“Còn muốn ăn sao?”
Trình Ngộ Phong cúi thấp đầu “ừ” một tiếng.
Trần Niên đợi thêm mấy giây cũng không thấy anh làm gì, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy anh siết chặt bàn tay cô, sau đó cả người bị anh kéo vào trong ngực.
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chiếc cằm đã bị anh nhẹ nâng lên, tiếp đó là cảm xúc mềm mại khẽ chạm lên môi cô, lướt qua nhẹ nhàng, vô cùng kìm nén.
Hô hấp của Trần Niên vừa nhanh vừa nóng, hai tay níu chặt lớp vải áo trước ngực anh, cô ngửa đầu đón nhận toàn bộ hơi thở và những đòi hỏi từ anh, hàm răng khẽ mở ra, trong khoảnh khắc hai đầu lưỡi chạm vào nhau, dường như cơ thể có một dòng điện chạy xẹt qua, cô bỗng nhiên mở to hai mắt, một tiếng rên khẽ phát ra từ trong cổ họng.
A, lần trước…
Lần trước không phải như vậy, lần trước chỉ quanh quẩn giữa hai hàm răng chứ không có thân mật như bây giờ.
Trái tim Trình Ngộ Phong vốn đang bình tĩnh nhưng từ lúc nhìn thấy bóng dáng Trần Niên xuất hiện tại cửa phòng là nó đã dậy sóng, những cám dỗ vô tình sau đó càng làm anh khó kiềm chế hơn, thế nên mới không để ý tới bất cứ điều gì mà hôn cô như một cậu bé mới lớn ngay trong thư phòng - tại cái nơi mà đáng lý ra anh phải giữ tâm thanh tịnh.
Anh cảm thấy mình có một chút ý loạn tình mê.
Một khi đã bắt đầu sẽ không dễ dàng kết thúc.
Anh ôm lấy Trần Niên đặt cô lên bàn sách, hai chân bỗng nhiên bị nhấc bổng lên khiến Trần Niên hoảng hốt trong chớp mắt, cô cố gắng ôm chặt lấy anh, hai chân cũng vừa khớp vòng qua siết lấy eo anh.
Nghiên mực trên bàn không biết bị lật đổ từ lúc nào, mực chảy dọc theo góc bàn rơi xuống sàn gỗ đàn hương, hoá thành những đoá hoa đen nở rộ, một nửa tờ giấy Tuyên Thành trên bàn cũng bị vạ lây, chữ ‘Đạo’ đã không còn thấy rõ hình dáng ban đầu.
Thế nhưng không ai rảnh mà quan tâm đến những chuyện này.
Mùi mực đậm đặc càng khiến không khí trong phòng nóng lên nhanh hơn.
Trần Niên từ người đón nhận biến thành người tấn công, cô bị mê hoặc, bị dẫn dắt nên chủ động duỗi đầu lưỡi ra thăm dò khu vực xa lạ nọ, cảm nhận được sự thân mật vô cùng khác biệt.
Một lúc sau.
Nụ hôn sâu kết thúc.
Đầu óc Trần Niên mụ mị đến nỗi không còn phân biệt được đông tây nam bắc, trước mắt chỉ nhìn thấy ánh mặt trời trên bệ cửa sổ tựa như mảnh bạc sáng rực rỡ chói mắt.
Thì ra, thì ra anh nói còn muốn ăn nữa không phải ăn bánh dẻo mà là….
Mặc dù lúc bình thường Trình Ngộ Phong đã trải qua nhiều loại huấn luyện với cường độ cao nhưng lúc này nhịp tim anh đập rộn ràng hẳn lên, hơi thở cũng khó mà ổn định, anh cúi đầu lần nữa khẽ hôn xuống mi mắt cô, mang theo một sự quyến luyến không nói thành lời.
“Em sợ?”
Không có đâu, còn rất thích nữa là khác.
Trong lòng Trần Niên cảm thấy xấu hổ, ngoài miệng lại thuận theo cột mà trèo lên, chọc vào tay anh hai lần, nói, “Trình tiên sinh, anh dạy hư em.”
