Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 10

Kết thúc cuộc trò chuyện với Trình Ngộ Phong, Trần Niên khe khẽ ngâm nga cả một đường đến trường, thấy cô xuất hiện ở cửa lớp đúng giờ thì mọi người đều có chút bất ngờ, thậm chí Trương Tiểu Mãn còn tháo gọng kính đen dày như đít chai thủy tinh ra, dụi dụi mắt.

Lúc Trần Niên đi ngang qua bên cạnh còn nghiêng đầu cười với cậu ta: "Chào buổi sáng."  Trương Tiểu Mãn vội vàng đeo lại kính, nét cười xinh xắn trên mặt cô gái còn chưa biến mất, hai má lúm đồng tiền vẫn như đang nở rộ khiến cậu ta choáng váng, một lúc lâu sau cậu mới đáp: "....

Chào buổi sáng."  Giọng nói nhỏ xíu chỉ đủ cho bản thân nghe thấy.

Ánh mắt cậu nhìn theo bóng dáng mảnh mai kia nhưng lại không dám quang minh chính đại nhìn chằm chằm, vừa muốn nhìn lại vừa muốn né tránh.

Trần Niên đã đi về chỗ ngồi, từ ngăn bàn lấy ra sách bài tập Vật lý bắt đầu làm bài, cả lớp chỉ có một mình cô cần làm bộ đề thi này, đây là do thầy Triệu chuẩn bị riêng cho cô.

Trần Niên làm xong một đề thi thì tiếng chuông vào lớp vang lên, lớp phó phụ trách sĩ số đứng trên bục giảng điểm danh, hai mắt cô ấy sáng lên như là thấy vàng: "Đủ cả lớp."  Cô ấy vui sướnɠ viết số 42 vào ô vuông nhỏ ở góc trên cùng bảng đen.

Trần Niên thấy cảnh này thì hơi thất thần, không lâu nữa, con số trong ô vuông kia sẽ biến thành 41, điều cô không thể ngờ là, cái "không lâu" này vậy mà lại tới nhanh đến thế.

Sau khi tan học, Trần Niên đi vào khu văn phòng giáo viên tìm thầy chủ nhiệm Triệu.

Tối hôm qua, chủ nhiệm Triệu mới trở về từ cuộc họp trên huyện, bây giờ ông đang ngồi sau bàn làm việc sửa sang lại giáo án, nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Trần Niên đứng ngoài cửa.

Không đợi cô mở miệng, ông đã hỏi: "Đã nghĩ xong rồi à?" Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full

"Em đã nghĩ xong rồi." Trần Niên gật đầu, sau đó mới đi vào, "Em muốn đi học ở Nhất Trung."  Rõ ràng lúc này tảng đá lớn trong lòng chủ nhiệm Triệu mới được buông xuống, Trần Niên nghe thấy tiếng ghế dựa của ông phát ra hai tiếng kẽo kẹt, sau đó quả nhiên ông dùng một tư thái nhẹ nhõm nhìn về phía cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.

Vừa gõ, ông vừa cười rộ lên, là nụ cười mang theo sự kiêu ngạo và tự hào: "Thầy biết mà, thầy đã biết mà."

"Thầy chưa bao giờ nhìn nhầm, tương lai cô nhóc này chắc chắn sẽ tiền đồ rộng mở!”  Hốc mắt Trần Niên chợt nóng lên mà không rõ vì sao, cô nhớ rằng mẹ đã từng nói, trên đời này trừ bỏ người thân thì không ai có nghĩa vụ phải đối tốt với cô, vậy mà từ trước tới nay thầy Triệu đối với cô vô cùng tốt, so với người cậu máu mủ tình thâm kia còn tốt hơn nhiều lần, thậm chí ông càng tin tưởng cô hơn cả bản thân cô, tin tưởng rằng cô sẽ có tiền đồ rộng mở dù tổng điểm các môn có không được cao.

Ông chưa bao giờ nghĩ đẻ con gái là lỗ vốn, đi học là mất đi một khoản tiền, về sau lập gia đình có thể bán được giá thì bán cao một chút.

Tiếng chuông vào học vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Niên.

"Mọi việc sau này đều giao cho thầy," chủ nhiệm Triệu khoát tay với cô: "Em về lớp học trước đi."  Trần Niên nghe lời đi ra ngoài, ra đến cửa cô mới nhớ ra còn một việc chưa làm bèn nhanh chóng xoay người, vốn cô định cúi lưng một cái thật sâu nhưng nghĩ thế nào lại đổi ý, chỉ đứng nghiêm chỉnh chào theo kiểu đội thiếu niên Tiền Phong (giống như chào cờ ấy các bạn)  Chào xong cô cũng ngẩn người, trong đầu bỗng dưng trống rỗng, hai ba giây sau mới có phản ứng: "Thầy Triệu, cảm ơn thầy từ trước tới nay đã quan tâm em."  Chủ nhiệm Triệu bị động tác ngốc nghếch của Trần Niên làm cho bật cười, vẻ mặt muốn nói lại thôi, giống như có rất nhiều điều muốn dặn dò nhưng cuối cùng lại không nói được gì, chỉ bảo cô trở về đi học.

