Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 34

Anh băng qua cả con đường đầy gió và mưa, chỉ vì cô mà đến.

Trần Niên cảm động suýt rơi nước mắt, cô níu chặt lấy lưng áo sơ mi của anh đến nỗi nhăn nheo, nhiệt độ cơ thể liên tục truyền đến từ vải áo đang nhắc nhở cô rằng anh là chân thật. 

Nhưng mà, thời gian và địa điểm hình như không thích hợp cho lắm, Trần Niên ôm được một lát rồi định buông tay, mặc dù trong lòng cũng không muốn.

Một giây trước cô vẫn còn lo lắng cho anh thì anh đã xuất hiện trước mặt như vậy, đối với Trần Niên mà nói là ngạc nhiên mừng rỡ nhưng càng nhiều hơn chính là yên tâm, hai loại tình cảm vừa mạnh mẽ vừa mềm mại xen lẫn vào nhau truyền cho cô dũng khí thật lớn, trước khi buông ra, cô ngẩng đầu lên, nhịp tim không kiềm chế được mất đi quy luật, môi chạm một cái ở dưới yết hầu của Trình Ngộ Phong rồi lướt đi…

Giống như chuồn chuồn lướt nước, cũng không biết anh có cảm nhận được hay không?

Trần Niên buông tay ra, lui về phía sau hai bước, ánh mắt mang theo một chút xấu hổ nhìn biểu cảm của Trình Ngộ Phong, cô liếc mắt quan sát thật nhanh nhưng suy cho cùng chỉ là tờ giấy trắng về mặt này nên cô không thể phân biệt được. 

Có nên…. hỏi anh hay không?

Khi Trần Niên đang rối bời trăm điều thì Trình Ngộ Phong lên tiếng phá tan sự im lặng, “Không phải lúc này nên đi học sao?”

Đáng nhẽ là phải đang đi học.

Trần Niên nói một cách ấp úng, “Em xin nghỉ với giáo viên rồi.” Cô không có tính hay quanh co, cũng không giấu được chuyện gì, “Mãi mà không liên lạc được với anh nên em rất lo lắng, định tìm chú Diệp hỏi thăm tình hình như thế nào.”

Khi nhìn thấy cô một mình đi ra từ cổng trường hướng đến phía khách sạn, Trình Ngộ Phong đã đoán được tám chín phần nhưng nghe cô nói ra, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng vẫn bất ngờ bị đánh trúng một cái. 

Nên hình dung loại cảm giác này như thế nào nhỉ?

Điều mà Trình Ngộ Phong theo đuổi suốt cuộc đời này chính là được tung bay ở nơi trời cao mây rộng cách mặt đất ba vạn dặm, tự do tùy ý, vút lên đỉnh mây, nhìn thế gian nhạt nhoà nhỏ bé bên dưới tầng mây, nhưng hôm nay hình như lại không giống, anh bị một cô bé khiến cho bận tâm…

Gần hai mươi tám năm cuộc đời, chưa từng có người nào cho anh cảm giác như vậy.

Do độ dày của tầng mây không đồng đều, ánh mặt trời chiếu xuống cũng không đều nhau, có vài chỗ là màu xám, có vài chỗ bên trong màu xám mang theo màu trắng khiến cho khoảng không lộ ra một màu xám bạc mịt mù, Trần Niên cảm thấy chiếu vào trên người Trình Ngộ Phong là ánh sáng rực rỡ nhất, hình dáng của anh nhìn rõ nét như vậy, dường như đáy mắt cũng có vầng hào quang chói chang đang chuyển động.

“Cơ trưởng, tại sao anh lại ở đây?” Sau một lúc lâu, Trần Niên mới nhớ tới hỏi, “Không phải chuyến bay từ thành phố A đến thành phố S đều bị hủy bỏ rồi sao?”

Cơn bão lần này rất dữ dội, cả thành phố A bị phong tỏa, không ra vào gì được, trở thành một thành phố bị gió mưa cô lập, ngay cả đường sắt cao tốc cũng phải dừng hoạt động, vậy rốt cuộc là anh đến như thế nào?

Thực sự cô rất tò mò.

Trình Ngộ Phong như muốn khơi lên sự hứng thú của Trần Niên, cứ nhìn chằm chằm cô vài giây rồi mới thong thả nói: “Tôi ngồi chuyến bay của công ty hàng không khác.”

