Chính Là Nó

Chương 40: Chương 41

Nguyên đạp cửa chính, tiến tới tầng hầm.

-Bọn này làm cái gì mà thắp sáng thế nhỉ?.Không biết tiếc tiền là gì rồi-Nguyên tự càu nhàu với không khí.

Nó mở cửa bước vào.

BANG….BỐP…..BỐP ….bọn đàn em nổ pháo giấy tung lên đầu nó.

-Bọn hấp này, rối cả tóc ta rồi-Nó hét toáng lên.

-Chúc mừng sinh nhật Ma Vương-5 tên đồng thanh.

Nguyên lướt nhanh mắt nhìn cả tầng hầm mà chỉ có mấy đứa, phía bên trái còn có một tấm màn đen che phủ .

-Cả đàn tới tận hơn mấy trăm thằng mà chỉ có 5 đứa hấp này chúc ta thôi hả?-Nguyên mặt hầm hầm.

-Thủ lĩnh bớt giận ạ.Bọn kia đi chơi với người yêu hết rồi nên ..-Một tên khúm núm.

-Người yêu??Toàn lũ đầu trâu mặt ngựa mà cũng…ec.ec.-Nguyên cảm xúc lộn xộn.

-Làm gì mà đứng đó hoài vậy, cô vào đây đi-Tiếng Kiên vọng ra.

-Ngày gì mà chúng mày lên mặt nhanh thế nhỉ?Dám ra lệnh cho ta cơ đấy-Nguyên cười khẩy.

-Ngày đại ka yêu quý của bọn em đạp bụng mẹ chui ra ngoài-tên đàn em tí tởn.

-Lôi ra đập thẳng cẳng cho ta-Nguyên cười nhăn răng.

-Thôi mà, mất vui qua đi-Kiên ngăn nó.

-Mà cô tới một mình thôi hả?-Kiên

-Đúng .Gọi tôi đến làm gì?-Mặt nó bắt đầu trở lại trạng thái băng vĩnh cửu.

-Mừng sinh nhật với cô thôi-Kiên cười mừng trong bụng.

Ten….Tèn…Ten….

Phía trong đèn vụt sáng lên , một cái bàn dài được trang trí cẩn thận , đèn nến, hoa, một chiếc bánh sinh nhật, điều đáng để nó chú ý là cái chai rượu sampanh mở sẵn kia.

-Woa…đáng ngạc nhiên nhỉ-Nguyên.

-Tôi đã nói là sẽ làm cô bất ngờ mà-Kiên tươi cười.

-Cảm ơn nhưng tôi ăn no rồi-Nó quay người bước đi.

5 tên đàn em chặn nó lại.

-Thì cứ thử một chút rượu rồi hãy đi, món quà đặc biệt còn chưa mở mà-Kiên cười ranh mãnh.

-” Yên tâm , ta tới đây để chơi với mi mà “-nó cười thầm trong lòng.

Trong khi đó chiếc xe limo trắng đang lao trên đường tới khu chung cư bỏ hoang.

Ông Thái đã kể hết mọi chuyện cho 4 đứa kia nghe, niềm hi vọng thức tỉnh nó cuối cùng.Cả bọn nghe xong vừa ngạc nhiên vì cái quá khứ đau khổ của nó vừa có gì đó đau lòng.Xót thương.

-Vậy bây giờ cô ấy không điều khiển được hành vi của mình?-Khánh

-Không đúng, nếu con bé ngừng uống thuốc trong mấy tháng này thì nó phải gây họa từ lâu rồi mới phải-Ông Thái căng thẳng.

-Vậy có lẽ Nguyên hiểu tất cả, tự có thể trấn áp được mình, một tính cách khác trong người con bé-Tùng

-Đây là điều đáng mừng, con bé sẽ hiểu thôi-Ông Thái cười thầm

……………

-Thôi được , uống 1 ly tôi sẽ đi.-Nó nhấc ly rượu lên.

-Chúc mừng-Kiên cụng ly với nó.

Chẳng do dự nó uống hết một hơi.

-Tôi đang bận. Chào nhé.-Nguyên quay đầu đi thật.

Kiên vỗ tay cười phá lên.Nguyên nhanh chóng đưa tay vào túi áo.

-Tôi mãi mãi khâm phục cá tính của cô mà-Kiên đổi giọng.

Nó vẫn lạnh lùng quay đầu lại giả ngây ngô vì câu nói của Kiên.

-Ý gì vậy?

-Hôm nay cũng tròn 2 năm tôi đi theo cô nhỉ?-Kiên đi lòng vòng quanh nó.

-Rồi sao?-Nguyên ngồi xuống cái ghế tựa cho thủ lĩnh.

Kiên búng tay ra hiệu cho 1 tên đàn em ra chỗ tấm màn đen.

1..2…3… tấm màn được kéo xuống.