Biết thời gian mình ở trung học Đào Nguyên không còn nhiều nữa, tâm tình Trần Niên đã xảy ra biến hóa kì diệu khi trở lại lớp học, cô nhìn mỗi một bạn học, nhìn ánh mắt của thầy giáo đều mang theo một cảm xúc phức tạp, ngay cả môn Ngữ văn và Anh văn mà bình thường cô không hứng thú thì hôm nay còn thật sự nghe giảng rất chăm chú.

Rất nhanh, tiết học thứ tư đã kết thúc.

Giáo viên vừa nói "Tan học", Trần Niên đứng dậy theo mọi người cảm ơn thầy giáo, sau đó cầm cặp sách chạy nhanh ra ngoài, có điều bình thường cô cũng như vậy nên các bạn học xung quanh không nhận ra sự khác thường của cô.

Về đến nhà, việc đầu tiên Trần Niên làm chính là vào nhà kiểm tra tình hình bà ngoại, trong phòng không có ai cả, cô tìm khắp bên trong bên ngoài nhà một lượt vẫn không thấy bà nên gấp đến mức cuống lên.

Nghĩ nghĩ một lát, nhớ tới chuyện sáng nay cậu mợ sang, cô vỗ đầu một cái, vội vội vàng vàng trèo qua tường, nhảy vào sân nhà cách vách của cậu, đám gà mái đang lười biếng đi lại dưới tán cây bị cô dọa sợ tới mức lông dựng đứng, "quác quác quác" chạy trốn ra xung quanh.

Tiếng gà kêu dẫn cậu ra ngoài, trên tay ông còn đang bưng bát cơm, nhìn thấy cô thì hơi giật mình: "Trần Niên l?"  Đây cũng là lần đầu tiên Trần Niên trèo tường sang bên nhà cậu, không có kinh nghiệm gì nên lúc rơi xuống đất tay bị dính đầy bụi, cô vỗ vỗ hai tay vào nhau: "Cậu, cậu đã đưa bà ngoại sang đây chăm sóc rồi ạ?"  Lộ Cát Tường "Ừ" một tiếng, sau đó ông ta dẫn Trần Niên đi sang căn phòng nhỏ bên cạnh rồi trở về tiếp tục ăn cơm.

Con gái hai người còn chưa tan học về cũng không ảnh hưởng đến việc hai vợ chồng họ ăn cơm.

Dù sao Lộ Chiêu Đệ ăn cơm thừa canh cặn đã quen, cô cũng không muốn ngồi ăn cơm cùng bàn với bố mẹ mình, cho dù cuối tuần hoặc bữa tối phải ăn chung nhau, cô cũng sẽ bưng bát cơm ra bên ngoài ngồi ăn, ban đầu Miêu Phượng Hoa còn nói vài câu, sau đó phát hiện ra mỗi lần ăn cơm còn thể tiết kiệm mấy miếng thịt bèn im miệng không nói gì nữa.

Trần Niên nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa vào, bà ngoại đang an ổn ngủ trên giường, cô nhìn quanh một vòng, cảm thấy hoàn cảnh xung quanh tốt hơn một chút so với tưởng tượng của mình nên cũng yên tâm hơn.

Bà ngoại sang bên này để thích ứng trước cũng tốt, ít nhất trong khoảng thời gian này cô còn ở nhà, ít nhiều có thể chăm sóc cho bà được.

Trần Niên thăm bà ngoại xong thì đi ra ngoài, đúng lúc Lộ Chiêu Đệ cũng về tới nhà, vừa bước vào cửa đã bị mẹ gọi đến mắng xối xả vào mặt, cô ấy nắm chặt quai đeo cặp sách, yên lặng nghe mắng, khóe mắt thoáng nhìn thấy Trần Niên đứng cách đó không xa nên hơi đỏ mặt, xấu hổ cúi gằm đầu xuống.

Trần Niên thấy vậy bèn nhanh chóng đi ra ngoài cửa, đi đã xa rồi vẫn còn nghe thấy giọng nói âm dương quái khí của mợ: "Người ta sẽ đi học ở Nhất Trung, nghe nói không chỉ không phải đóng học phí mà còn được nhận tiền đấy, người ta đây là tới ngày lành rồi, còn mày, con quỷ chết tiệt kia, mày nhìn lại mình xem........"   Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | N hảy*hố truyện full

Đoạn sau mợ còn nói cái gì đó Trần Niên không nghe thấy, cô tựa vào phía sau cửa, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch giống như vừa làm chuyện xấu vậy, có chút lo sợ bất an.