Mặc dù quá trình có chút trắc trở nhưng may mà cuối cùng cũng đến được thành phố S một cách suôn sẻ.

Dự báo thời tiết đã dự đoán có cơn bão mạnh đổ bộ lên thành phố A, công ty phải họp suốt đêm chính là vì để tìm ra các biện pháp ứng phó, hủy bỏ chuyến bay của hàng không Chiêu Viễn đến thành phố S là chuyện nằm trong dự liệu. Kết thúc hội nghị cũng là lúc ngày mới bắt đầu, sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi mặt, thừa dịp khi bão còn chưa tới, Trình Ngộ Phong trực tiếp ngồi trên một chuyến bay khác bay đến thành phố S.

Anh lại hạ thấp giọng: “Chuyện này đừng để cho chú Diệp biết.”

Trần Niên không khỏi nghi ngờ. Vì sao? Chẳng lẽ là sợ chú Diệp lo lắng? Nghĩ lại cũng phải, cho dù không gặp bão trực diện nhưng thời tiết thất thường vẫn sẽ có một số nguy hiểm nhất định. 

Trình Ngộ Phong ho nhẹ một tiếng, nói một cách nghiêm túc: “Sẽ bị trừ tiền lương.” 

Trần Niên bật cười khúc khích.

Bởi vì ngồi chuyến bay của công ty khác nên sẽ bị trừ tiền lương hả? Chú Diệp mới không phải người hẹp hòi như vậy. Bộ muốn lừa cô như trẻ em ba tuổi ngây thơ sao?

Nhưng nhờ trò đùa nho nhỏ của Trình Ngộ Phong mà tâm trạng lúc này của Trần Niên cũng giống như bầu trời quang đãng trên đỉnh đầu cô vậy, mây đen tản ra, sắc trời xung quanh càng đều màu hơn, trong tầm mắt là một vùng sáng sủa và sạch sẽ.

Cô cũng nhìn thấy sự mệt mỏi không cách nào che giấu được trên gương mặt người đàn ông đối diện, không cần hỏi anh vì sao lại đường xa mệt nhọc, phong trần cực khổ như vậy xuất hiện trước mặt cô, việc anh đứng tại đây lúc này đã là câu trả lời tốt nhất.

Đúng là thuyết tương đối không gạt người, ở cùng với Trình Ngộ Phong, bao giờ thời gian cũng trôi qua rất nhanh, chuyện như mới xảy ra trong chớp mắt thôi nhưng cũng đã một tiếng đồng hồ rồi. 

Cũng may hai người đang ở gần trường học nên chỉ đi vài phút là tới rồi, đến trước cổng trường, Trần Niên quay đầu lại, ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của cô, phần cổ với độ cong duyên dáng, có thể thấy được cả mạch máu màu xanh nhạt.

“Cơ trưởng, anh chờ em một chút nhé.”

Lời nói không đầu không đuôi nhưng cả hai đều ngầm hiểu. 

Ánh mắt Trình Ngộ Phong dịu dàng khóa cô lại.

Hết thảy tâm tư của cô bé đều viết lên trên mặt, những xấu hổ và thẹn thùng như sương mù trong rừng lúc sáng sớm, phía sau lớp sương mù chính là sự kiên quyết và thản nhiên, mặt trời lên, sương mù xung quanh tan đi, anh đối diện với trái tim kiên định rực lửa của cô, không thể tạo nên bất cứ lớp phòng bị nào để chống đỡ, anh đưa hai tay ra nhưng chỉ có thể nắm đến một luồng gió mát, giữ không được, làn gió luồn qua những kẽ tay, để lại sự cô đơn trống trải đến vô tận, anh không cam lòng nên đưa tay ra một lần nữa…

Lần này, tay Trình Ngộ Phong đã đặt lên đôi vai mảnh khảnh của Trần Niên, anh sững sờ, ngay sau đó lại nở nụ cười trên môi, “Ừ.”

Một tiếng “Ừ” này, ý nghĩa vừa hàm xúc vừa quyến luyến không thôi.

Trần Niên gật đầu liên tục, nụ cười tỏa nắng, đáy mắt sinh động giống như ngọn núi được ánh nắng mặt trời chiếu rọi sau cơn mưa, tươi mát vui mừng, tràn đầy sức sống.