“Thật sao?” Trong lòng Trình Ngộ Phong vô cùng vui vẻ, anh hừ nhẹ, đôi môi mỏng chạm vào đôi tai đỏ bừng của cô, “Vậy…. Sau này chắc không cần anh dạy nữa nhỉ?”
“Được rồi,” Đôi mắt tinh nghịch của Trần Niên đảo vài vòng, cố ý chuyển sang đề tài khác, “Hiện tại môn Anh ngữ của em rất tốt, không cần anh dạy.”
Ý nói, những cái khác….Vẫn cần phải dạy nha.
Trình Ngộ Phong nhéo gò má cô, giọng nói có chút buồn cười và nuông chiều, “Em đó.”
Trần Niên cũng học theo anh: “Anh đó.”
Trong thư phòng không làm chuyện nghiêm túc mà còn dạy hư người khác, thử nhìn xem bàn sách đã bị biến thành bộ đang gì rồi kìa, mấy chữ viết được trước đó hầu như đều hư hết, lát nữa ông nội Trình kiểm tra thì lại phải viết thêm một lần.
Với cả, khắp nơi trên sàn nhà đều là vết mực, dọn dẹp thật là khó khăn, bánh trung thu vị sữa của cô mới ăn được hai miếng đã bị rớt xuống đất, rất lãng phí.
Trình Ngộ Phong cũng nhận thấy đống bừa bộn trên bàn lẫn dưới đất, anh chống tay đỡ lấy trán, mỉm cười bất lực, “Em ngồi qua bên cạnh trước đi, anh dọn dẹp một chút.”
Trần Niên nhảy từ trên bàn xuống. Thư phòng không mở máy lạnh, ngược lại cửa sổ sát đất lại mở, không biết vì lúc này gió đã ngừng thổi hay vì vừa kết thúc trận thân mật khi nãy mà khiến cho cô cảm thấy rất nóng, giống như con tôm nhỏ nằm trong nồi nước sôi vậy.
Nóng thế này thì bánh dẻo lạnh có thể bị tan không nhỉ?
Cô đậy kín nắp hộp, “Để em cất bánh trung thu vào tủ lạnh đã.”
Trần Niên đi thẳng vào phòng bếp một cách quen thuộc, sau khi cất kỹ bánh trung thu, cô tiện tay cầm thêm bình nước khoáng để uống, không ngờ khi trở lại thư phòng đã nhìn thấy ông nội Trình cũng đang ở đây, bước chân hơi ngập ngừng, cô vừa cười vừa kêu lên: “Ông nội Trình.”
Gương mặt ông nội Trình vốn đang nghiêm túc nhưng sau khi nghe giọng nói của cô thì lập tức thay bằng nét cười đầy hiền hoà, “Niên Niên.” Nhìn thấy tay cô đang cầm bình nước, ông trừng mắt với cháu mình một cái, “Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Ngay cả đạo lý cơ bản của việc tiếp đãi khách cũng không có.”
Ông cụ vừa tiễn mấy người bạn ra về, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm bèn định lên lầu kiểm tra thư pháp của Trình Ngộ Phong một chút, kết quả khi thấy mặt bàn trống không và giấy vụn dính đầy những giọt mực bên trong thùng rác, ông cũng loáng thoáng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Đang yên đang lành, tại sao ngay cả nghiên mực cũng bị đổ?
Trần Niên nhớ lại lúc cô bị anh ôm, trong khoảnh khắc luống cuống tay chân hình như đã vô tình đụng phải thứ gì đó, xem ra là cái nghiên mực rồi. Cô vừa định lên tiếng đã thấy ông nội Trình nói, “Niên Niên, lâu rồi ông cháu mình không gặp, chúng ta xuống lầu nói chuyện nhé.”.
“Vâng ạ.”
“Cháu ở lại thư phòng viết thêm một lần nữa.” Câu này của ông cụ là nói với Trình Ngộ Phong.
Trình Ngộ Phong chỉ có thể trơ mắt nhìn ông nội dẫn cô bạn gái bé bỏng của mình đi mất, anh khẽ lắc đầu, lại mài mực rồi trải tờ giấy Tuyên Thành ra một lần nữa, cố gắng tập trung tinh thần viết chữ.