-Ư…ưm….ư…ư-hai tên đâm nó đang bị treo tay trên cao, miệng bị nhét giẻ.Toàn thân đầy vết thương.

Nó vụt đứng dậy, hơi bất ngờ, tiến tới chỗ bọn kia.

-Thế nào, món quà đẹp mắt chứ?-Kiên cười lớn.

-Tôi đã nói là không được nhúng tay vào chuyện này mà-Nguyên gằn từng tiếng

-Làm đau thủ lĩnh thì bọn đàn em sao dám để yên-Kiên châm điếu thuốc lá đưa lên miệng liếc nó.

-Từ bao giờ bọn bây dám coi thường lời tao thế hả?-Nguyên

-Cô có xứng là thủ lĩnh của bọn tôi không?-Tiếng một tên nào đó vang lên.Từ sau bóng tối khuất trong góc nhà,gần 50 tên bước ra.

-Tính làm phản hả?-Nguyên nhếch mép cười

-Dưới trướng cô lâu ngày cũng chán rồi-Một tên khác( trong này chỉ có nó là con gái ).

Nguyên phá lên cười , bọn kia gãi đầu gãi tai.

-Sắp bị truất nên cô hóa điên hả?-Kiên tiến tới gần nó.

-Anh cầm đầu đúng không?-Nó thôi không cười nữa.

-Tôi tốn bao nhiêu công sức để chờ tới ngày hôm nay.Khử cô và hai con heo treo trên kia xong thì tôi nghiễm nhiên đứng lên làm thủ lĩnh-Kiên cười vang cả tầng hầm.

-Tôi không hiểu-Nguyên .

-Dần dần loại bỏ những con chiến mã bên cạnh cô, rồi chỉ cần một cái búng tay cô biến mất, rồi cả cái xã hội ngầm này thuộc về tôi.

-Vậy ra người đẩy xe của thư kí Kim xuống vực, vụ nổ trong đường hầm làm chết bao anh em và anh Mạnh là do anh làm?

-Đúng vậy. Tôi cũng không nỡ nhưng bọn chúng không chịu phản bội cô.

-Việc lùa bọn đàn em còn lại đi chơi cũng không ngoài mục đích này?

-Cho cô bốc hơi rồi bọn chúng cũng đầu hàng thôi.Rất tiếc cô còn có ông Nam nhưng lại tự đá hắn ra.

-Anh nghĩ mình là vô địch trong cái xã hội này sao?

-Rồi thế lực tôi tạo dựng sẽ lớn mạnh, không có gì là không thể.

Nguyên lại bước tới ngồi lên cái ghế tựa kia.

-Chỗ đó giờ còn là của cô sao?-Kiên hất mặt.

-Tôi đã chết đâu-Nguyên.

-Cô lạc quan thật, ly rượu lúc nãy cô nghĩ nó an toàn chắc?-Kiên cười khẩy

-Đến giờ tôi vẫn bình yên, nói trước bụng tôi chịu đau giỏi lắm đấy-Nguyên tươi cười.

-Lắm lời quá , khử 2 tên kia trước đi-Kiên chỉ tay ra lệnh cho bọn kia.

Một tên cầm con mã tấu tiến tới toan vung lên chém..

-Khoan-Nó quát lớn.tên kia giật mình làm rơi dao xuống.

-Cô muốn đi trước hả?-Kiên

-Chỉ là tôi muốn tự tay giết chúng thôi-Nguyên mỉm cười.

-Cứ làm đi-Kiên-” Chỉ cần con nhỏ ra tay thì cảnh sát có tới nó sẽ chịu mọi tội lỗi.HAHA ”

-Còn điều gì muốn nói không?-Nó ngắm nhìn 2 cái xác đang run lẩy bẩy.

-Im lặng là vàng-Tôi biết rồi, sẽ nhẹ nhàng thôi-

-Nhanh lên-Kiên quát.

Nguyên quay lại lườm hắn: -Biết đường yên thân đi.

-…Cô..cô…-Kiên tức xì khói đầu.

Bọn người ông Thái vẫn đang lặn lội phi tốc tới chỗ này.

-Tôi tiễn các người đi tới…..1…2..3……PHẬP…….THIÊN ĐƯỜNG….. .

-Cô….cô..-Kiên lắp bắp nhìn cảnh tượng.

-Làm sao..Vậy tốt mà..-Nó cười nhe nhởn.

Trong cái khoảnh khắc thần chết đang sách cổ hai tên kia thì nó …xoay con dao, bật lên.. CHÉM ..cắt đứt hai cái dây trói hai tên kia.Hai tên đó mấy s mất hồn vía, tím cả mặt.Còn bọn phản bội kia trố mắt nhìn,( thu được mấy trăm con ruồi ).

Nó chạy tới tháo dây và giẻ nhét miệng cho hai đứa kia đang ú a ú ớ.