***

Buổi chiều ngày 19 tháng 9, thầy Tằng dẫn dắt bốn học sinh lớp mũi nhọn đi tới tỉnh G, chín giờ sáng ngày hôm sau, phần thi lý thuyết vòng bán kết quốc gia môn Vật lý của học sinh trung học được tổ chức đúng giờ tại Đại học Bách Khoa tỉnh và trường Kỹ thuật Điện tử.

Vài phút trước khi bước vào cuộc thi, Trần Niên ngồi tại vị trí của mình và hít một hơi thật sâu, cô bị không khí như trận địa sẵn sàng đón quân địch làm cho có chút hồi hộp theo, thế là cô lôi sợi dây đỏ đeo trên cổ ra, sau đó dùng sức siết chặt mặt dây chuyền bằng ngọc. 

Mặt dây chuyền này là trước đây mua từ người trông coi miếu Quan Âm, lúc đó mẹ đã dùng ba mươi đồng mua một đôi, khắc lên đó hai chữ “Như” và “Ý”, cái của Trần Niên là “Như”, còn cái kia của mẹ là “Ý”.

Hợp lại cùng một chỗ là tên mẹ Như Ý.

Người trông coi miếu năm đó râu tóc trắng phau cười ha ha nói hai chữ này rất tốt, như ý như ý, có ý nghĩa là tâm tưởng sự thành.

Từ nhỏ Trần Niên đã mang mặt dây chuyền này theo bên người, cảm giác giống như có mẹ ngồi bên cạnh mình vậy.

Suy nghĩ bị tiếng chuông bắt đầu cuộc thi gọi trở về, đáy lòng Trần Niên dịu lại không ít, cô cầm đề thi, tập trung tinh thần chuyên tâm vào nó. 

Ba tiếng đồng hồ trôi qua không một tiếng động, đúng 12 giờ, kết thúc phần thi lý thuyết vòng bán kết. 

Trần Niên là người cuối cùng ra khỏi phòng thi. 

Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đứng đợi trong đám người bên ngoài trường, ánh mắt vừa quan tâm lại vừa vui mừng nhìn con gái mình, nhìn cô từ từ đi tới, lại nhìn cô từ từ đi về phía xa, tay hai vợ chồng nắm thật chặt cùng một chỗ.

Đối với chuyện này, Trần Niên không hề có cảm giác gì, cô ăn cơm trưa xong rồi trở lại khách sạn đánh một giấc say sưa, ngủ mãi cho đến khi thầy Tằng tới gõ cửa thì cô mới hoảng hốt tỉnh lại, phát hiện bầu trời bên ngoài đã tối.

Năm người ăn một bữa cơm tối phong phú ở nhà hàng dưới lầu, thầy Tằng mở cuộc họp ngắn ngay tại chỗ, thấy vẻ mặt của mọi người đều mệt mỏi mới thả cho bọn họ về nghỉ ngơi.

Đi được vài bước, Âu Dương Bân bỗng đi chậm lại, cậu cúi thấp đầu, dáng vẻ như mang tâm sự nặng nề, “Các cậu đi về trước, tớ tìm thầy Tằng một chút.”

Thu Hàng Hàng và Trương Ngọc Hoành liếc nhìn nhau, trao đổi một vài tin tức trong im lặng. 

Chỉ có Trần Niên là không biết chuyện gì: “Âu Dương Bân làm sao vậy?”

“Không có chuyện gì cả,” Trương Ngọc Hoành nói, “Chắc là hồi hộp quá nên tìm thầy Tằng để khai thông tư tưởng rồi.”

Mấy ngày nay, thầy Tằng đã bị bốn người bọn họ rèn luyện thành chuyên gia tâm lý, sách trong phòng làm việc ngoại trừ liên quan đến vật lý học cũng có rất nhiều sách tâm lý học. 

Hao hết tâm tư chăm sóc bảo vệ cho học trò. 

Nhưng giấy không gói được lửa, sau khi thành tích vòng bán kết được công bố vào ngày hôm sau, Trần Niên cũng biết vì sao Âu Dương Bân lại bất thường như vậy, Âu Dương Bân không làm tốt trong phần thi lý thuyết nên đã vô duyên với phần thi thí nghiệm tiếp theo.

Để không làm ảnh hưởng đến tinh thần của ba người khác, Âu Dương Bân xuất hiện với gương mặt cười hì hì, thậm chí còn an ủi bọn họ nhưng ai mà không nhìn ra sự khó chịu trong lòng cậu ấy chứ?

