Chỗ Dựa

Chương 44

Như Nghiêm Noãn mong muốn, diễn đàn bát quái nhanh chóng chuyển sang chú ý bài đăng mới trên weibo của cô.

Người qua đường 1: Nghiêm Noãn không nhấn theo dõi Khương Khương, cũng không đáp lại weibo Khương Khương. Hừm, chút mặt mũi cũng không cho à, đây là….

Người qua đường 2: Thế này có phải chứng minh Khương Khương không vào học, chỉ lắc lư chụp mấy tấm ở hành lang?

Người qua đường 3: Cười chết tao rồi. Không hiểu sao lần này lại thấy rất thoải mái khi Nghiêm Noãn phản dame.

Người đăng phân tích rất cặn kẽ nội dung bài weibo của Nghiêm Noãn, từ đó đưa ra thêm một số quan điểm, thành công thu hút rất nhiều bình luận.

Trong bài đăng tiếp theo, một số cư dân mạng nghi ngờ độ chân thật việc Khương Khương dự show diễn của những hãng khác. Song, phát hiện luôn hãng D còn chẳng biết tới weibo chính thức phòng làm việc của Khương Khương.

Giới thời trang toàn người rất khôn ngoan, sẽ không gây chuyện đắc tội với các minh tinh, đến chỗ ngồi trước sau cũng phải để ý, càng không cần phải nói đến việc tương tác lẫn nhau. Tag các nữ minh tinh khác trong nước nhưng không có Khương Khương. Thâm đấy!

Diễn đàn bát quái càng xây càng cao, những trinh thám nhỏ hăng say đào bới.

Cùng lúc đó, những nhà V(1) lớn nằm vùng trong diễn đàn nghe tin lập tức hành động, có mấy tài khoản marketing nhanh chóng sao chép nội dung trong diễn đàn, đăng một bài dài trên weibo. Sao chép tin tức là việc đáng xấu hổ nhưng không thể phủ nhận sức mạnh truyền thông của weibo. Chỉ mấy phút ngắn ngủi đã thu về hơn một nghìn bình luận.

(1)Các công ty, phòng làm lớn việc có tích V(chứng nhận)

Loại chuyện này quả thật vui tay vui mắt. Nghiêm Noãn vừa về nước đã nghe được chuyện người phòng làm việc mình cười nhạo chuyện này.

Cô thật sự không hiểu Hòa Diệu nghĩ gì mà cho Khương Khương đi theo con đường này. Mấy năm nay, việc hưởng sái độ hot của tuần lễ thời trang đã không còn hiệu quả bằng lúc trước, thậm chí là phản tác dụng. Muốn trở nên thời thượng thì làm cho đáng mặt một chút. Giờ bị cư dân mạng vạch trần thế này. Quá xấu hổ!

Cô nghe được rất nhiều chuyện. Ai ngờ còn diễn biến phía sau nữa:

– Khương Khương không nhịn được nên bỏ theo dõi, xóa ảnh chụp đăng Weibo.

Cư dân mạng đào bới vụ Khương Khương đi tuần lễ thời trang cũng cười phá lên.

Người qua đường 4: Thấy Nghiêm Noãn không follow lại Khương Khương liền unfollow, tình cảm này cảm động đến mức tôi cười ra tiếng hahahahaha!

Người qua đường 5: Khương Khương đỉnh đấy! Ha ha ha, tôi núp trong chăn cười to. Đã lâu chưa thấy nữ minh tinh nào thẳng thắn không làm bộ như vậy.

Người qua đường 6: Đăng ảnh chụp chung thể hiện tình hữu nghị là Khương Khương, follow cũng là Khương Khương. Nghiêm Noãn từ đầu đến cuối không phản ứng lại dù chỉ một chút, mà cô ta một người vẫn diễn kịch Quỳnh Dao được. Cô gái này có triển vọng hahaha

Biết được chuyện này, Nghiêm Noãn cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Lúc trước, Khương Khương có vẻ khá bình tĩnh mà, sao giờ không quản ai đã để đánh nguyên hình về công chúa nhỏ rồi? Chuyện ngu ngốc khiến người khác chê cười như vậy cũng làm ra được, viết hoa chữ phục.

Tâm trạng Nghiêm Noãn rất tốt, ở phòng làm việc cười cười nói nói với mọi người. May thay, cô mới từ Paris về nên được thảnh thơi hai ngày. Xem đồng hồ, ngẫm chắc núi băng nhỏ đã tan làm, cô định gọi A Tinh đưa mình tới giải trí Khải Trình thì A Tinh đã giành gọi tới trước.

“Alo, A Tinh, em đang ở đâu?”

“Chị, em đang ở công ty Khoa học kỹ thuật Khải Trình.”

Nghiêm Noãn nhíu mày: “Đến công ty Khoa học Khải Trình? Gặp Đường tổng hả?”

A Tinh: “Chính anh ta gọi điện thoại tìm em, nói là chuyện chị Diêm Tuệ đã tra ra được một chút manh mối.”

Nửa câu sau A Tinh ép âm thanh xuống rất thấp, ý cười trên môi Nghiêm Noãn cũng dần tắt

“Xảy ra chuyện gì?”

A Tinh quan sát bốn phía, vẫn không yên lòng, “Chị, chị còn ở phòng làm việc không? Chờ một xíu, em đến đón chị, lên xe rồi nói.”

A Tinh nói thế thì chắc chắn đã tra được manh mối mới. Nghiêm Noãn tay chống cằm, yên lặng ngẫm nghĩ.

A Tinh nhanh chóng có mặt ở phòng làm việc. Nghiêm Noãn ngồi trên xe bảo mẫu, cô nàng bắt đầu nói những việc mà Đường Hạo Dương tra ra được.