-Ta đúng là thiên thần-Nó cười sảng khoái.

-Có kéo dài thời gian cũng không ai tới cứu cô đâu.-Kiên nổi điên rồi.

-Tôi có làm gì anh đâu mà lại thành trâu điên thế kia-Nó nói ngớ ngẩn , lúc nào mà còn đùa được.

-Cô bảo vệ cả kẻ thù của mình cơ à.Có lòng nhỉ-Kiên nhìn nó trừng trừng.

-Muốn làm gì tôi cũng được nhưng mà thả hai xác chết đông cứng này đi đi-Nguyên phủi tay

-Chúng sẽ trở thành nhân chứng nên không đi được.

-Tôi có kiện anh đâu mà sợ.

-THÔI….-Kiên hết kiên nhẫn.-Nói nhiều , cô không thấy mình ngớ ngẩn à.

-Anh muốn làm gì?-Nguyên

-Lôi cô ta ra-Kiên ra lệnh cho bọn đàn em kéo mạnh nó ra,còn hắn tay kéo theo chiếc ghế gỗ.

-Này con trâu điên, anh dừng lại được không, chết người thật đấy-Nguyên loan cả lên.

Hắn vẫn tiếp tục bước, một lần nữa tính mạng hai tên kia ngàn cân treo sợi tóc.

-CHẦU TRỜI ĐIIIIIIIIII-Kiên hét lên phi cái ghế về phía chúng.

-Anh muốn mất nhân tính hơn tôi sao-Nó cũng la lên , đẩy tên đang giữ tay nó ra, chạy tới đỡ chiếc ghế.

Kiên giật lùi mấy bước, nắm chặt tay,thở dốc.

Một thứ gì đó chảy từ trên trán xuống cằm, Nguyên đưa tay lên lau, mọi dây thần kinh của nó hoạt động hết tốc lực phân tích thứ đó là gì…MÁU…

-Tôi đã cho anh cơ hội nhưng đó là tại anh tự gánh lấy-Mắt nó gằn đỏ.

Một lũ sững sờ trước thái độ của nó, dù có là đàn em lâu lâu lắm rồi cũng chưa từng thấy khuôn mặt đáng sợ đến gai người này của nó.

Nó vỗ tay một tiếng.

Từ ngoài cửa, hàng chục bóng đen bước vào.

Bọn phản loạn kia co rúm người, bị dồn vào góc trong .Kiên nhìn thấy hai tên đi đầu mà tím mặt.

-Lâu lắm không gặp-Thư kí Kim ( có 20t) mỉm cười nhìn Kiên.

-Còn nhớ tôi chứ-Mạnh vui không kém .

-KÍNH CHÀO MA VƯƠNG TRỞ VỀ-một lũ đồng thanh hô to.

Mắt nó lạnh như băng tiếp rồi, hình như đáng sợ hơn.

-Xin lỗi đã để cô chờ lâu-Mạnh cúi đầu

-Một thằng cũng không được bỏ sót-Nguyên ra lệnh.

5 phút sau .

Một bãi chiến trường, mấy chục tên kia nằm lăn lộn trên sàn, máu loang lổ trên tường.Còn mỗi Kiên đứng nhìn đồng bọn bị tẩn.

-Còn mỗi anh thôi.Muốn thế nào đây?-Nguyên ngồi gác chân trên ghế.

-Tôi chưa thua đâu.5s nữa thuốc độc trong bụng cô sẽ phát tác, không có thuốc giải đâu.HAHA-Kiên ngoan cố

-Nguyên à-Thư kí Kim lo lắng

5.4.3.2.1.Nguyên ôm bụng nhăn nhó.

-HAHAHAHAHAHA-Kiên cười đắc thắng.

-Tôi nghĩ anh muốn chết nhỉ-Nó trở lại trạng thái bình thường.

-Sao có thể?-Kiên căng mắt ngờ vực.

Một lần nữa nó lại lôi cái răng giả ra.Mọi người thở phảo nhẹ nhõm.

-Cô quá ranh ma-Kiên vẫn chưa chết đứng đâu.

-Ai đặt tên MA VƯƠNG cho tôi vậy-Nguyên nhếch mép.

-Tới lượt tôi cho anh lên dàn thiêu đây.Nghe cho kĩ.-Nguyên tiến tới chỗ Kiên.

Thứ nhất: Anh cho người hai anh em của tôi.ĐÁNG CHẾT.

Thứ hai : Kết bè kéo đảng phản bội lại tôi.ĐÁNG CHẾT.

Thứ ba : Anh thật ngu ngốc khi bán thông tin của tôi cho tên Hùng lạnh, không ngờ hắn chịu hi sinh con gái mình để đối đầu với tôi.CHẾT mười lần cũng không thỏa.

