Chính Là Em Chỉ Thích Anh

Chương 20: "Anh có muốn lên ngồi một chút không?"

Edit: Xiao Mei

Lục Hành Chỉ muốn ngăn cản đều không kịp, Tô Tinh Thần đã hôn lên.

Trong lúc sửng sốt, Tô Tinh Thần đã cắn ở trên môi anh.

Có lẽ là do lần đầu tiên hôn cô chỉ biết ngây ngốc dán ở trên môi anh, ngẫu nhiên khẽ cắn một chút còn lại cũng không có phản ứng gì khác.

Chờ đến khi Lục Hành Chỉ phản ứng lại, Tô Tinh Thần đã mở to mắt, nhìn thẳng anh.

Lục Hành Chỉ nhanh chóng từ trên người cô ngồi dậy. Khi đang chuẩn bị ngồi dậy, còn có thể nghe được tiếng kinh hô của người vừa lúc trượt ngang qua: "Ôi mẹ ơi, thật lãng mạn, ôm hôn trên nền tuyết."

"Quá ngược cẩu rồi, tôi vẫn còn độc thân đấy, vì sao đến trượt tuyết cũng muốn bị ngược?"

"Hơn nữa là cô gái bị áp ở dưới, vừa nhìn liền cảm thấy khí phách."

.....

Lục Hành Chỉ ho tiếng, nhanh chóng ngồi dậy rũ mắt nhìn Tô Tinh Thần trên mặt tuyết không đứng dậy.

"Lên không?"

Tô Tinh Thần cũng cảm thấy vừa mới mình gan lớn hơn mọi khi, thật cẩn thận quan sát đến thần sắc Lục Hành Chỉ: "Anh tức giận sao?"

Lục Hành Chỉ nhạt nhạt nhìn cô, từ trên mà nhìn xuống.

Chóp mũi cô vẫn phiếm hồng như cũ, không biết là bởi vì đụng vào hay là bị đông lạnh, ngược lại đôi môi lại kiều diễm ướt át, thủy nhuận làm người muốn đi lên ngắt lấy.

Hầu kết hơi lăn, Lục Hành Chỉ quay đầu đi, trả lời cô câu hỏi: "Không đứng dậy thì tôi đi đây."

"Anh nói cho tôi trước anh có tức giận không đi."

Lục Hành Chỉ che miệng ho nhẹ: "Cô muốn biết làm gì?"

Tô Tinh Thần chớp chớp mắt: "Không tức giận thì tôi đứng lên, tức giận thì tôi không đứng nữa, dù sao anh cũng tức giận đứng dậy cũng sẽ không quan tâm đến tôi, vậy tôi đứng làm gì?"

Lục Hành Chỉ: "....." Anh sắp không chống đỡ được Tô Tinh Thần người này rồi.

Luôn luôn không ấn theo lẽ thường ra bài, lời nói ra luôn khiến cho anh không lời nào đáp trả được, nhưng cố tình lại không khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.

"Trả lời tôi nhanh lên, tức giận không?" Tô Tinh Thần cắn môi dưới, giả vờ đáng thương vô cùng nhìn Lục Hành Chỉ.

Lục Hành Chỉ rũ mi, tránh đi tầm mắt kia, ho hai tiếng nói: "Không có." Anh duỗi tay đưa cho cô nói: "Dậy."

Tô Tinh Thần hoan hô lên tiếng, nhanh chóng lôi kéo tay Lục Hành Chỉ đứng lên.

"Yeah!"

Lục Hành Chỉ hơi dừng, sau khi đem người kéo dậy bổ sung một câu: "Nhưng không có lần sau."

Nháy mắt, ý cười trên mặt Tô Tinh Thần cứng lại, liếc nhìn vẻ mặt Lục Hành Chỉ lạnh nhạt, cô có chút uể oải ồ tiếng, "Biết rồi."

Lục Hành Chỉ nhìn người biểu cảm thay đổi nhanh chóng, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng rất nhanh lại bị anh che giấu đi.

"Còn muốn trượt tuyết không?"

"Đương nhiên."

Tô Tinh Thần chính là một mỹ thiếu nữ có sức chiến đấu, nói muốn học trượt tuyết, sau khi quang minh chính đại hôn qua Lục Hành Chỉ, thì nghiêm túc học trượt.

