Chính Là Nó

Chương 42: Chương 43

Quay ngược thời gian.

-Em sẽ bảo mọi người đợi, làm ơn đi-Nguyên nài nỉ.

30s trước khi máy bay cất cánh.

-Cất cánh đi-Giọng nó lạnh băng ra lệnh.

…………..

20 phút sau, khi máy bay đang bay trên trời.

Rẹt..Rẹt…Rẹt….

-Chuyện gì vậy?.

-Mất tín hiệu với mặt đất rồi.

-Cố gắng liên lạc đi.

-Trong phòng máy có gì đó không ổn.

-Chúng ta đã kiểm tra kĩ rồi mà.

-Có chuyện gì vậy?-Nguyên chạy vào phòng điều khiển.

…….

-Bật chế độ lái tự động đi, chúng ta cần….

Uỳnh….zzzzzzzzzzz.

-Sao máy bay rung lên vậy?-Nó lo lắng.

-Cô chủ….

Ngay lúc đó.

Choang..

-Cậu hậu đậu quá đấy Khánh có cái ly cũng làm rơi-Luân.

-Có gì đó không ổn-Tự nhiên Khánh cảm giác thấy bất an.

…..BÙM……BÙM…..

-Hôm nay đâu phải ngày lễ mà nổ pháo rầm rầm thế nhỉ.

-Không phải, một chiếc máy bay bốc cháy đang rơi xuống-Người đó run run chỉ tay lên trời.

-Tất cả chú ý….tại tọa độ…..một chiếc máy bay…..

BẢN TIN ..ngày…

-Một chiếc máy bay tư nhân vừa được phát hiện, nó nổ tung trong khi đang bay trên bầu trời, được xác định không còn ai sống sót…

Điện thoại My rung trong túi

-Anh Nam, gì thế?

-…..

Ba người kia đều để ý cuộc gọi bất chợt này.Càng lạ hơn thái độ của My.

-Nguyên…Nguyên trong chuyến bay đó-Mặt My tím ngắt, mắt ngấn nước mắt,chỉ tay vô cái TV.

…..

-Các người làm gì đi chứ-Ông Thái mất bình tĩnh nắm cổ áo xốc mạnh người nhân viên cứu hộ.

-Rất tiếc, vụ nổ quá lớn, không còn ai sống sót.

-KHÔNGGGGGGGGGGGGGGG-tiếng ông vang cả nền trời.

Nỗi đau quá lớn ập tới , mọi người đều thương tiếc cho cái chết của Nguyên.

-Tôi không tin-Khánh hét lớn.

-Mọi thông tin đều đã được xác định, chỉ là một tai nạn, không còn ai..kể cả…-Tùng cố cầm nước mắt.

Những ai đã từng quen biết nó dù có ghét nó thế nào cũng không cầm được lòng.

Mọi thứ trước mắt như đổ rầm xuống, mất hết cái gọi là tư tưởng sống.

Xoẹt…Xoẹt…Ông Thái xé vụn ngay cái giấy thông báo kết quả.

Dường như cả bầu không khí bị cái chết của nó nhuốm màu đau thương.

-Tang lễ đã xong.Gia đình không nên quá đau buồn,mong mọi người chấp nhận sự thật này-Vị cha xứ.

-Tôi tin cô ấy không muốn thấy các vị như thế này đâu.

-HAHAHA…giờ thì mày đã chầu trời rồi…HAHAHA…làm tốt lắm con gái…. .

My khóc lên khóc xuống mấy ngày liền.

Ông Thái quá đau buồn vì cái chết bất ngờ của cô cháu gái mà hốc hác đi quá nhiều.

Đau buồn, khóc thương, dằn vặt, hối tiếc.

___Ba tháng sau____

-Cảm ơn vì đã hợp tác.

-Tôi rất vui vì được làm việc cùng các vị-Ông Thái bắt tay với vị khách.

-Cháu vẫn sống tốt phải không và luôn phù hộ cho việc làm ăn của ông nhỉ-Ông Thái ngước mặt lên trời mỉm cười.

……………….

-Cô làm cái gì vậy, bỏ tôi ra-Khánh bực mình.

-Sao anh lạnh lùng quá vậy, em chỉ…-Mai nhõng nhẽo.

-Đừng có nói câu là vị hôn thê của tôi thêm lần nào nữa-mặt Khánh xầm xuống, bỏ đi luôn.

-Anh không chịu quên con ranh đó hả?-Mai dậm chân uỳnh uỳnh.

……………….

-Anh Tùng , khách tới đông quá, phải tuyển thêm người chứ?-Nam.

-Chú khỏi lo, anh biết, bắt đầu mở quán cả ngày nên bận bịu tý thôi-Tùng mỉm cười.

……………….

-Kết quả kiểm tra cho thấy rất bình thường, nhưng trường hợp này tôi chưa từng gặp qua.-Một người đàn ông

-Mong ông giúp đỡ-Một người phụ nữ.

Nhân vật mới.

-Emily Qunie ( Đỗ Ngọc Hoa ) : một người phụ nữ quý phái, chủ tịch tập đoàn hãng thời trang nổi tiếng ở Anh quốc.

-Andy ( Trịnh Bảo Thiên ) : con trai bà Hoa, lãng tử hào hoa, giúp đỡ bà Hoa rất nhiều trong việc làm ăn.

-Ông bà Ron Dewey ( Phạm Minh Quang và Hoàng Lan ) : Tổng công ty lớn chuyên đầu tư khai thác dịch vụ du lịch ở Anh quốc.

……and……and…