Phía sau vẻ tươi cười gượng gạo của cậu là đôi mắt đỏ ngầu, cả trăm ngày đêm, là mồ hôi và nỗ lực của từng bộ từng bộ đề bài chất đống, là sự trông đợi tha thiết của bao người… 

Nhưng mà thi đấu là tàn khốc như vậy, người ngã xuống bắt buộc phải dừng bước, người giành được thẻ thông hành phải tiếp tục tiến lên.

Ngày 22 tháng 9, Trần Niên, Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng mang theo sự tiếc nuối của Âu Dương Bân tiến vào vòng thi thí nghiệm, lại trải qua ba tiếng đồng hồ giày vò, lúc ra cửa lần thứ hai lại tưởng chừng như đang nghênh đón một cuộc sống mới.

Ngày tạm biệt Đại học Bách Khoa, Âu Dương Bân đã khóc, đầu tiên là hai mắt hoe đỏ, sau đó kiềm nén tiếng khóc nức nở, cuối cùng là khóc lớn thành tiếng, Trần Niên cũng khóc theo, Trương Ngọc Hoành cũng khóc, Thu Hàng Hàng khóc run cả người.

Cả bốn người đã từng cười nói vui vẻ, cùng nhau cố gắng phấn đấu trong phòng 303 của tòa nhà Khoa học tự nhiên, cùng hẹn nhau tương lai phải thi chung một trường đại học, tay nắm thật chặt vào nhau, không để hiện thực vẽ ra con đường vô hình chia cắt bọn họ.

Bọn họ đã từng lặp đi lặp lại lời hứa hẹn rất nhiều lần ——

Mặc kệ sau này mọi người đi đến nơi nào, trở thành dáng vẻ như thế nào thì chúng ta mãi mãi là bạn bè tốt nhất! Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng sẽ mãi mãi không quên khoảnh khắc thanh xuân mà chúng ta dùng làm tiền đặt cược được ăn cả ngã về không… 

Chứng kiến cảnh này, ánh mắt Thầy Tằng cũng thoáng hiện lên sự ấm áp, ông lấy mắt kính xuống, nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, ánh mặt trời rực rỡ, cây cối xanh tươi, cơn gió đi xuyên qua bốn mùa nhẹ nhàng thốc vào mặt nhưng ông đã thấy được khung cảnh còn đẹp hơn so với tất cả những thứ này. 

Đó là một thanh xuân trong veo và tình bạn thuần khiết.

Cuối tháng 9, thành tích vòng thi bán kết Vật lý toàn quốc được công bố, Trần Niên, Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng đều vào chung kết, khi tin tức đáng ăn mừng này truyền tới trường Nhất Trung thành phố S đã mang đến sự chấn động không nhỏ.

Giải nhất tỉnh cao hơn giải nhất thành phố, hầu như chỉ trong một đêm, toàn bộ lời nghi ngờ Trần Niên gian lận ở vòng đấu loại đã biến mất sạch sẽ, tên của cô lại xuất hiện một lần nữa trên màn ảnh LED công khai ở cửa trường học, cũng có không ít phóng viên theo tin tức mà đến, tranh nhau tiến về phía bông hoa duy nhất trên cành là Trần Niên.

Ngay cả đài truyền hình thành phố S cũng mời Trần Niên tham gia phỏng vấn nhưng Trần Niên uyển chuyển từ chối, tất nhiên đây cũng là ý kiến của thầy Tằng, so sánh với tiếng tăm lừng lẫy, ông càng muốn Trần Niên duy trì một tâm lý bình tĩnh trước trận chung kết, trước khi có kết quả cuối cùng, quá nhiều tuyên truyền đối với cô cũng không phải chuyện tốt gì.

Thầy Tằng đặt hy vọng rất cao vào Trần Niên nhưng không chỉ hy vọng cô đi được xa nhất trong cuộc thi này, sau đó mang theo hư danh tiến vào trường đại học đứng đầu cả nước rồi mờ nhạt trong biển người. Không phải ông bi quan nhưng làm nghề giáo dục hơn hai mươi năm, ông đã thấy qua rất nhiều bài học kinh nghiệm xương máu như vậy rồi.

Biết bao nhiêu người tài năng xuất chúng nhưng đứng giữa danh lợi lại đánh mất trái tim lúc ban đầu, như phù dung sớm nở tối tàn, cuối cùng bị thực tế phũ phàng như nước lũ cuồn cuộn cuốn trôi, đó là một điều vừa đáng tiếc vừa đáng buồn!

