Chính Là Nó

Chương 46: Chương 47

-Con bé không mạnh mẽ như chúng ta tưởng.

Rầm….

——————————–

Hôm nay nó ăn mặc như đi dự đám tang thật ý, người phủ một màu đen, nó không cho cô Larry đi theo và mọi người cũng hiểu giờ tâm trạng nó ra sao.

Hứng khởi về gặp lại gia đình nhưng lại nuốt nước mắt tránh mặt họ.Giờ trở về lại đi thăm mộ của chính mình.Nó nghĩ mình thật nực cười.

Nghĩa trang rộng lớn, khó khăn lắm nó mới tìm ra ngôi mộ của nó và cả 2 ông chú chết vì nó.

-Không có xác mà vẫn làm mộ, bó tay mấy người-Nguyên vừa nhìn mà muốn cười bể bụng , 3 hồn ma chung một mộ.

-Không thể tách ra được sao.Thế này Diêm Vương cũng khó định đoạt-Nó cười khẩy.

Sau một đêm khóc ngất đi, nó sống lại cái tính cách nó cố chôn chặt lại gần 1 năm nay, nó nghĩ mình sẽ cứng rắn mà qua khỏi cơn chấn động tinh thần này nhưng có lẽ quá mệt mỏi.

Nó đứng lặng hàng giờ trước ngôi mộ ấy.

-Vì con mà hai chú đã bỏ mạng, hai người yên tâm con sẽ tìm gia đình của hai người rồi tạ tội sau.Hy vọng họ không quá đau buồn.

-Còn kẻ gây ra vụ việc này….không thể sống yên được-Nguyên nắm chặt bàn tay.

-Quyết định trở lại có quá…-Nó nghe thấy tiếng bước chân, ngoảnh mặt lại, nó sững sờ rồi nhanh chóng chạy tới nấp sau một ngôi mộ.

-Mọi người đến thăm con đây-nó đoán chính xác đây là giọng của bà Emily.

-Ta có lỗi với con nhiều lắm, mười mấy năm mới gặp nhưng lại khóc thương con ở nơi này-Không kìm được nước mắt bà khóc nấc lên.

-Ta tự trách mình tại sao không về gặp lại con một lần.Giờ thì đứa con gái bé bỏng của ta đã không còn trên đời này nữa.. ta biết sống ra sao…-mẹ nó khụy cả người xuống ôm lấy tấm bia mộ.

-Có tự trách mình cũng không làm gì được.Con bé cũng không sống lại được.-Ông Thái đỡ bà Hoa dậy.

-Cô đừng vậy, có lẽ Nguyên không muốn thấy cô thế này đâu-Mai nhanh nhảu

-” Cái tên của tôi cô có thể đọc lên rõ ràng như vậy sao? “-Nguyên nghe hết cuộc nói chuyện của mấy người kia.

-Hãy để nó ra đi thanh thản, chắc nó cũng muốn chúng ta sống vui vẻ,hãy mạnh mẽ lên nào-Ông Thái an ủi.

-” Mới chỉ 1 năm , sao mọi người lại như vậy “-Nó đứng chôn chân tại đó, tại sao mọi người lại tin nó chết dễ dàng như vậy.

Ba người ấy đứng đó gần nửa tiếng đồng hồ, làm nó cũng thấy nản, khóc lên khóc xuống, trái tim nó sắp đóng thành băng rồi.

-Ta về nào-Ông Thái cất tiếng trước.

-Vâng.

Nó cũng định bước đi khỏi đó nhưng…

-Ông và cô Hoa ra trước đi ạ.Cháu có điều muốn nói với Nguyên-Mai mỉm cười

-Cháu thật tốt.Hai chúng ta ra trước cháu nhanh lên nhá.

Trí tò mò của nó trỗi dậy, cô ta định nói gì đây.

-Cô thấy rồi chứ, thật dễ dàng khi cô chết đi tôi lại chiếm được tình cảm của mọi người trong gia đình cô.Ông cô có ý cho tôi kết hôn với tên Khánh đó, hơi cứng đầu nhưng rất thú vị.Haha-Mai phá lên cười.

