹ dĩ nhiên là người không chịu nổi trước. Thôi được rồi, lần này xem như anh thắng, để xem đến tối tôi xử anh ra sao.

Cậu hơi kiễng chân hôn lên môi Mạc Chính Phong, sau đó nhắm mắt nói:

- Mau mang em đi động phòng!

Mạc Chính Phong cười ra tiếng, bế cậu lên đi ra ngoài. Đã nói mà, em không làm được đâu.

Đêm tân hôn, thù mới nợ cũ, Lương Vỹ tính gộp làm một, quyết tâm cho Mạc Chính Phong một đêm tàn hoa bại cúc!

Cậu tắm trước, bắt Mạc Chính Phong tắm sau. Trong lúc anh tắm thì cậu sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết.

Bận rộn một hồi, Lương Vỹ nhìn lại thành quả của mình, cảm thấy rất hài lòng, cái gì cũng đủ rồi. Phù! Chạy qua chạy lại mệt muốn chết! Đổ cả mồ hôi rồi.

Cậu với điều khiển máy lạnh hạ nhiệt độ xuống thấp chút nữa, nhưng kỳ quái là chẳng thấy mát hơn xíu nào, ngược lại càng lúc càng nóng. Đến khi Mạc Chính Phong từ phòng tắm đi ra thì Lương Vỹ đã lột hết quần áo trên người, chỉ còn duy nhất chiếc quần ứa ừa kia, vừa đứng dưới máy lạnh vừa cầm tờ tạp chí đặt sẵn trên bàn quạt lấy quạt để mà mồ hôi vẫn túa đẫm trán.

Mạc Chính Phong cười bí hiểm kéo tay cậu, một phát đẩy cậu ngã lên giường, bản thân thì áp tới gần. Hơi thở cận kề, Lương Vỹ cảm giác tay chân đều mềm nhũn, không còn chút sức lực, nhưng không hiểu sao vẫn ôm chặt lấy người phía trên. Hành động giống như không theo ý muốn của cậu mà bị một người khác điều khiển, cậu không thể phản kháng được. Thân thể nóng rực khát cầu được yêu thương, nơi nào đó không ngừng tiết ra dịch thể, co rút thèm khát được lấp đầy. 

Mạc Chính Phong vui vẻ hôn nhẹ lên môi cậu rồi rời ra, thỏa mãn nhìn cậu liếm liếm môi, vẻ mặt khao khát, ánh mắt mơ màng quyến rũ chết người nhìn anh như cầu xin nài nỉ, thân dưới không ngừng vặn vẹo qua lại, lẳng lơ hơn bao giờ hết.

- Bảo bối, muốn anh không? - Giọng nói khàn khàn như một thứ thần chú luẩn quẩn bên tai Lương Vỹ, cậu cứ thế gật đầu liên hồi.

- Muốn gì? Nói anh nghe nào.

- Muốn... muốn anh...

- Hửm?

- Muốn anh... muốn anh thao em... Nhanh, lão công, em... ưm...

Mạc Chính Phong nhếch môi, tên nhóc này, thế mà còn đòi phản công sao? Nhóc lẳng lơ, đêm nay cho em biết tay.

Giờ thì sao? Dĩ nhiên là đến cảnh ai cũng biết là cảnh gì ấy...

Mạc Chính Phong dùng hết tất cả những thứ mà Lương Vỹ đã chuẩn bị, roi da, bịt mắt, còng tay, dây trói,... không thiếu thứ gì, khiến Lương Vỹ vừa muốn cự tuyệt là vừa muốn tiếp tục, giày vò đến thật khổ sở. Hai người đổi đủ tư thế, đủ địa điểm, từ trên giường xuống dưới đất, từ trong phòng ra ban công, lăn qua lăn lại cũng gần hai tiếng đồng hồ. Lương Vỹ giống như trúng phải bùa mê, chỉ biết hùa theo từng cử động của Mạc Chính Phong, một chút chống cự cũng không có, hoàn toàn quên mất ý định cho lão công mình "tàn hoa bại cúc" lúc ban đầu.

- A... lão công... sâu... sâu quá rồi... đừng mà. Hu hu... em xin anh... đừng... ưm... 

- Ngoan, anh sẽ cho em thoải mái... Nói anh nghe nào... bảo bối, sướng không? 

- A... - Cú thúc mạnh làm Lương Vỹ run rẩy cả người, bàn tay vô thức cào lên lưng Mạc Chính Phong - Sướng... lão công... lão công làm em rất sướng... 

- Muốn nữa không? Muốn anh đâm vào càng sâu không? Muốn nhanh hơn không? - Mạc Chính Phong tiếp tục dụ dỗ.

- Muốn... muốn a... ưm... lão công... a~ 

Cứ như vậy một đêm trôi qua...

Chúng ta tạm thời kéo rèm lại đi, cảnh tiếp theo không thể xem nữa. Tiếng ưm ưm a a với tiếng giường rung ken két không có thú vị a...

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, rèm cửa đã được kéo ra, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả căn phòng, khiến người trên giường không muốn cũng phải thức dậy. Mạc Chính Phong thỏa mãn nhìn người trong lòng nhăn nhó mặt mày một hồi mới chịu mở mắt. Và sau đó?

...

- Mạc Chính Phong!!! Tôi phải giết anh tên khốn kiếp! Ai cho anh làm thế với tôi? A! Đau!

- Bình tĩnh nào bảo bối, anh xin lỗi hôm qua hơi quá đáng, để yên anh bôi thuốc cho nào.

- Cút đi đồ biến thái cuồng giường chiếu! Đồ t*ng trùng thượng não! Đồ không có nhân tính! Sao anh dám khiến tôi thành ra thế này? Lão tử muốn giết anh! Muốn cắt của anh xuống! Muốn hỏa thiêu anh! AAA!!! Đau a!!! Nhẹ tay thôi!

- Được được rồi, đừng náo loạn nữa, anh sẽ nhẹ nhàng. Bảo bối, khi nào thì tiếp tục được?

- Cút!!!

Rất may mắn khách sạn có cách âm tốt, nếu không mấy phòng kế bên e là sẽ thủng màng nhĩ mất.

"Vỹ Vỹ à, rên cả đêm không mệt sao? Còn sức để gào thét như vậy, có lẽ không quá mấy ngày là bình phục rồi. Chúng ta lại có thể tiếp tục đúng không bảo bối? Yêu em chết mất thôi!" Mạc Chính Phong vừa bôi thuốc cho cậu vừa nghĩ, không nhịn nổi mà cười đến mặt cũng nở thành hoa, hai mắt lòe lòe tỏa sáng như sắc lang thấy con mồi. 

Thật là một hôn lễ để đời...