Bên kia Trần Niên đi theo ông nội Trình đến đình nghỉ mát dưới lầu, bình thường ông không uống trà lài nhưng hôm nay đặc biệt pha một bình, ông rót cho cô một chén, lo lắng hỏi han về tình hình học tập cũng như cuộc sống sinh hoạt hằng ngày.
Trần Niên trả lời từng câu một.
Ông cụ nhìn cô bé con đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều; trong lòng khỏi phải nói đã yên tâm biết bao nhiêu. Nghe cô kể những chuyện lý thú trong trường học, ông lại càng cười không ngậm được miệng, chòm râu điểm bạc cũng run theo từng đợt, nhìn qua như một ông lão trẻ con.
Hai người trò chuyện khoảng chừng nửa tiếng, Diệp gia cho xe đến đón Trần Niên về nhà. Nghe nói trong nhà có một vị khách rất quan trọng, Trần Niên bèn nói lời tạm biệt với ông nội Trình, ông cụ đưa cô ra ngoài, dặn dò nếu cô rảnh thì hãy qua chơi nhiều hơn.
Dĩ nhiên là Trần Niên vui vẻ đồng ý. Nhận thấy đi đến thư phòng của Trình Ngộ Phong là một việc làm khó khăn nên cô không có ý lên làm phiền anh, sau khi lên xe, cô gửi tin nhắn cho anh.
Trình Ngộ Phong không trả lời ngay, Trần Niên cất điện thoại vào túi, hỏi người lái xe phía trước: “Chú Đan, là người quan trọng nào đến vậy?”
Chẳng lẽ là người dì đã không đến trong buổi họp mặt gia đình lần trước vì bị chấn thương ư?
Chú Đan cười bí ẩn, khéo léo đánh vô lăng chạy vào đại lộ, “Về đến nhà cô sẽ biết thôi.”
Mặc dù Trần Niên cố gắng nói gần nói xa nhưng chú Đan vẫn không chịu nói cho cô biết, khiến lòng cô càng tò mò hơn, hận không thể mọc cánh mà bay về liền để xem thử.
40 phút sau, xe vừa về đến nhà họ Diệp, Trần Niên đã không đợi được mà tháo dây an toàn bước xuống xe, vào đến phòng khách, cô nghe được giọng nói quen thuộc, “Chiêu Đệ!”
Bước chân vội vàng của Trần Niên bất ngờ dừng lại, không dám tin khi nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha, cô giơ hai tay che miệng, ra sức chớp chớp mắt mấy cái, đúng là thật, không phải ảo giác! Cô quả thật vui mừng đến sắp ngất đi tại chỗ.
“Bà ngoại!”
Bà ngoại cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một khe hẹp, “Niên Niên, cháu tan học về rồi.”
“Đúng vậy ạ.” Nước mắt Trần Niên trào ra, cô bước qua nằm nhoài lên đầu gối của bà, “Cháu về rồi.”
Giống những lần trước kia, tựa như chỉ mới xa cách ngày hôm qua, bà ngoại yêu thương sờ đầu cô, “Cháu nhanh rửa tay, ăn cơm nào.”
Bà ngoại nhìn về phía Chiêu Dung và Diệp Minh Viễn, “Như Ý, A Diệp, sao các con còn ở đây? Niên Niên đã về, nhanh đi nấu cơm, ăn xong còn phải làm bài tập....”
“Chúng con làm ngay đây ạ.” Hai vợ chồng cùng nhau trả lời, đứng dậy vào bếp.
“Niên Niên của chúng ta đã lớn rồi,” Bà ngoại sờ vào chóp mũi Trần Niên, “Nhưng vẫn thích khóc nhè như trước, từ nhỏ đã là một bao nước mắt, cực kỳ nhõng nhẽo, khóc không ngừng, không ai dỗ được.”
Trần Niên nhận lấy khăn tay của Lộ Chiêu Đệ đưa để lau sạch nước mắt, cô không biết bà ngoại đang nói đến mình hay là “Trần Niên” thật sự kia, nhưng điều này có gì quan trọng đâu?