Cơm trưa cô cũng chẳng có tâm tình làm, lấy đại cơm thừa của ngày hôm qua ra làm cơm rang trứng, ăn xong thì cầm cặp sách sang bên chỗ bà ngoại, ngồi cạnh giường trông bà.

Mãi đến khi cô sắp đi học mà bà ngoại vẫn không tỉnh dậy, Lộ Chiêu Đệ đến tìm Trần Niên, hai người cùng đi tới trường.

Gần như cả một đường Lộ Chiêu Đệ đều im lặng, do dự hồi lâu cô mới nói: "Niên Niên, bao giờ thì em tới Nhất Trung?"  Trần Niên cũng không rõ lắm: "Có thể là lúc học kỳ này kết thúc ạ."

"Như vậy à....." Lộ Chiêu Đệ không biết nói tiếp thế nào, trên mặt duy trì nụ cười, trong lòng thầm nói thật tốt.

Thật hâm mộ em quá, Trần Niên à.

Chóp mũi cô có chút chua xót, tươi cười càng thêm sáng lạn: "Niên Niên, trước hết là chúc em bình an nhé, nếu có phú quý thì cũng đừng quên nhau."  Trần Niên tỏ vẻ không hiểu gì cả, nhìn cô ấy nói: "Em không phải là chó*."  *Lộ Chiêu Đệ chúc Trần Niên là 苟富贵,莫相忘 (Cẩu phú quý, mạc cùng vong) nghĩa là giả sử như sau này có giàu có thì cũng đừng quên nhau còn Trần Niên dùng từ Cẩu là chó 狗, giống kiểu đồng âm khác nghĩa trong tiếng Việt của mình, để nói đùa với Chiêu Đệ.

"Ha ha ha ha!" Lộ Chiêu Đệ nghe vậy thì cất tiếng cười to, thuận tiện đẩy nước mắt chua xót theo tiếng cười trôi đi, "Niên Niên, em thật sự rất đáng yêu!"  Trần Niên chỉ dùng một câu nói đã dỗ được cô ấy vui vẻ, bản thân cô cũng nở nụ cười, lúm đồng tiền thật sâu hiện ra.

Trong đầu cô nghĩ, nếu giàu sang cũng đừng quên nhau, đây là chuyện đương nhiên rồi.

Tiết học cuối cùng buổi chiều đã có tin tức về vấn đề khi nào tới Nhất Trung.

Chủ nhiệm Triệu nói với cô, bên phía Nhất Trung muốn cô thứ Hai tới sẽ chính thức báo danh.

Mà hôm nay đã là thứ Sáu rồi.

Trần Niên dùng mấy phút mới tiêu hóa xong tin tức này, từ phòng chủ nhiệm Triệu đi ra, cô suy nghĩ trước tiên phải gọi điện thoại cho mẹ, nhưng đến tận khi âm thanh báo bận trong điện thoại kết thúc mà đầu dây bên kia cũng không có ai nghe.

Nhìn đồng hồ một chút, có lẽ lúc này mẹ cô còn đang đi làm, vì vậy cô vào gửi tin nhắn qua Wechat.

Sau đó Trần Niên cũng không biết giờ mình nên làm cái gì, cô đi quanh sân trường một vòng, người còn ở chỗ này nhưng tầm mắt đã hướng đến chỗ khác, tìm lại hình bóng mình ngày xưa ở đây, kia là sân thể ɖu͙ƈ nơi cô đã từng bị ngã lộn nhào một cái khiến đầu gối bị trầy da chảy máu, kia là cái cây cô đã từng leo lên tìm tổ chim.....

Khi Trần Niên quay lại lớp học một lần nữa thì bên trong đã không còn ai.

Học cùng nhau gần hai năm, cuối cùng ngay cả cơ hội tự mình nói lời tạm biệt với các bạn cũng không có.

Cô đứng trên bục giảng, trong ánh hoàng hôn ʍônɠ lung nhớ lại tên và chỗ ngồi của từng người, sau đó cầm phấn lên viết trên bảng đen một đoạn văn.

Lời văn không trau chuốt nhưng vô cùng chân thành.

Không để ý nhìn lại chữ viết đã kín hết cả bảng đen, dường như không còn chỗ nào trống để có thể viết thêm nữa, Trần Niên lau đi câu nói cuối cùng, đổi thành hai chữ "CỐ LÊN!" rất to, sau khi viết xong dấu chấm than, viên phấn trong tay cô cũng gãy thành hai khúc.

Cô suy nghĩ một chút rồi xoá đi số 42 trên ô ghi chuyên cần, viết lại thành số 41.

