Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 15

Ấn tượng đầu tiên của Trần Niên về Diệp phu nhân là: Dịu dàng, yếu đuối, lời nói rất nhẹ nhàng và từ tốn, sắc mặt hơi trắng vì bị bệnh, đôi mắt đượm buồn, dù trên khuôn mặt đang nở một nụ cười nhưng phần chân mày vẫn không tự chủ hơi nhíu lại.

Không khó tưởng tượng, con gái mất tích từ nhỏ đã ảnh hưởng tới bà sâu sắc đến cỡ nào, đó là nỗi đau tháo xương róc thịt mà đến nay vẫn luôn đi theo hành hạ bà.

Diệp Minh Viễn chăm sóc vợ rất chu đáo, lời nói nhỏ nhẹ, yêu thương quan tâm vợ, là một người chồng tốt 10/10.

Trần Niên không kiềm được nhớ tới bố của mình, ông qua đời lúc cô còn nhỏ, ấn tượng phần lớn với ông là từ mẹ kể lại, ông là một người đàn ông đội trời đạp đất, cũng là một người chồng tốt, một người bố tốt.

Đáng tiếc ông ra đi quá sớm vì cứu một cô gái nhảy sông tự vẫn, vì một người chưa từng gặp mặt mà mất luôn mạng mình, lúc người nhà cô gái kia chạy tới cảm ơn, mẹ cô đã nước mắt đầy mặt, bà sờ cơ thể lạnh như băng của chồng mà nảy sinh ý nghĩ muốn đi theo ông đầy mãnh liệt.

Cái suy nghĩ này đã bị tiếng khóc tê tâm liệt phế của con gái đánh tan, bà tự tát cho mình một cái thật đau để thức tỉnh bản thân, từ nay về sau, con gái đã trở thành động lực để bà tiếp tục sống.....

Lộ Như Ý dành toàn bộ tình yêu của mình cho Trần Niên, người Trần Niên yêu nhất cũng là mẹ, cho nên cô vô cùng đau lòng cho những gì mà Diệp phu nhân đã gặp phải.

Dung Chiêu nhìn Trần Niên, trong lòng có thật nhiều suy nghĩ, nhiều hơn cả là cảm khái sự kỳ diệu của vận mệnh, trước đây trong lúc vô tình bà đã nghe được câu chuyện của cô gái nhỏ, đau lòng đến mức rơi lệ, bây giờ gặp được người thật, bề ngoài sáng sủa lanh lợi như vậy khiến lòng bà lại càng mềm mại hơn.

Bà đưa món quà nhỏ đã chuẩn bị từ trước.

Đầu tiên Trần Niên hơi ngạc nhiên, theo bản năng cô quay đầu nhìn về phía Trình Ngộ Phong.

Trình Ngộ Phong khẽ gật đầu tỏ ý: Em nhận đi.

Trần Niên đưa hai tay nhận lấy, nở nụ cười tự nhiên: "Cảm ơn.......dì.”

"Không cần cảm ơn.” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full

Hiếm khi Diệp Minh Viễn thấy vợ mình lộ ra nụ cười thư thái như vậy nên tâm tình ông cũng tốt theo, những năm gần đây, để tránh việc tức cảnh sinh tình, bên cạnh hai người rất ít khi xuất hiện cô gái nhỏ cỡ 17, 18 tuổi, ngay cả những đứa trẻ trong họ hàng thân thích cũng rất ít khi tới nhà làm khách vào những ngày lễ, Tết.

Lần này là Dung Chiêu chủ động nói muốn gặp Trần Niên một lần, trong lòng Diệp Minh Viễn ít nhiều cũng hiểu rõ, ánh mắt ông nhìn Trần Niên lại tăng thêm vài phần sâu nặng.

Đúng là số mệnh trêu ngươi mà.