-Còn gì không nhỉ?-Nguyên lắc lắc đầu.

-Cho hắn đi tây thiên luôn đi -Mạnh.

Hai tên đàn em tiến tới dập chân Kiên làm hắn nằm ụp xuống đất.

-Haizzz, nghe nói anh đang định lập bang lưỡi rìu hả?-Nó ngồi xuống đối mặt với hắn.

-Tôi không bao giờ thua-vẫn còn hơi để hét.

-Xuống mà kiện tôi với Diêm Vương, bạn thân tôi đó, mong ông ta xử nhẹ-Nguyên cười khẩy.

-Luật sư của tôi không để cô yên đâu.

-Giang hồ máu trả máu, anh làm tôi mất một giọt máu còn tôi đòi lại bằng cả tính mạng của anh thôi.-Nó chống tay đứng dậy.

Ai đó ném cho nó một cây rìu , nó bứt một ngọn tóc thử độ sắc.

-Ai dà…tôi tiễn anh đi bằng cái thứ nguyện vọng của anh nhá.

-Có cần bọn em làm thay không ạ?

-Đập đầu vào tường luôn đi.

Nguyên lôi cái rìu trên đất , tiến tới con mồi.Kiên ngồi bật dật lùi lùi về sau.

Nó xoay xoay cây rìu, miệng mỉm cười, bị dồn vào cột chống Kiên tím mặt mồ hôi chảy ròng ròng.

Vừa vung lưỡi rìu lên thì….

-Nguyên dừng lạiiiiiiiiiii…..-Tiếng ông Thái vang ầm ầm.

Mọi người quay đầu ra cửa nhìn còn nó, tay vẫn giữ nguyên tư thế, mắt sắc lạnh nhìn Kiên.

Ông Thái cùng bọn kia chạy vào mắt không rời khỏi nó.

-Con định làm gì vậy?Ông quát lớn.

-Thư kí Kim-Ông Lực

-Anh Mạnh, anh Kiên-Nam và 4 đứa kia đồng thanh.

-Nguyên à-My ngơ ngác nhìn nó.

-Sao anh Kiên lại?-Khánh

-Ồn ào-Nó quát lên rồi vung mạnh tay nhắm đầu Kiên mà bổ.

-Dừng lại ngay-Ông Thái nhanh chóng nhận biết được cái hoàn cảnh lúc này

-Các người tới đây làm gì?-Nguyên hạ rìu xuống quay ra nhìn những người cắt ngang.

-Ta biết con đang bị làm sao, bình tĩnh lại đã-Ông Thái.

Bốn đứa Tiểu My và không trừ Hoàng Nam giờ đã hiểu thêm câu chuyện ông Thái kể lúc nãy, Nguyên lúc này khiến chúng cũng sởn gai ốc.

-Nguyên à, tôi biết sai rồi, xin cô…-Kiên xuống nước chưa nói hết câu thì bị nó vung chân đá mạnh nằm bất động dưới đất.

Mọi người giờ mới cảm thấy bất an.

-Anh ấy làm gì sai mà cậu lại đối xử như vậy?-My tiến tới

-Không phải việc của cô-.My sững sờ trước câu nói của nó.

-Hắn đáng bị thế, chuyện này dài lắm , đừng trách nhầm Nguyên-Mạnh.

-Con nói rõ đi, sao con lại có riêng thế lực thế này-Ông Thái.

-Thư kí Kim không phải đã chết rồi sao?-Ông Lực

-Cả anh Mạnh nữa-Luân.

Người được gọi là thư kí Kim đó đứng ra kể lại mọi chuyện, ngắn gọn, mọi người dần hiểu ra mọi chuyện.

-Vậy ra con đã nhớ tất cả, lại còn giúp ông trong việc làm ăn trong giang hồ nữa.

-Em vẫn liên lạc với bang sao-Nam thở dài.

-Ông tưởng con sẽ xử lí hai đứa tay chân của Hùng lạnh chứ?

-Đau đầu quá.-Nó quay mặt lại.

-Con xử lí xong tên nhãi này rồi sẽ ra nước ngoài.Ông đừng nhúng vô nữa-Nguyên chán nản nhìn ông Thái.

-Giang hồ quá hiểm ác, con giải tán băng nhóm này đi, tên Hùng lạnh đã có ông lo.

-Mục tiêu của hắn là con, ông sẽ không sao đâu nên con tự lo được, hắn không đấu lại được với con đâu.

-Hắn ta quá xảo quyệt mà con lại…

-Con mệt mỏi lắm rồi-Nó thấy chóng mặt quá.

-Sao ông lại tới đây cơ chứ?

-Con bị như thế này là do Hùng lạnh đúng không, kể mọi chuyện cho ta đi-Ông Thái lắc mạnh vai nó.

-Con..không..không thể-Nó gục xuống trên tay ông Thái.