Chuyên chú nghe Lục Hành Chỉ giảng giải.

Không thể không nói, nếu Lục Hành Chỉ là thầy giáo nhất định sẽ là một người thầy tốt. Có chỗ nào Tô Tinh Thần nghe không hiểu, anh cũng không cảm thấy phiền lặp lại lần nữa, hơn nữa đem tất cả những việc cần chú ý đều nói hết cho cô đến khi cô nghe hiểu mới thôi.

Từ người một bước đều trượt không ra, đến hiện tại đã có thể chậm rãi trượt ra ngoài không xa, trên cơ bản đều là công lao của Lục Hành Chỉ.

Giữa trưa hai người ở nơi này tùy tiện ăn chút ít, Tô Tinh Thần có hứng thú cực kỳ cao đối với trượt tuyết. Sau khi ăn xong cơm trưa, không nghỉ ngơi đã lôi kéo Lục Hành Chỉ tiếp tục dạy mình.

Đến buổi chiều, cô đã học được không sai biệt lắm.

Không cần Lục Hành Chỉ nâng cũng đã trượt rất xa, hơn nữa còn không để ngã.

"Lục Hành Chỉ."

"Hử?"

Đôi mắt Tô Tinh Thần sáng ngời, đem điện thoại của mình đưa cho anh nói: "Anh quay giúp tôi một video được không?"

"Ừ." Lục Hành Chỉ duỗi tay nhận điện thoại của cô, cúi đầu chuẩn bị quay cho cô.

Khi vừa mới nhận được, màn hình điện thoại liền tối đen.

"Mật khẩu là gì?"

Tô Tinh Thần đang chuẩn bị động tác để làm, cho nên thuận miệng đáp một câu cũng quên mất hình nền điện thoại của mình là gì.

"120507."

Nghe vậy, Lục Hành Chỉ nhướng mày, cúi đầu ấn xuống mấy con số kia. Sau khi ấn xong, Lục Hành Chỉ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, sững sờ vài giây sau ngước mắt nhìn về phía người đang chuẩn bị trượt tuyết kia.

Sau khi nhìn chằm chằm màn hình nền thật lâu, Lục Hành Chỉ mới nói: "Được chưa?"

"Được rồi."

"Có thể rồi."

Lục Hành Chỉ chiếu theo yêu cầu của cô quay cho cô một video không dài cũng không ngắn.

Sau khi Tô Tinh Thần trượt xong một vòng, đi đến bên người anh hỏi: "Thế nào, quay được rồi chứ?"

"Ừ." Lục Hành Chỉ đưa mắt, giơ điện thoại cho cô xem.

Tô Tinh Thần nhìn, đôi mắt hơi cong, có chút kinh hỉ nói: "Cũng không tệ lắm a."

"Còn tạm." Lục Hành Chỉ hơi dừng, cúi đầu nhìn người trước mặt, cười lên: "Hình nền điện thoại của cô là gì?"

Tô Tinh Thần: "...." Tay cầm điện thoại đang chậm rãi căng chặt.

Cô cười gượng lên: "A? Anh nói cái gì?" Vừa nói vừa đem điện thoại nhét vào trong túi, Tô Tinh Thần làm ra vẻ giống như bộ dáng nghe không hiểu, vẻ mặt mê man nhìn Lục Hành Chỉ: "Tôi không nghe rõ anh nói cái gì, tôi tiếp tục đi trượt tuyết đây."

Sau khi nói xong, cũng không đợi Lục Hành Chỉ đáp lại, Tô Tinh Thần đã bay nhanh trượt đi.

Lục Hành Chỉ nhìn theo bóng dáng chạy như bay mà đi kia, híp mắt lại, trên mặt treo ý cười không rõ hàm xúc.

Thời gian có rất nhiều, anh cũng không nóng vội hiện tại đi tìm người tính sổ.

Tô Tinh Thần trượt tuyết ở bên kia, bỗng nhiên cảm thấy ngực căng thẳng.

Run run thân mình, cô cũng không sợ, dù sao Lục Hành Chỉ cũng không làm gì cô, còn không phải là một tấm ảnh chụp thôi sao, đúng không.

Cô ở trong lòng yên lặng an ủi chính mình.

*

Ở sân trượt tuyết chơi cả ngày, đây có lẽ là một ngày vui vẻ nhất gần đây của Tô Tinh Thần.