Làm xong những việc này, Trần Niên xoay người, vẫy vẫy tay về phía phòng học trống không: "Tạm biệt"  Sau đó cô lặng lẽ đóng cửa lại rời đi.

Nháy mắt đã tới chủ nhật.

Trần Niên ăn cơm trưa xong, sang nhà bên cạnh ngồi nói chuyện vài câu với bà ngoại, chờ bà ngủ xong cũng đến lúc cô phải lên đường.

Lộ Chiêu Đệ đưa cô đi một đoạn.

Tạm thời chủ nhiệm Triệu có việc bận nên đã liên lạc để bạn mình lái xe đưa Trần Niên đi, ông cũng đã làm việc xong với Nhất Trung bên kia, lúc tới đó sẽ có cô giáo đón.

Trần Niên lên xe, từ trong bọc sách lấy ra một tờ giấy đưa cho Lộ Chiêu Đệ, trên tờ giấy ghi các việc cần chú ý của bà ngoại, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cô còn không yên tâm mà dặn dò: "Thứ Sáu mỗi tuần nhất định phải đến phòng khám Trung y ở trạm y tế thị trấn lấy thuốc, lúc bà ngoại hồ đồ thì cứ nói thuận theo ý bà, tốt nhất không nên để ba ngồi lâu một mình, có thời gian thì nói chuyện với bà......."

"Bà ngoại nhờ chị nhé."  Lời nói vừa dứt, hai người đồng thời đỏ mắt.

"Chị biết." Lộ Chiêu Đệ lặp lại vài lần, "Chị biết mà."  Trần Niên xoa xoa mặt cô ấy: "Vậy.....em đi đây."  Lộ Chiêu Đệ dùng sức ôm cô, nghẹn ngào nói không lên lời.

Một lúc sau, Trần Niên ngồi ở trong xe cảm thấy ngực và eo đều hơi đau, Lộ Chiêu Đệ ôm quá dùng sức rồi, cô không kìm được mà cười thành tiếng, nghiêng đầu nhìn kính chiếu hậu.

Bóng dáng Lộ Chiêu Đệ càng ngày càng nhỏ, dần dần biến thành một dấu chấm đen bé xíu.

Đôi mắt Trần Niên cũng dần mờ lệ, xe chạy về phía trước, ánh mắt cô bỏ lại dòng sông Đào Nguyên, cây cầu nở đầy hoa phượng tiên, cuối cùng ngay cả thị trấn Đào Nguyên cũng bỏ lại.

Cô không biết sau này mình sẽ còn bỏ lại điều gì nữa.

Khi Trần Niên mang theo nỗi buồn ly biệt đến Nhất Trung thì đã bị những nỗi lo lắng thấp thỏm khác hòa tan, sau khi cảm ơn lái xe, cô giáo đến đón trước tiên đưa cô đi làm quen hoàn cảnh trường học rồi mới đưa cô tới ký túc xá học sinh.

Trần Niên thu dọn giường của mình xong thì đồng hồ đã hiển thị 4 giờ 30 phút, những người khác trong phòng ký túc xá còn chưa trở lại, cô định trước tiên sẽ đi ra ngoài mua ít đồ dùng hàng ngày.

Trước khi cô giáo đi đã đưa cho cô một tấm bản đồ các địa điểm xung quanh trường học.

Trần Niên cầm theo bản đồ, đi qua hai trạm xe bus tới một siêu thị, sau khi mua xong đồ dùng cần thiết thì chuẩn bị trở về.

Từ trước tới giờ cảm nhận về phương hướng của Trần Niên không tốt lắm, cô không cẩn thận leo lên chuyến xe bus ngược lại với hướng về trường, đi qua hai bến vẫn chưa thấy tới trạm Nhất Trung, cô đã biết có chuyện không ổn bèn vội vàng xuống xe.

Xung quanh đều là những khuôn mặt xa lạ vội vàng tới lui, những cảnh vật cô nhìn thấy đều lạ lẫm, một mình bị vứt đến một hoàn cảnh xa lạ, chưa bao giờ Trần Niên cảm thấy nhớ mẹ, nhớ bà ngoại và trấn Đào Nguyên đến thế.

Cô ôm chặt cặp sách, bối rối nhìn xung quanh, đang lúc muốn đi sang đường thì nghe được tiếng còi xe truyền tới từ phía sau, cô vội vàng lùi lại.

Tiếng còi lại vang lên lần nữa, sau đó là một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại ở ven đường.

Trần Niên nghi ngờ nhìn chiếc xe, đúng lúc cửa kính xe hạ xuống, sườn mặt anh tuấn của người đàn ông trong xe hiện ra trước mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong đôi mắt lấp lánh ánh nước của cô hiện lên sự vui mừng, đôi mắt trở nên vừa đen vừa sáng: "Cơ trưởng!"

***