So với trước đây thì Dung Chiêu nói chuyện nhiều hơn một chút, bà hỏi Trần Niên một vài chuyện đơn giản về sinh hoạt và học tập, bản thân bà cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là hai người lần đầu tiên gặp nhưng lại cảm thấy rất hợp nhau.

Nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào đưa thức ăn, các món lên đầu tiên là món ăn nguội.

Dung Chiêu ngừng câu chuyện, hỏi Trần Niên ăn gì.

Trần Niên cầm đũa lên, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện thêm một cốc nước, cô nghi hoặc nhìn sang thì chạm phải một đôi mắt đen nhánh.

Ngón tay thon dài của Trình Ngộ Phong gõ nhẹ hai cái bên cạnh ly nước, dùng giọng nói chỉ để cô nghe thấy: "Uống chút nước ấm trước để làm ấm dạ dày".

Suy nghĩ tới việc tiếp theo sẽ còn món súp nên anh cũng chỉ rót hai phần ba cốc nước, Trần Niên một ngụm là uống xong, cô gắp một đũa dưa chuột đưa vào miệng, a, hơi lạnh, còn có vị hơi cay.

Thảo nào anh bảo cô uống nước ấm trước, ngay cả chuyện nhỏ như vậy anh cũng nghĩ tới.

Trần Niên nhịn không được mà nghĩ, người đàn ông bộ dáng đẹp mắt như vậy, lại còn dịu dàng, quan tâm người khác, ai là bạn gái anh nhất định sẽ hạnh phúc lắm?

Không biết anh có bạn gái chưa nhỉ?

Nhất định là có.

Là cơ trưởng tài năng trẻ trung nhất hãng hàng không, nhất định mấy tiếp viên hàng không xinh đẹp chính là đối tượng nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước, nếu như không phải tiếp viên hàng không thì cũng sẽ là những người phụ nữ khác.

Trần Niên không thể nói rõ tâm trạng của mình bây giờ là gì, chỉ cảm thấy dưa chuột trong miệng hơi cay, không biết có phải là đã cắn trúng hạt tiêu hay không mà cay không chịu được, may là đã uống nước trước, nếu không trong bụng trống rỗng chắc chắn không chịu nổi kích thích như vậy.

"Cơ trưởng,” cô lại gần, nhỏ giọng nói với Trình Ngộ Phong: "Cảm ơn anh.”

Trình Ngộ Phong mỉm cười, lại rót cho cô một bát canh mướp đắng hầm xương mà người phục vụ vừa mang lên: "Uống nhiều một chút, thanh nhiệt giải độc".

Trần Niên hơi quẫn bách sờ hai cái mụn mới mọc trên trán, vì bà ngoại bị huyết áp cao nên trước kia ở nhà cô ăn rất thanh đạm, ngay cả thức ăn cũng cho rất ít muối, sau khi tới Nhất Trung, đồ ăn trong nhà ăn trường có rất nhiều món chiên xào, cô mới ăn hai hôm đã bốc hỏa.

Mướp đắng dù nấu thế nào thì cuối cùng vẫn đắng, mặc dù Trần Niên không kén ăn nhưng cũng không thể nào chịu được vị đắng đó, cô uống một chén canh xong, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn giống trái mướp đắng.

Trình Ngộ Phong nhìn thấy biểu cảm của cô gái nhỏ, bỗng nhiên hứng thú lại nổi lên, anh cầm lấy muôi lên múc thêm cho cô hơn nửa bát canh nữa.

Trần Niên: "......" Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố truyện full

Được rồi, hai vai bả vai cô hạ xuốngđầu suy sụp, hai cái mụn phải dùng hai bát canh mướp đắng để chữa.

Vào lúc Trần Niên cúi đầu uống canh, Diệp Minh Viễn không nhịn được mà trêu chọc vợ một câu.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Dung Chiêu hiện lên một chút ửng hồng ngọt ngào, giống như một cô gái đang yêu, giọng của bà nhẹ nhàng tựa như sợi lông chim quẹt vào: "Không muốn uống, thật sự em không chịu nổi cái vị đắng này".

