Chính Là Nó

Chương 32: Chương 33

Cảm giác kì lạ đeo bám lấy Nguyên, một bóng đen chuyển động từ từ ngay sau nó.Vội quay phắt lại nó chẳng thấy ai, giữa sáng sớm thế này thì làm gì có ma.Không an tâm nó lôi điện thoại ra bấm số.

-Ông à, cháu thấy bất an, có ai đó cứ đi theo cháu vậy-Nguyên nhăn mặt suy nghĩ thêm.

-Ta điều tra rồi, đúng là hắn về nước nhưng không thể tìm ra chỗ này nhanh chóng vậy.-ông Thái ôn tồn bên kia đầu dây.

-Có lẽ cháu lo quá thôi.-Nguyên thở nhẹ rồi cúp máy.

-Tút…tút..Hùng lạnh mày dám động đến con bé lần nữa sao…Rụp. ông Thái đập mạnh tay xuống bàn.

Nguyên đi gần tới trường thì gặp Hạnh đang ngó tìm ai đó.Lúc đi ngang qua..

-Cô không nên tới trường ngày hôm nay.Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.

Nói rồi Hạnh vụt nhanh qua mặt nó đi mất, dấu hỏi chấm to đùng trên đầu:-” Chẳng lẽ cô ta đổi tính ”

Mặc kệ nó vẫn vô tư bỏ ngoài tai.

Trận đấu sẽ diễn ra lúc 2h chiều nên buổi sáng chúng vẫn phải học 3 tiết đầu.Nói là học nhưng trong lớp rôm rả mọi chuyện.Lũ con gái lắm mồm làm mấy tên ” hoàng tử ” kia được thể lên mặt.

Sau 2 tiết đầu nó không thấy Hạnh và Điệp đâu, bình thường nó thèm quan tâm chúng nhưng những gì Hạnh nói lúc trước làm nó bức tóc suy nghĩ.

Không hiểu thầy cô sắp xếp kiểu gì lớp nó chỉ đụng trận với 11C2 thôi.Quan trọng là một trong hai lớp thắng thì nhận giải thưởng luôn.Rõ ràng thiên vị còn mấy lớp kia ra rìa.

Tổ chức thi đấu lần này do ông Hoàng Nam hội trưởng hội học sinh đã dâng thầy ý kiến để kết thúc trận hòa năm ngoái của 2 lớp này nên thấy kì lạ là phải.

Từ đấy không thấy bóng dáng ông Nam đâu cả.

Đến giờ rồi kìa..

-Điệp đâu??-Hà ngó quanh lớp.

-Tên chết tiệt này trốn đâu rồi-khánh nóng mặt.

Nguyên vơ sách vở cho vào cặp đeo theo luôn thì thấy có mảnh giấy trong ngăn.

-Muốn hai đứa nó sống sót thì xuống phòng chứa dụng cụ

Nó vội đút tờ giấy vào túi áo, suy nghĩ chút đã.-”Đi hay không đi”

Trong đầu nó..

-Đi làm gì cái lũ mất tính người đó-Nguyên ác quỷ.

-Chẳng phải cô ta đã dần đổi tính đấy thôi-Nguyên thiên thần.

-Tuyệt đối không đi-Ác quỷ.

-BỐP.Cậu đi nhanh đi.-Nguyên thiên thần đã chiến thắng.

-My, cậu xuống sân trước nhá tớ đi VS.-Nguyên nhe nhởn cười rồi vác cặp đi luôn.

-Cô ta không xuống xem sao?-Khánh chạy tới.

-Có, tý đi sau-Luân

-Ra sân đi-Duy.

Lớp nó đành cử một người khác thay Điệp vào sân, lần này rút kinh nghiệm thêm mấy người dự bị nữa.

Khác hẳn với không khí ồn ào bên trong sân bóng rổ ,nó chạy ra sau trường khổ nỗi cái phòng đồ này đặt xa quá.Làm nó muốn hụt hơi.

Kẹtttttttttt… Nguyên mở cánh cửa bước vào , tối quá,nó trông thấy Hạnh và Điệp đang bị trói vào cột.Nó xuất hiện khiến Hạnh và Điệp không khỏi bất ngờ.

-Cô đến thật hả-Một giọng nói đã nghe rồi.Là Hiếu tên kênh kiệu đàn bà lớp 11C2.

-Là cậu sao, gọi tôi tới đây làm gì?Tờ giấy này nữa-Nguyên lôi tờ giấy ra thả xuống đất.

-Đến nói chuyện chơi thôi, giờ này cũng bắt đầu trận đấu rồi nhỉ-Hắn nhếch mép cười.

-Ý gì đây??-Nguyên đưa tay chỉ 2 đứa kia.

-Tôi chỉ dạy bảo đàn em nên cử xử thế nào cho đúng thôi-Hiếu.

-Đàn em??-Nguyên tò mò.

-Cô không hay tôi trong nhóm bang của chúng sao?-Hiếu vuốt mặt.

-Không , tôi đâu nghe nói trong đó có đứa hèn hạ như anh-Nguyên cười khẩy.

-Cô không cần lo cho chúng tôi, tới trận bóng rổ đi-Điệp

-Chúng muốn giữ chân cô ở đây cho đến hết trận đấu đó-Hạnh ngắt lời thì cả 2 bị mấy đứa đứng cạnh thốc hẳn vào bụng.

-Cư xử với đàn em thế hả??-Nguyên quay ra chỗ Hiếu.

-Chúng cả gan thông báo cho cô thì chịu thế là chưa đủ đâu.

Giờ thì nó hay cái thái độ kì lạ của Hạnh lúc sáng, cô ta đổi tính thật.Nguyên cười thầm trong lòng.

