Chính Là Nó

Chương 3: Chương 3

Hai năm sau ( hiện tại )

Nó đang phải chịu đựng sức nóng của cái thành phố chết tiệt này trong một quán bán pizza nó xin được một chân làm thêm ở đây.Một người dở hơi như nó nhà đẹp ăn không ngồi dồi không thèm hưởng thụ lại ra đời đi làm thêm kiếm tiền của thiên hạ.

Nó đâu thích phải chịu thế này do sợ ông bắt ép mình quá nó phải đánh đòn phủ đầu với điều kiện

1 chỉ cần một năm là nó có thể học xong chương trình trung học phổ thông có nghĩa ông phải cho nó ra ngoài ở riêng ông không được can thiệp.

2 Nó sẽ học cách quản lý cái công ty của ông nhưng nó chỉ xem là chính không đụng vô,nó không thích mọi người đồn đại

3 Ông không đụng đến Devil bang thì nó quyết định không chơi bời đập phá tụ họp với bạn bè dù không phải người trong bang mà học tập nghiêm chỉnh.Đúng nghĩa với danh phận của nó

Đang bận túi bụi thì điện thoại nó reo trên màn hình hiện số của người ông( theo nó là vô cùng tàn nhẫn),mệt mỏi nó lẻn vô sau tiệm nghe máy.

-Dạ.Ông gọi gì con

Ta đã cho người đến đón con ở nhà.Hôm nay ta có chuyện cần nhờ con đây-Ông nó vẫn thế vẫn cái giọng ấy

-Ơ..ông…đợi con..chút-nó ấp úng ông vẫn chưa biết nó làm thêm nếu không thì cái tiệm này không yên đâu cháu gái cưng của ông mà phải đi làm thêm sao.

-Có chuyện quan trọng lắm ak ông hay ông gọi người về đi 15 phút sau con tới.

-Đi ô tô không nhanh hơn hả,con bé nhiễu chuyện này-ông Thái hơi bực

-Con biết nhưng con đang đi siêu thị không ở nhà thế nha tý con đến liền-cúp máy nhanh nó thở phào.Lại chuyện gì đây

Địa điểm: trước cổng biệt thự họ Trịnh

Tình hình là một con nhỏ cao tầm 1m68 mặt ngô ngố ,da trắng,đội áo mũ che kín mặt ( nóng chết được)bước qua bước lại-Vào hay không vào-nó lẩm bẩm-Cầu trời đừng có gì xảy ra nữa.

Nó đưa tay bấm chuông một dáng người thân quen trước đây đang hì hạch chạy ra mở cửa.

-Cô là ai?-Ông quản gia hỏi nó.

-Ông không nhận ra con hả?vừa nói nó lấy tay bỏ mũ xuống để lộ ra khuôn mặt

-Con đó hả Nguyên.Sao bi giờ mới chịu về nhà?

-Tại ông con có nhờ tý chuyện con về xem thế nào và ăn nhờ một bữa

-Con bé này nhờ vả gì nhà mình mà nói xem như nhà dưng vậy trời-Ông quản gia nhăn mặt

-Vào đi ông chủ đang ngồi trong nhà cả ông Thịnh nữa đấy

Sao lại có cả bác ở đây mong trời đừng dùa con nữa-nó nghĩ và bước vào trong.