Trong lòng Trần Niên giơ hai tay hai chân lên tán thành.

Diệp Minh Viễn dẫn dắt từng bước nói: "Em cũng không thể kém hơn so với một cô bé chứ".

Dung Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này rất có đạo lý, vì vậy bà thỏa hiệp: "Vậy em uống gần một nửa bát được không?"

Trong Đông y, thuốc có vị đắng có lợi cho tim mạch, mướp đắng đối với người mắc bệnh tim cũng rất có ích, có lẽ do Dung Chiêu không chịu nổi vị đắng này nên có thể bỏ thì bỏ, không thể bỏ thì đành uống vào, sau đó sẽ lại nôn ra, nhiều khi Diệp Minh Viễn cũng không có biện pháp gì để bà uống được.

Lần này có thể khiến Dung Chiêu uống nửa bát canh mà chỉ hơi cau mày chứ không bị nôn ra, Diệp Minh Viễn đã thấy khá yên tâm.

Trần Niên uống xong bát canh thứ hai thì toàn bộ thức ăn cũng được mang lên, đồ ăn bày la liệt, mỗi món ăn đều đầy đủ hương sắc, lúc cô ở nhà ăn Tết cũng không thịnh soạn như vậy, cô không biết nên bắt đầu hạ đũa từ đâu trước.

Dường như Diệp Minh Viễn nhìn thấu tâm tư của Trần Niên, ông dùng đũa chung gắp một cái đùi gà trong đĩa gà hấp thả vào bát của cô: "Theo thông lệ quốc tế, nhỏ tuổi ăn đùi gà".

Nói xong, ông lại gắp một cái đùi gà khác cho vợ, lần này là: "Ưu tiên phụ nữ".

Ở dưới bàn, Dung Chiêu nắm lấy tay ông, một động tác đơn giản như vậy đã thay lời bà muốn nói.

Lần đầu tiên Trần Niên nghe thấy còn có thông lệ quốc tế như vậy, biết đây là ý tốt của chú Diệp nên cũng không từ chối mà vui vẻ ăn.

Phần lớn món ăn đều rất thanh đạm, cũng hợp với khẩu vị của Trần Niên, món nào cô đặc biệt thích sẽ âm thầm nhớ kĩ, suy nghĩ tương lai nếu có cơ hội sẽ đưa mẹ tới nếm thử một chút. Công việc của mẹ rất khổ cực, nhịn ăn nhịn tiêu, vừa phải lo tiền thuốc men cho bà ngoại, vừa phải lo học phí cho cô.

Mỗi món Trần Niên đều ăn một chút, một lúc sau đã ăn no, Trình Ngộ Phong bên cạnh cô ăn không nhiều lắm, dường như bọn họ buông đũa cùng một lúc.

Hai người không hẹn mà cùng nghiêng đầu, ánh mắt chạm nhau, Trình Ngộ Phong hỏi: "Ăn no rồi à?"

Trần Niên gật đầu: "Vâng".

"Nghỉ ngơi một lát,” Trình Ngộ Phong nhìn đồng hồ, "Chờ tí nữa tôi đưa em

về trường".

Trần Niên nhẹ nhàng trả lời: "Vâng". Đọc truyện online nhanh nhất tại N h ay*ho.com | N h ảy*hố truyện full

10 phút sau, bốn người, hai trước hai sau lần lượt ra khỏi phòng bao, Dung Chiêu vào phòng vệ sinh, Diệp Minh Viễn đứng ở hành lang chờ bà.

Trần Niên lấy một quyển vở nhỏ ra từ trong túi sách: “Cơ trưởng, anh chờ em một chút nhé.”

Nói xong cô chạy chậm về phía Diệp Minh Viễn.

"Có chuyện gì vậy?" Diệp Minh Viễn điềm đạm hỏi.