Cô là cháu ngoại của bà, điều này mãi mãi không thay đổi.
Diệp Minh Viễn mới đón bà cụ và Lộ Chiêu Đệ từ sân bay về, Dung Chiêu đã bắt đầu sắp xếp cho người giúp việc trong nhà chuẩn bị thức ăn, tất cả nhanh chóng được dọn ra bàn, Trần Niên và Lộ Chiêu Đệ một trái một phải dìu bà ngoại lại chỗ ngồi.
Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đã ăn cơm trưa nhưng cũng cùng nhau ngồi xuống.
Chú ý đến khẩu vị của bà ngoại, thức ăn bày trước mặt bà đều là những món ăn mềm, thanh đạm vừa miệng, bà thấy mọi người đều im lặng thì thắc mắc, “Ăn nào, tại sao mọi người đều không ăn vậy?”
Diệp Minh Viễn cầm đũa, “Mọi người cùng nhau ăn đi.”
Lúc này bà ngoại mới hài lòng, bà gắp một miếng thịt cho vào chén của Diệp Minh Viễn, “A Diệp, con làm việc vất vả nên ăn nhiều một chút.”
Diệp Minh Viễn cũng múc cho bà một chén canh trứng gà, “Cảm ơn mẹ.”
“Người một nhà việc gì phải cảm ơn.” Sự chú ý của bà lại bị mấy chiếc bánh trung thu trên bàn hấp dẫn, “Hôm nay đã là 15 tháng 8 rồi à?”
“Đúng vậy ạ.” Dung Chiêu trả lời.
Bà ngoại im lặng, hai mắt rũ xuống không biết đang suy nghĩ gì, Trần Niên khẽ chạm vào mu bàn tay của bà, “Bà ngoại?”
Bà ngẩng đầu cười, nếp nhăn nơi khóe mắt giống như từng gợn sóng lúa, “Sau nhiều năm như vậy, gia đình chúng ta mới có dịp tập hợp đầy đủ, bà thật vui mừng.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy khóe mắt nóng lên.
Bà ngoại tự lẩm nhẩm: “Nếu bố của Như Ý cũng có mặt ở đây thì tốt rồi.”
“Bà ngoại,” Trần Niên hít hít mũi, “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
“Được, ăn cơm.” Bà ngoại lại cười, giống như cảm giác đau lòng trước đó đã không còn nữa, có lẽ chuyện trước đây giống như tơ nhện trước gió, thỉnh thoảng mới ùa về trong đầu bà, một cơn gió thổi qua đã vui vẻ trở lại, quên đi toàn bộ chuyện không vui.
Sau khi bà ngoại ăn cơm xong lại bắt đầu buồn ngủ. Căn phòng đã được chuẩn bị kỹ càng từ lâu ở lầu một, diện tích không lớn cũng không nhỏ, là căn phòng thích hợp nhất với bà trong biệt thự này.
Trần Niên dìu bà trở về phòng, sắp xếp cho bà nằm lên giường, kéo ghế nhỏ lại ngồi cạnh bên, ánh mắt cô lưu luyến nhìn người bà với mái tóc bà đã bạc màu, nhìn gương mặt bình yên khi bà ngủ ….
Ánh mắt cô có chút mơ hồ, cô ngã đầu lên tay bà ngoại rồi cũng từ từ nhắm mắt lại.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nghe được tiếng bà ngoại thở đều, lúc này Trần Niên mới ngẩng đầu lên, rón rén đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.
Trong phòng khách.
Diệp Minh Viễn, Dung Chiêu cùng Lộ Chiêu Đệ đều có mặt.
Trần Niên đi đến ngồi cạnh Lộ Chiêu Đệ.
“Niên Niên, Chiêu Đệ.” Diệp Minh Viễn nhìn hai chị em cô, nói ra quyết định của mình sau khi đã đắn đo suy nghĩ, “Bố dự định sẽ để bà ngoại ở lại thành phố A, ở lại trong nhà này, các con cảm thấy thế nào?”