Đứa nhỏ này có thiên phú trong Vật lý, biết chăm chỉ khiêm tốn, chịu bỏ công rèn luyện, chỉ cần giữ vững hướng đi thì trong tương lai tất sẽ có thành tích đáng gờm trong lĩnh vực này. 

Trận chung kết cuộc thi Vật lý dự định tổ chức vào cuối tháng Mười nhưng vẫn chưa biết thời gian cụ thể, thầy Tằng cho ba học sinh nghỉ hai ngày, cho bọn trẻ về nhà sum họp cùng người thân, nhân tiện thư giãn một chút cũng tốt.

Trần Niên trở lại thị trấn Đào Nguyên, một là muốn lấy thêm vài bộ quần áo mùa thu, hai là đúng lúc ngay ngày giỗ bố Trần Diệp, mỗi năm mẹ cũng sẽ quay về vào lúc này, hai mẹ con cùng nhau lên núi, xem như là cả nhà đoàn viên. 

Nhưng kỳ lạ là năm nay mẹ lại không có tin tức gì, Trần Niên gọi vài cuộc điện thoại cũng không có ai nghe, cuối cùng mẹ chỉ gửi một tin nhắn, nói rằng mấy ngày nay bà có một lô hàng phải xuất khẩu nên thực sự rất bận, bận quá không có thời gian trở về.

Trần Niên cảm thấy hơi tức giận, cô giận chính mình, nếu không phải vì kiếm tiền cho cô đi học thì mẹ đâu cần bận rộn đến mức ngay cả ngày quan trọng như vậy cũng không về được?

Thật ra mẹ không cần phải cực khổ như vậy, chờ cô lên đại học sẽ có thể đi làm thuê, vất vả đến mấy cũng không sợ vì dù sao cô vẫn còn trẻ, nhưng mẹ có nghe lọt lỗ tai lần nào đâu? Trái lại còn an ủi cô rằng nhiệm vụ quan trọng nhất của con chính là chăm chỉ học tập, kiếm tiền là chuyện của mẹ.

Nếu mẹ không về được, Trần Niên không thể làm gì khác hơn ngoài mang theo giỏ trúc rồi lên núi một mình. 

Khi bố còn sống thích uống chút rượu, cô đã chuẩn bị xong, còn mang theo mấy món bánh ngọt nữa. Trần Niên dọn từng món trước mộ.

Trần Niên nhìn người đàn ông trong tấm ảnh ố vàng, sinh mệnh đã ngủ yên dưới lớp đất sâu mà ảnh chụp vẫn còn phải chịu gió táp mưa sa trên trần thế. Thật ra thì đường nét kia đã không thể nào nhìn được rõ ràng, chỉ loáng thoáng thấy mặt chữ điền, nụ cười rất thật thà, chắc cũng là một người vô cùng dịu dàng.

Đáng tiếc, ông quá xa lạ đối với cô, mặc dù ông là người bố cho cô một nửa sinh mạng.

Trần Niên nói chuyện cùng bố rất lâu, trò chuyện về cuộc sống, về học tập, về tương lai sau này, trò chuyện trên trời dưới đất, cô còn nói tốt giúp mẹ nữa, để bố không trách mẹ đã vắng mặt.

Đáp lại cô chỉ có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua. Gió mang đến mùi hương hơi khó ngửi của nhang và nến sau khi đốt. 

Mắt thấy thời gian không còn sớm nên Trần Niên chuẩn bị xuống núi, cô xoa xoa hai chân bị tê rồi đứng dậy, lơ đãng nhìn qua lại thấy một ngôi mộ vô danh.

Bia đá cẩm thạch màu đen, mặt bia sạch sẽ, dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt.

Trần Niên như có điều suy nghĩ. 

Tại sao ngôi mộ này lại nằm giữa ngôi mộ của ông ngoại và bố được thế? Lẽ nào… Cũng là người họ Lộ? Nhưng không nghe nói nhà họ Lộ có người nào qua đời mà, cho dù có, ngôi mộ vô danh này cũng không nên xuất hiện ở đây. 

Rất không bình thường!

Người mai táng ở phía dưới… Là ai? Vì sao mà ngay cả cái tên cũng không có?

Đứng dưới ánh mặt trời, Trần Niên hơi run rẩy trong vô thức.