"Chú Diệp, cảm ơn chú và dì đã mời cháu ăn cơm,” giọng nói Trần Niên vô cùng chân thành, cô cầm lấy quyển vở đưa qua: "Đây là kinh Phật tự cháu chép lại, tặng cho chú.”

Lúc nào Trần Niên cũng phóng đại lòng tốt của người khác dành cho mình lên gấp trăm ngàn lần, lần thứ hai gặp nhau, cô đã để ý thấy trên cổ tay Diệp Minh Viễn đeo một chiếc vòng tràng hạt, nhìn vào màu sắc và độ mài mòn thì hẳn là ông đã đeo nó nhiều năm, cô đoán rằng phần thành kính này chắc là có liên quan đến cô con gái nhỏ của ông, tay ông đeo tràng hạt, luôn làm việc thiện tích đức, hy vọng có một ngày sẽ tìm được con gái về.

Cho nên cô giúp đỡ ông bằng cách chép lại một phần kinh Phật, thời gian không đủ nên cô chỉ chép được 3600 chữ, mỗi lần chép lại một tờ thì trong lòng cô đều thành tâm cầu nguyện.

Trần Niên hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp: "Hy vọng chú và dì sớm tìm được con gái về, cả nhà đoàn tụ

Trong lòng Diệp Minh Viễn vô cùng cảm động, tay ông hơi run run nhận lấy quyển vở, quyển vở mỏng chỉ hơn mười trang nhưng mang theo tâm ý nặng ngàn cân của cô gái nhỏ, ông chưa từng nghĩ rằng sẽ có thể nhận được món quà cảm động tới mức phải rơi lệ từ cô gái nhỏ chưa rành thế sự này.

Sống đến từng này tuổi, sóng to gió lớn gì ông đều đã từng trải qua, không chịu nổi nhất chính là sự cảm động bất ngờ như này.

"Cảm ơn cháu.” Diệp Minh Viễn cố nén nước mắt cảm động, "Phần quà này...... chú vô cùng thích".

Trần Niên còn nói thêm: "Cháu tin tưởng nhất định có thể tìm được con gái chú về.”

Diệp Minh Viễn nhìn ánh mắt kiên định của cô, đôi mắt ông trở nên sâu hơn, giống như bùng lên một ngọn lửa: "Chú cũng tin vậy.”

Trần Niên tặng quà xong thì chạy tới cạnh Trình Ngộ Phong: "Cơ trưởng, chúng ta đi thôi.”

Trình Ngộ Phong đứng cách đó không xa, tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh vừa rồi, tuy nhiên anh lại không hỏi Trần Niên đã viết gì trong vở mà bản thân mình lại nhớ tới hương vị trong veo của bát chè đậu xanh mà mình đã từng được nếm thử tại trạm y tế ở thị trấn Đào Nguyên.

Quán ăn Kim Diệp cách Nhất Trung khoảng hơn nửa tiếng lái xe, trên đường về Trình Ngộ Phong dừng xe một lần, khi quay lại xe, trong tay anh có thêm một cái túi giấy màu vàng sẫm.

Trần Niên ngạc nhiên nhận lấy: "Cho em sao?" Là cái gì nhỉ?

Cô mở ra thì thấy bên trong là hai bình trà thảo mộc, sờ sờ vẫn còn hơi ấm.

Trà thảo mộc nóng, thật là thú vị.

Hai bình trà thảo mộc nóng được đặt trong không khí mát mẻ của điều hòa ô tô nên tới khi Trần Niên xuống xe đã hoàn toàn mát lạnh, cô đứng ven đường vẫy vẫy tay với Trình Ngộ Phong trong xe, "Cơ trưởng, cảm ơn anh đã đưa em về.”