-Mọi bí mật đều theo cô xuống âm phủ rồi.Ba tôi sắp trở lại.Rồi cả gia sản của ông già lú lẫn ấy cũng thuộc về tôi.

-Những người có liên quan đến cô đều sẽ chết dần dần trong tay ba con tôi thôi.-Mai cười khẩy rồi đi khỏi.

Một từ không lọt khỏi tai , giờ thì nó đã hiểu, tại sao ông lại yêu quý cô ta vậy.

-” Cáo già đội lốt nai tơ ” à-Nó nhếch mép cười.

-Âm phủ ư, các người quên tôi là Ma Vương à.

-Hai cha con ông vượt quá giới hạn cho phép rồi, đến lúc phải nếm đòn tôi trả thù.

-Và ngày ” Ta trở lại sẽ là cơn ác mộng của bọn mi ”

Không ai…không ai…có thể cướp đi người thân của ta.

Bóng nó khuất dần phía sau tấm bia mộ.Một luồng không khí mới lấn áp cả nơi này.

-Con về rồi hả.Sao sớm vậy?-ông Ron.

-Baba, con có chuyện này…-Nguyên hơi lưỡng lự.

-Hử…chuyện gì mà ngập ngừng vậy?

-Con không về nữa được khộng ạ?

-Có chuyện gì xảy ra hay sao mà con lại đổi ý vậy?

-Hôm nay con đến thăm mộ, gặp cả ông và mẹ con ở đó.Và người mà ông con nhận nuôi.Không phải là họ không nhớ tới con mà..có lẽ ông quá đau buồn nên..nên mới nhận nuôi một đứa cháu khác.Nhưng ông không biết cô ta là con của kẻ thù.

-Con của Hùng lạnh?

-Baba cũng biết ạ.-Nguyên thở dài.

-Ta đã nói rồi mà.Hắn giờ đang chạy sang nước ngoài, cảnh sát vẫn đang lùng sục mà.

-Con lại nghĩ hắn vẫn ở đây.Tuy cô ta nói ba mình đang ở nước ngoài nhưng một người như cô ta không thể lấy lòng được ông con nếu không có kẻ đỡ lời.Bản lĩnh cô ta đâu có lớn, chạy tội còn chưa xong.-Nguyên chống tay suy nghĩ.

-Sao không ai tìm ra hắn?

-Quỷ quyệt, có lẽ hắn đội lốt dưới ai đó.Cái bản mặt ấy có xé ra cũng vẫn nhận ra được.

-Theo việc baba biết được thì hắn nghĩ con giết vợ hắn.Con đáng sợ vậy sao?

-Baba…hỳ, hay là baba sợ con vậy?-Nguyên liếc đểu ông.

-Mấy chuyện này ta đâu có rành, chỉ vì con mà ta mới quan tâm thôi.Thì tại hắn con mới thành ra thế này mà.

-Trước thì con không cầm cự chống lại được nhưng bây giờ muốn con có thể hạ gục baba luôn.-Nguyên phì cười trước hành động tránh né của ông Ron.

-Con chỉ muốn tìm gặp hắn nói chuyện thôi, ai ngờ ông ta toàn chơi bẩn, cho người hại con từ đầu đến cuối, con chỉ là tự vệ thôi, vẫn chưa tấn công.

-Vậy không phải con giết bà ta?

-Bà ta mà sống lại phải cúi đầu cảm ơn con mới phải.Ân nhân cứu mạng mà bị chồng bà ta cho sống khổ chết khổ thế này.

-Ta nghĩ nên cho con học làm diễn viên đóng phim-ông Ron chăm chú.

-Năng khiếu có sẵn trong người ạ.-Nguyên cười phá lên.

-Con định làm gì bây giờ.Thân cô thế cô.

-Âm thầm tìm hiểu.Hay quá.Hehe.Con sẽ vào New Star học nốt, đến lúc lật mặt cô ta rồi.-Nguyên đập tay quả quyết.

-Bộ dạng này, vừa vào thì bị cô ta phát hiện rồi.Mà chuyện lại còn rắc rối hơn,cả Hùng lạnh cũng biết con còn sống và cho khử con luôn ý chứ.-Ông Ron.