-Các ngươi giữ ta làm gì??

-Làm hụt tinh thần bọn thằng Khánh-Hiếu ranh mãnh.

-Hóa ra các anh sợ thua, mà làm hụt tinh thần của chúng bằng cách nào??-Nguyên mỉm cười.

-Cô không thấy tên Khánh có gì với mình sao??

-Sao là sao?

-Yêu đơn phương.-Hiếu buột miệng

Nguyên phá lên cười, lại bò lăn bò lóc.-Anh nghe ai nói vậy, tôi nói anh hay dù tôi có chết thì hôm nay chúng cũng thắng thôi-Lại cười tiếp.

-Vậy thì cái này không làm hắn lo lắng ư-Hiếu vẫy tay , từ sau bóng tối giữa trưa kia, mấy chục thằng con trai tay cầm gậy tiến tới chỗ nó.

-Chơi được đấy, lâu lắm tôi chưa giết ai-Nguyên cười lạnh khiến bọn kia gai người rồi.Thứ hung dữ này có ngu ngốc đụng vô.

Trong sân bóng…

-Khánh để ý vào hụt mất mấy lần rồi-Luân nhắc

-À..ờ..tớ biết rồi..-Khánh lúng túng.

-Khánh hôm nay sao vậy, mọi lần chơi vào rổ chục quả rồi ý chứ.-My quan sát.

Tiếng con gái cổ vũ cuồng nhiệt cho lớp hắn.Chốc chốc hắn lại liếc mắt lên hàng ghế khán giả.

Quay lại chỗ nó..

-Hầy mạnh lên mấy chú, cứ thế này đi lính người ta đuổi về hết mất-Nguyên cứ nói rồi lại bộp.. chát vào người mấy thằng tính xông vào đánh nó.

Nhìn cảnh này Hạnh và Điệp vừa buồn cười vừa thấy khâm phục , nó chỉ đánh cho bọn kia bất tỉnh thôi chứ máu chảy đầu rơi thì ông nó đập chít.

-Xong..mấy anh quả văn võ song toàn..chạy tới chạy lui mà không thấy mệt nhỉ-Nguyên cười lớn.

-Cô ta là thứ gì vậy, đánh hết người của ta còn đứng cười nữa.-một tên nằm ôm gối dưới đất.

-Đến lượt tôi, đánh được tôi thì các người có thể đi.-Hiếu chỉ hai đứa kia.

Giờ là hiệp cuối rồi , còn 10phút cho lớp nó lấy lại tỷ số, đang bị dẫn trước.

Khánh chạy đi bóng bị ai đó cố ý va chầm vào cướp bóng.

5…4..3…2…1…

-Lớp 11B3 thua..

-Nguyên thắng..

Một thằng chạy vào chỗ Nguyên vừa hạ gục Hiếu..

-Đại ka lớp ta thắng rồi.

Hiếu nằm dưới đất phá lên cười.-Lần này cô thua rồi.

-Thua hay thắng không liên quan đến anh.-Nói rồi nó đạp mạnh một phát vào bụng hắn, hết cử động luôn.

-Thả họ ra-Nguyên trừng mắt ra lệnh cho bọn kia thả Hạnh và Điệp ra .

-Đừng giở trò này một lần nữa-Nguyên với tay lấy cây gậy dưới đất toan đập gãy chân hắn thì..

-Nguyên, mai hắn thi chạy đó-Hạnh.

-Không nên làm vậy thì hơn-Điệp

-Mai hắn cũng thi sao, hay thật, cho hỏi vị công tử này phẫu thuật chân ở đâu đó??-Nguyên giương mắt nhìn Hiếu.

-Cô..cô..-Hắn khỏi đứng dậy

-Yên tâm tôi không làm cái trò hèn hạ như anh đâu-Nguyên buông thõng cây gậy rồi đi thẳng.

Mọi người giờ ngồi cả trong lớp.Mặt vị nào cũng như đưa đám hết ý.

-Kết quả thế nào vậy??-Nguyên chạy vào mặt hớn hở, bởi nó đâu tin lớp nó thua dễ dàng như vậy.Hạnh và Điệp ở ngay sau.

-Cậu đi đâu cả buổi vậy-My

-Điệp, cậu tự dưng biến đi đâu thế??-Quỳnh.

-Kết quả ra sao???-Nguyên lặp lại.

-Thua 3 hiệp-Luân.

-Hả???-Nó , Điệp và Hạnh há hốc mồm ra.

-Cô chạy biến đi đâu vậy??-Khánh vùng dậy gắt nó.

-Tại sao lại thua-Nguyên nhớ lại những gì Hiếu nói.

-Cô quan tâm chi-Khánh

-Hụt bóng, đội trưởng không chú tâm-Duy đâm thẳng vào tim Khánh không một chút giữ thể diện.

-Có lẽ thiếu cô nên cậu ta mớ…i-Luân nói khiến Khánh đỏ cả mặt.

Nguyên giơ tay đấm mạnh vào bụng Khánh.-Thế mà có người dám giương to, mắt quát lớn trận này thắng hả-Mặt nó nghiêm túc khôn tả.

Nguyên bỏ đi.

-Nguyên vừa hạ gần 20 chục thằng tay mang gậy và tên Hiếu lớp 11C2, chúng bắt cậu ta tới chủ ý làm cậu phân tâm.Không ngờ cậu lại bị hắn bắt thóp dễ như vậy.Uổng công Nguyên dốc sức đánh chúng-Hạnh nói với Khánh.

-Đừng trách ai vô cớ-Điệp cùng Hạnh ra khỏi lớp luôn.