Trình Ngộ Phong cũng mở cửa xe đi xuống, trong tay còn cầm một chiếc ô cán dài màu lam sẫm, "Tách" một tiếng mở ra, Trần Niên nhìn theo động tác của anh không chớp mắt, bóng người cao lớn của anh cùng bóng cây phủ lên người cô, cô thẹn thùng chớp hàng mi dài hai cái, chiếc ô màu xanh đậm đã xuất hiện trên đỉnh đầu, tạo thành một bóng râm nhỏ mát dịu dưới cái nắng thiêu đốt của mặt trời.

"Trần Niên,” Trình Ngộ Phong rất tự nhiên nhét cán ô vào tay cô, "Không cần nói cảm ơn với tôi." Anh đứng dưới ánh mặt trời chói chang, ánh mắt sâu thẳm đen nhánh sáng ngời: "Đừng quên giữa chúng ta còn có giao tình sinh tử, cho nên không cần khách sáo như vậy.”

Trần Niên không nhớ mình đã trả lời như thế nào, cả một đường cô đều nghĩ đến bốn chữ "giao tình sinh tử’, hai chân giống như bước trên mây, nhẹ nhàng như bay mà đi tới phòng học 303.

Cô ngồi vào chỗ, tay phải chống má, một lần nữa nhớ lại biểu cảm của anh khi nói câu kia, ngũ quan anh tuấn rạng rỡ sáng ngời, đáy mắt như có ánh sáng lay động, nếu cô biết vẽ thì nhất định có thể vẽ lại từng chi tiết xuống bức tranh ấy, vĩnh viễn cất giữ.

Đáng tiếc cô không biết vẽ nên chỉ có thể ghi nhớ trong lòng.

"Chị Niên, chị Niên? Mau hoàn hồn.”

Trước mặt đột nhiên xuất hiện gương mặt phóng đại của Âu Dương Bân, Trần Niên sợ tới mức đứng bật dậy, động tác của cô mạnh như vậy khiến Âu Dương Bân vừa chơi bóng trở về cũng sợ tới mức lui lại mấy bước, cậu ta còn sợ hãi vỗ vỗ ngực: "Mẹ ơi! Làm tớ sợ muốn chết.”

Trần Niên cũng dở khóc dở cười: "Cậu cũng làm tớ sợ.”

"Là do cậu nghĩ tới cái gì đó đến nỗi xuất thần ấy.” Âu Dương Bân theo thói quen đứng trước cửa gió của điều hòa, vừa lau mồ hôi trên mặt, vừa không quên trêu chọc cô: "Cậu nghĩ tới cái gì thế?"

"Cậu ra nhiều mồ hôi như thế mà đứng trước điều hòa thổi ra khí lạnh là dễ cảm lắm đấy.”

"Không sao đâu, tớ chỉ đón gió một lát thôi, nóng vãi lúa.”

Ngoài miệng Âu Dương Bân nói như vậy nhưng cậu vẫn đứng trước điều hòa cho tới khi chuông vào học vang lên, bóng dáng thầy dạy Toán xuất hiện ở cửa, lúc này chân cậu mới như dẫm vào vỏ dưa hấu mà trượt về chỗ ngồi.

Thầy dạy Toán đem mấy bài thi lần trước trả lại.

Thư Hàng Hàng nhận được bài thi đạt điểm tối đa của mình, cảm khái một câu: "Đời người thật sự là rất cô đơn mà.” Cậu quay trái quay phải hỏi: "Mọi người được bao nhiêu điểm?"

Tất cả thế mà lại đều đạt điểm tối đa.

Trương Ngọc Hoành lắc đầu, trên mặt thể hiện sự buồn bã vì chưa phân thắng bại được với Trần Niên: "Xem ra chỉ có thể chờ tới lần sau.”

Ai bảo đề Toán học lần này khá đơn giản, ai bảo Toán học chỉ có tối đa là 150 điểm?

Trên bục giảng, thầy Toán nói: "Thành tích lần này không thể nói lên điều gì, các em nhất định phải không ngừng cố gắng.”

Đều đạt điểm tối đa nên đương nhiên bài thi lần này không cần phải nhận xét phân tích gì, ông dùng máy chiếu chiếu hai câu hỏi lớn lên màn hình rồi để cho bọn họ tự học.