-Bị nổ banh xác làm sao còn sống được chứ?-Nguyên bĩu môi.

-Xấu kinh hồn, nhưng đâu có bằng chứng là con đã chết.mà sự thật thì con đang đứng sờ sờ ra thây.-ông Ron mắng bởi hành động của nó.

-XẤU…Đúng rồi…..XẤU….-Nguyên vuốt cằm mắt đảo qua đảo lại.

-XẤU..làm sao?-ông Ron ngơ ngác.

-Cảm ơn Baba nhiều.Đợi con 5 phút-Nguyên ôm chầm lấy ông Ron rồi bỏ lên tầng.

Một buổi chiều thanh bình của gia đình sắp bị nó đảo lộn.

-Ten..tén…tèn….tennnnn…..

-Phutzzz….

-Ìu , dơ hết đồ của con rồi baba.Đang uống nước sao phì ra hết thế?-Nguyên phủi bộ đồ đập ra bụi.

-Con ở thế kỉ bao nhiêu đến vậy?-Ông Ron ngơ ngác nhìn bộ dạng của nó mà sắp đứng tim.

-Thời trang thập niên 60. Chuẩn phải gọi là quá….

-Đi thay ngayyyyyyy……..-Ông Ron hét toáng lên không thể chịu đựng được bộ dạng của nó lúc này.

-Nguyên về chưa anh?-mama nó vừa đi siêu thị về.

-Nhà ta chưa đủ người giúp việc hay sao mà anh lại thuê thêm thế-bà Dewey gắt lên với ông chồng.

-Giúp việc này đặc biệt khác với những người trước, nổi tiếng hậu đậu, đập phá từ hồi nhỏ.-ông Ron cố chịu để không bật ra tiếng cười.

-Nguyênnnnnnnn….con làm gì vậy hả?-mama nó quát ầm lên.

Nó khoác lên người một bộ trang phục xộ xệch, váy không ra váy , quần không ra dạng quần thời trang thập niên ….Mái tóc dài rủ xuống mặt, đuôi tóc được nó thắt bím lộn xộn, mắt kính to đùng bên dưới mắt thâm sì, đã thế cố tình bôi nhọ lên mặt nữa chứ.

-Một sự kết hợp đột phá của Nguyên cô nương ,sáng tạo mốt thời trang xu hướng mùa hè năm nay.-nó cười nhe nhởn.

-Con hết cách rồi sao mà ăn mặc thế này-Ông Ron săm soi nó.

-Mama sao vậy ạ?-Nguyên dò xét

-Bà ý không chịu nổi cô con gái thông minh, xinh đẹp của mình lại có ý tưởng điên khùng này-Ông Ron ôm bụng cười.

-Nói nhanh con làm gì vậy?-mama nó.

Ông Ron kể hết chuyện vừa nãy cho vợ nghe.

-Con có muốn che giấu thì cũng phải bình thường thôi chứ, sao lại đến nỗi này, xấu chết được.

-Con có trang điểm cao giờ đâu mà biết.-Nguyên phụng phịu.

-Trường đó đồng phục đẹp mà đúng không, thôi được giữ mái tóc thắt bím rủ xuống với cặp kính vô danh này , còn con nhanh chóng vứt bộ đồ này đi nhanh.-bà Dewey hết chịu nổi rồi.

-Iu mama nhiều.Chụt-Nguyên mỉm cười rồi lại chạy lên tầng.

-Anh gọi cho ai vậy?-ông Ron đang bấm số ai đó.

-Sắp xếp hồ sơ học cho con bé, anh biết sớm nó sẽ vậy nên giờ chỉ cần gọi cho Larry là xong chuyện.-ông Ron mỉm cười.

-Mới 1 năm anh hiểu con bé ghê.

-Tính cách của nó, không hiểu cũng phải hiểu cho bằng được.

Một tuần sau nó mới nhập học nên giờ nó tất bật đi chuẩn bị mấy đồ học tập, mua quần áo dụng cụ hóa trang cùng cô Larry.

Một ngày chủ nhật đầu tiên nó được thưởng thức sau khi về đây.Khó chịu một nỗi ra đường là nó phải bịt kín mặt.Sống gần họ cũng khổ, mà còn không ít bụi thiên nhiên.