Dù sao cũng là một lần duy nhất mà Lục Hành Chỉ cùng cô hai người chơi cả ngày. Tuy rằng sắc mặt Lục Hành Chỉ vẫn luôn nhàn nhạt, nhìn không ra có bao nhiêu vui vẻ.

Nhưng không sao chỉ cần chính Tô Tinh Thần rất vui vẻ là được.

Hơn nữa có rất nhiều chuyện, Lục Hành Chỉ cũng không từ chối cô.

Khi từ sân trượt tuyết rời đi đã là năm giờ.

Lái xe về nhà cần mất hơn hai giờ, Tô Tinh Thần nhìn về phía Lục Hành Chỉ ở một bên, có chút không yên: "Nếu không để tôi lái xe cho, ngày mai có phải anh còn phải đi làm không?"

"Ừm."

Lục Hành Chỉ liếc nhìn cô: "KHông cần, đường không dễ đi."

Tô Tinh Thần nghẹn lời, nói: "Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt."

Nghe vậy Lục Hành Chỉ nhướng mày, liếc mắt đánh giá cô một lượt, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Không cảm thấy."

Tô Tinh Thần chậc tiếng: "Đó là do anh không ngồi qua xe tôi bao giờ."

"Ừ, nói rất đúng."

Tô Tinh Thần: "....."

Đến lúc sau bất luận nói cái gì, Lục Hành Chỉ cũng không đem xe cho cô lái.

Ban đầu Tô Tinh Thần còn tinh lực tràn đầy, đến một giờ sau đã không có tinh thần bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Lục Hành Chỉ ghé mắt nhìn, nhắc nhở cô: "Muốn ngủ thì ngủ đi."

Chơi nguyên một ngày, quả thật cũng nên chợp mắt rồi.

Tô Tinh Thần ừ một tiếng, đưa mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: "Thật sự không cần tôi lái xe sao?"

Lục Hành Chỉ: "Không cần."

"Được rồi, vậy tôi ngủ đây,nếu anh có mệt thì gọi tôi dậy lái xe nhé."

"Ừ."

Không bao lâu sau khi Tô Tinh Thần ngủ, điện thoại Lục Hành Chỉ để ở một bên vang lên.

Anh đưa mắt nhìn người bên cạnh đã ngủ đến ngon ngọt, hơi dừng một chút mới đem điện thoại cầm lên.

"Alo mẹ."

Ngô Uyển Thanh nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Làm sao lâu vậy mới nhận điện thoại."

"Đang lái xe."

Ngô Uyển Thanh à tiếng: "Lúc trước không phải con nói hôm nay phải về nhà lấy đồ gì sao, khi nào thì về, có về ăn cơm tối không?"

Nghe vậy, Lục Hành Chỉ lúc này mới nhớ tới việc mà mình nói.

"Không được, con còn ở bên ngoài, đi về chắc là đã khuya, lần sau lại lấy đi."

"Được rồi, lái xe chú ý an toàn đó, là đi ra ngoài chơi hả?"

"Vâng."

Ngô Uyển Thanh nhướng mày, có chút kinh ngạc con trai mình sẽ đi ra ngoài chơi: "Một người?"

"Không phải."

"Cùng nam hay nữ?"

Lục Hành Chỉ bất đắc dĩ gọi: "Mẹ."

Ngô Uyển Thanh bật cười, cong cong môi nói: "Được rồi, mẹ không hỏi con nữa, chính con có chủ ý, chú ý an toàn, về nhà gọi điện cho mẹ."

"Vâng." Lục Hành Chỉ hơi dừng, nghĩ nghĩ nói: "Đợi một chút."

"Còn có chuyện gì?"

Lục Hành Chỉ ho tiếng mới bất đắc dĩ hỏi câu: "Bệnh của Tô Tinh Thần vấn đề có lớn không?"

"Ai?" Ngô Uyển Thanh nhất thời không phản ứng lại, hỏi nhiều một tiếng.

"Không phải lần trước Tô Tinh Thần tìm mẹ khám bệnh sao, vấn đề có lớn không?"

Ngô Uyển Thanh sửng sốt vài giây, mới phản ứng lại nói: "Con hỏi Tinh Thần à?"

Lục Hành Chỉ: "...."