Trần Niên đè tay xuống rút ra một tập giấy nháp, đập vào mắt là trang đầu tiên viết đầy tên Trình Ngộ Phong, viết khi nào vậy? Dường như cô không có ấn tượng gì, cô hơi chột dạ nhìn quanh bốn phía rồi xem kỹ lại giấy nháp một lần.

Đúng là chữ viết của cô!

Bằng chứng như núi, không thể chối cãi.

Những người khác đã bắt đầu múa bút thành văn, Trần Niên cũng nhanh chóng tập trung tinh thần, bắt đầu làm đề.

Lúc sắp tan học thì thầy Toán trở lại, kiểm tra đáp án của mọi người, vừa lòng gật gật đầu: "Xem ra vẫn phải tăng thêm độ khó nữa.”

Trong lòng Thư Hàng Hàng đã có dự tính: "Thầy cứ việc ra chiêu đi.”

Thầy Toán đáp trả cậu bằng một ánh mắt như bảo ‘can đảm lắm’, chuông tan học đã kêu vang.

Trần Niên chuẩn bị ra ngoài đi vệ sinh thì bị thầy Toán gọi lại: "Chủ nhiệm lớp các em bảo em tới văn phòng của thầy ấy một chuyến.”

Thầy Tằng tìm cô, có chuyện gì vậy nhỉ?

Trần Niên ôm theo thắc mắc đi vào văn phòng của tổ trưởng khoa Vật lý, chưa kịp gõ cửa, Tằng Bình Phàm đã thấy cô: "Trần Niên, vào đi.”

Ông nói thẳng vào vấn đề: "Chủ nhiệm Triệu ở trung học Đào Nguyên gọi điện thoại cho thầy nói rằng em đã đạt giải nhất cuộc thi Hóa học, bên phía nhà tổ chức yêu cầu học sinh đạt giải phải tự đến nhận giải thưởng, thời gian là cuối tuần...."

Chuyện này tuy nhỏ nhưng lại hơi khó giải quyết.

Nội dung viết trên giấy khen thưởng là Trần Niên lớp 11 trường trung học Đào Viên thành phố S, bây giờ Trần Niên đã tới Nhất Trung học, hồ sơ đã chuyển hết về Nhất Trung, giải thưởng lần này có giá trị lớn, nghe nói vào ngày trao giải còn có đài truyền hình tới phỏng vấn, còn có thể sẽ đăng lên báo.....

"Kết quả cuối cùng chúng ta thương lượng là sẽ để giáo viên Nhất Trung đưa em đi thành phố A nhận giải thưởng,” thầy Tằng biết tình huống trong nhà Trần Niên nên đã đặc biệt trình bày với trường học, "Đương nhiên, kinh phí đi lại của em cũng sẽ do bên này phụ trách chi trả.”

"Cảm ơn thầy Tằng.” Trần Niên khẽ cắn môi, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Thầy Tằng nở nụ cười: "Còn có thắc mắc gì sao?"

"Thầy Tằng, em có thể tự mình lựa chọn đi hãng hàng không nào không ạ?"

"Chuyện này thì không có vấn đề gì, chỉ cần có thể xuất hiện ở hiện trường lễ trao giải vào thứ Hai là được.” Thầy Tằng hỏi tiếp: "Em định chọn hãng hàng không nào?"

Trần Niên thốt ra không chút do dự: "Chiêu Viễn ạ.” Theo cô nhớ thì vừa vặn Chiêu Viễn có một chuyến bay vào chiều Chủ nhật đến thành phố A.

Điều này đúng là vừa khéo, thầy Tằng cũng cho rằng Chiêu Viễn là lựa chọn hàng đầu khi đi lại, "Danh tiếng và dịch vụ của Chiêu Viễn cũng không tệ lắm.”