Nguyên tự thưởng ngày an toàn cuối cùng của mình bằng một chuyến đi bộ hưởng bụi của thành phố.Tung tăng trên đường với chiếc kem trong tay, ngó đông dọc tây, mọi thứ khiến nó tò mò.

-Giao thông thế này thì làm sao qua được đây-Nguyên nhún chân đứng đợi đèn xanh bật lên để nhanh chóng chạy vô quán gà rán bên kia đường.

-Haizzz, má giao thông..cuối cùng cũng được ăn đói chết được.

-Cháu bé, đèn sắp chuyển màu rồi đừng chạy sang, nguy hiểm lắm.-Tiếng thất thanh của một phụ nữ đang níu giữ một đứa trẻ.

Nó bỏ ngoài tai , ăn là quan trọng nhất với cái bụng nó lúc này.Chợt khựng lại khi nó nghe thấy tiếng hét của cậu bé đó.

-Tuấn-Nguyên cố nhìn rõ có phải cái thằng chuyên phá chuông cửa nhà nó không.

-Cháu có việc gấp.-Chưa nghe rõ câu thằng bé phóng thẳng chân chạy qua đường mà đèn sắp chuyển.Một chiếc ô tô phóng ga đang phi tới chỗ Tuấn.Tiếng người dân kêu lên hoảng hốt khi cậu bé bị ngã giữa đường.Chiếc xe sắp cướp mạng sống của cậu rồi.

Nguyên thở dài rồi nhanh chóng phóng chân chạy tới kéo tay Tuấn dậy, xém tý nữa bị quệt rồi.

-Em muốn chết thì chết chỗ nào không ai biết và không đau đớn ý-Nguyên bỏ đi.

Tuấn khóc òa lên kéo tay nó lại.

-Sao vậy, tự nhiên khóc rống lên, họ lại tưởng chị bắt nạt em thì sao?

-Mẹ em sắp…sắp chết rồi-Còn nó chết đứng rồi.

Nó không thể bị lộ mặt ra được, cái kính vẫn yên vị trên mặt.

-Mẹ em làm sao?-Nguyên lo lắng, ít nhất cô Thủy cũng là hàng xóm thân thiết.

Chưa kịp nghe câu trả lời Tuấn kéo nó đi.

-Bệnh viện…đây là bệnh viện-Nguyên mấy máy môi.

-Mẹ em vừa bị người ta mang đi, mẹ sắp chết rồi phải không?-Tuấn khóc nức nở.

-Ngoan nào, chắc mẹ em ốm bình thường thôi, không sao đâu, con trai phải cứng rắn hơn chứ,em còn phải thay ba chăm sóc mẹ chứ-Nguyên xoa đầu Tuấn.

-Híc..híc..sao chị biết ba em đi vắng?

-À..ừ..chị đoán bừa…

-Chị dẫn em vào tìm mẹ được không?

-Vào đây ư..bệnh..viện…-Nguyên ấp úng.

-Nhanh lên chị..-Tuấn có kéo nó đi.

Bệnh viện nơi nó ghét vô cùng, một thứ gì đó ám ảnh nó từ sau khi ba mất , nó ghét và sợ khi đến bệnh viện.

-Em có thể vào một mình không chị có việc..cần…

Tuấn càng khóc to hơn.Nguyên đành liều thân dắt thằng bé đi tìm mẹ.

Bước vào toàn thân nó sởn gai ốc.tai nó bất đầu ù lên

-Nhịp tim đang giảm..Mang máy trợ tim…nhanh …

-Hơi thở bệnh nhân đang yếu dần …có lẽ không qua khỏi…

-Ba…baaaaaa…đừng bỏ con..

Tít…tít …tít…( ngày nó vĩnh viễn mất ba).

Nguyên thở phảo nhẹ nhõm khi làm xong thủ tục nhập viện cho cô Thủy, mong mắn chỉ bị ngất do quá mệt mỏi, làm nó sợ phát chết.Thằng Tuấn khóc mệt quá cũng ngủ rồi.

Gọi điện cho người nhà cô Thủy xong , Nguyên lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.