Ngô Uyển Thanh cười lên: "Không lớn không lớn, có mẹ con ở vấn đề lớn thế nào được, thế nào quan tâm Tinh Thần hả?"

Lục Hành Chỉ: "...."

Anh cảm thấy mình không nên hỏi nhiều.

Ngô Uyển Thanh cảm thấy đối với cái tính muộn tao này của con trai mình vô cùng hiểu biết, giễu cợt nó một lúc sau nói: "Không có vấn đề gì lớn, chẳng qua là khi còn nhỏ bị lạnh qua đến những thời kỳ đặc thù sẽ tương đối khó chịu thôi. Nhưng mà mẹ đã kê cho con bé nửa tháng thuốc, uống xong lại mang con bé về nhà nhé, mẹ kiểm tra cho con bé lần nữa."

"Vâng."

"Con cùng Tinh Thần ở bên nhau hả?"

"Không có."

Ngô Uyển Thanh ý vị thâm trường à tiếng: "Không ở bên nhau mà quan tâm con gái nhà người ta như vậy, mẹ còn tưởng rằng con thích Tinh Thần chứ."

Lục Hành Chỉ nghẹn nghẹn, bất đắc dĩ nói: "Trước cứ như vậy, con tắt đây."

Sau khi nói xong cũng không chờ Ngô Uyển Thanh đáp lại cái gì, trực tiếp đem điện thoại tắt đi.

Ngô Uyển Thanh cười mắng với điện thoại một câu: "Tiểu tử thối."

*

Một giấc này của Tô Tinh Thần trực tiếp ngủ đến khi Lục Hành Chỉ đem xe ngừng ở dưới lầu tiểu khu nhà mình.

Khi cô tỉnh lại, bên trong xe đang mở nhạc êm dịu. Nhíu nhíu mày, cô đưa mắt nhìn về phía Lục Hành Chỉ ở một bên, cũng không biết xe ngừng ở nơi này đã bao lâu, một tay Lục Hành Chỉ đè sau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tô Tinh Thần cúi đầu nhìn áo khoác trên người mình, rũ mắt đem suy nghĩ ở đáy mắt đều thu lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm người bên cạnh.

Lục Hành Chỉ lớn lên thật sự rất đẹp, một khuôn mặt tinh xảo không tì vết. Tô Tinh Thần nhìn đến mê mẩn, liền Lục Hành Chỉ mở mắt ra nhìn mình khi nào cũng chưa phản ứng lại được.

"Tỉnh rồi?" Vẫn là Lục Hành Chỉ lên tiếng trước, đánh gãy suy nghĩ của cô.

"A....." Tô Tinh Thần sửng sốt vội vàng nói: "Tỉnh rồi."

Lục Hành Chỉ ừ tiếng, duỗi tay xoa xoa ấn đường nói: "Về đến nhà cô rồi."

Tô Tinh Thần hơi dừng thấp giọng nói: "Tôi biết rồi." Cô chậm chạp chuẩn bị từ trong xe đi ra, vừa xuống xe đã cảm nhận được một trận gió thổi qua lạnh thấu xương.

Tô Tinh Thần lạnh rụt cổ lại, bên trong xe chợt sáng chợt tối, ngọn đèn bên đường ngẫu nhiên có một hai chùm sáng dừng lại bên trong qua cửa sổ, sấn thêm vẻ mặt Lục Hành Chỉ càng thêm thanh lãnh.

Tô Tinh Thần nhấp môi, nhìn về phía người ngồi bên trong xe hỏi thật cẩn thận: "Anh có đói không?"

Nghe vậy, Lục Hành Chỉ ngước mắt nhìn người đang ghé vào cửa sổ xe.

"Hả?"

Tô Tinh Thần liếm liếm môi, có chút khẩn trương hỏi: "Anh có đói không?"

"Còn chưa."

Tô Tinh Thần ồ lên, đối với câu trả lời này cũng không cao hứng nổi.

Cô bĩu môi, cúi đầu chuẩn bị đi vào bên trong. Sau khi đi được hai bước, cô lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Lục Hành Chỉ, mắt hơi sáng: "Lục Hành Chỉ."

"Làm sao vậy?"

Tô Tinh Thần duỗi tay chỉ chỉ nhà mình trên tầng: "Có muốn đi lên ngồi chút không?"