Trần Niên nghe vậy thì trong lòng vui vẻ vô cùng.

Tâm tình vui vẻ này vẫn duy trì cho tới buổi chiều tan học, Trần Niên duỗi người, nhìn thấy ngoài cửa sổ đã là khung cảnh hoàng hôn, dãy phòng học phía trước vắng hoe, chỉ có trên sân thể ɖu͙ƈ là vô cùng náo nhiệt.

Cô lấy di động ra, vào mạng tìm trang chủ của hãng hàng không Chiêu Viễn, nhấn vào đăng ký thành viên và điền xong các thông tin cần thiết, sau khi kiểm tra cẩn thận lại một lần rồi gửi yêu cầu đặt vé.

Lúc tan học tiết thứ hai, Trần Niên đã liên hệ với giáo viên đi cùng cô lần trước, cũng nhận được sự đồng ý của cô ấy, cô có thể đặt vé trước rồi gửi thông tin về chuyến bay qua cho giáo viên.

Đi máy bay của hàng không Chiêu Viễn sẽ khiến lòng cô có cảm giác an toàn.

Hệ thống thông báo đã đặt vé thành công, gạo sống đã nấu thành cơm chín.

Nhưng mà........

Trần Niên cảm thấy còn có chỗ nào đó không đúng lắm, cô nhắm mắt nhớ lại quá trình điền thông tin, có phải đã thiếu mất bước nào rồi không nhỉ?

Cô mở choàng mắt, chưa trả tiền! Trực tiếp nhảy từ việc gửi yêu cầu đến xác nhận đặt vé thành công, vậy mà lại nhận được vé máy bay? Cô vội vàng kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng, tiền trong đó không thiếu đồng nào.

Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?

Không thanh toán tiền mà trực tiếp nhận được vé máy bay?

Trần Niên tìm tên Trình Ngộ Phong trong danh bạ, vội vàng gọi điện thoại qua.

Rất nhanh, Trình Ngộ Phong đã bắt máy: "Trần Niên?"

"Cơ trưởng,” Trần Niên vô cùng bối rối, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, "Hệ thống đặt vé trực tuyến của công ty các anh bị lỗi rồi.”

Trình Ngộ Phong phản ứng rất bình tĩnh: "Hử?"

Cô kể lại chuyện vừa xảy ra với anh, một chữ cũng không thiếu.

"Vậy à?" Trình Ngộ Phong nói: "Để tôi kiểm tra lại xem là như thế nào?"

Trần Niên nghe thấy bên phía anh truyền tới âm thanh gõ bàn phím rất nhỏ, chỉ một lát sau giọng của anh đã vang lên: "Chuyện là như này, hàng không Chiêu Viễn đã chọn ngẫu nhiên một vài hành khách bị ảnh hưởng bởi sự kiện "616", những người này có thể đi miễn phí bất kì chuyến bay nào của Chiêu Viễn trong vòng một năm, chỉ cần hệ thống xác minh được đúng thân phận thì sẽ tự động miễn phí.”

Trần Niên nghe hiểu được: "Cho nên em là một trong những hành khách được chọn trúng à?"

Trình Ngộ Phong chỉ cười mà không nói gì, theo tin tức anh được biết, cô không phải một trong mà là người duy nhất được hưởng thụ loại đãi ngộ này, đương nhiên không cần thiết phải nói cho cô biết.

"Trần Niên, tôi còn biết cơ trưởng của máy bay mà em sắp đi đấy, em có muốn biết là ai không?"

Bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc, rõ ràng Trần Niên cảm thấy được đáy lòng mình có một loại xúc động muốn trào ra, giống như hoa nở khi xuân đến, giống như cây cối đâm chồi nảy lộc, lại giống như từng cơn mưa mùa xuân, cô rõ ràng đã đoán được nhưng vẫn nói: "Em muốn.”

Cuối cùng trong tiếng tim loạn nhịp, Trần Niên như mong muốn nghe được một cái tên —

***