“Chị, Đường Hạo Dương tra được lúc chị Diêm Tuệ gặp tai nạn xe đang nói chuyện điện thoại. Thời lượng, thời gian bên tổng đài tra được trùng khớp với lúc xảy ra va chạm. Sau khi chị Diêm Tuệ gặp chuyện không may, người nói chuyện cùng đó không dùng lại số này nữa. Số điện thoại cũng không có thông tin cá nhân, nhưng mà em vừa nhìn liền nhận ra ngay, đây là một trong các số dự phòng của Đào Tử trước đây. Bởi vì dãy số rất dễ nhớ, nên em thử đối chiếu ngay, không sai ạ.”

“Đào Tử?”

Nghiêm Noãn dừng một chút lại hỏi: “Không đúng. Không phải không thấy điện thoại của Diêm Tuệ sao? Sao Đường Hạo Dương có thể tra được tin tức cặn kẽ như vậy?”

A Tinh lắc đầu: “Em cũng không biết, chắc bên tổng đài có cách.”

Nghiêm Noãn trầm tư… Cho nên, việc Diêm Tuệ xảy ra tại nan xe rất có thể có liên quan đến cuộc điện thoại đó. Rốt cuộc hai người họ đã nói gì?

Tự nhiên Nghiêm Noãn và A Tinh nghĩ tới một triệu tiền quyên góp.

Kể từ khi Diêm Tuệ hôn mê, có rất nhiều việc trước đó các cô không tra được.

Diêm Tuệ xảy ra tai nạn, điện thoại biến mất, trên người cũng không có thẻ ngân hàng chuyên dùng cho công việc. Chẳng ai biết số tiền kia đang ở đâu.

Bọn họ có thể tìm cảnh sát điều tra, nhưng ai cũng không chứng minh được tấm thẻ kia của Diêm Tuệ là để cất tiền thu nhập của Nghiêm Noãn. Nghiêm Noãn càng không muốn dưới tình huống đó chĩa mũi nhọn chuyện quyên tiền sang Diêm Tuệ, vốn không giải quyết được gì.

Lúc đầu, A Tinh còn tưởng người nhà Diêm Tuệ giữ tiền cô. Nhưng sau khi người nhà biết Diêm Tuệ xảy ra tai nạn lại thờ ơ, cứ chăm chăm hỏi Nghiêm Noãn tiền tổn thất tai nạn lao động, thậm chí còn chạy thẳng đến nhà Diêm Tuệ thuê lục lọi tìm tiền. Không tìm được lại không muốn gánh tiền thuốc men nên họ yên lặng trở về nhà. Thấy Nghiêm Noãn có dự tính nuôi Diêm Tuệ nửa chết nửa sống, bọn họ cũng coi như biết điều, không gõ cửa ồn ào ẫm ĩ nữa.

A Tinh nhịn không được đưa ra suy nghĩ: “Chị, chị nói xem, có phải Đào Tử cầm không?”

Có thể lắm! Nhưng nghi ngờ này không đưa ra làm chứng cứ được.

Nghiêm Noãn cân nhắc một lát mới mở miệng nói: “Đường Hạo Dương có thể tra được hồ sơ của tổng đài, còn có thể tra được thông tin từ thanh tra, vậy em thử hỏi xem anh ta có tra được thông tin giao dịch ngân hàng không. Chị có thể đưa tên và số thẻ ngân hàng. Đúng rồi, hỏi thêm xem có quan hệ tốt với cảnh sát không nhé. Vụ tai nạn trước đó, chị vẫn chưa có thông tin gì về chiếc xe không biển sổ.”

A Tinh chần chừ: “Đường Hạo Dương có thể tra được nhiều chuyện như vậy sao?”

Ngày nào hắn cũng lo kinh doanh mảng trò chơi, có bản lĩnh vậy sao?

Nghiêm Noãn: “Hỏi thử xem. Tiểu Trình tổng của em nói chị đừng xem thường anh ta.”

A Tinh kêu một tiếng, nhưng cô vẫn không thể nào tin vào năng lực của hắn.

Nghiêm Noãn lại nghĩ đến một chuyện: “Còn nữa, lúc trước quay chương trình, không phải em trò chuyện rất vui vẻ với trợ lý thực tập của Khương Khương sao? Lúc nào rảnh thử thăm dò xem quan hệ giữa Khương Khương với chị họ Chương Diệc Linh thế nào nhé, ừm… gì nữa nhỉ, cả quan hệ của Khương Khương và Đào Tử.”

Trợ lý kia đang trong kỳ thực tập, phải viết báo cáo thực tập nên bình thường chạy vặt khá nhiều, hỏi thăm chút chuyện từ miệng cô ấy cũng không khó lắm. A Tinh gật đầu đồng ý.

Nói xong chuyện này, trùng hợp radio phát một bài hát vui vẻ, A Tinh nhịn không được, trêu ghẹo: “Chị, có phải chị nên tăng tiền lương cho em không? Em không những làm trợ lý mà còn chăm lo cả cuộc sống của chị, kiêm tài xế lẫn thám tử tư, hai ba công việc cùng lúc, lượng việc nhiều lắm đó.”

Nghiêm Noãn tì tay lên trán, liếc cô nàng, “Không phải chị cho em quyền lợi sao? Tặng em luôn cơ hội được tiếp xúc với một anh chàng đẹp trai, cao ráo lại giàu có.”

A Tinh không hiểu: “Anh chàng đó ở đâu ạ?”

“Đường tổng của công ty Khoa học kỹ thuật Khải Trình chứ ai? Anh ta không có gì với em à? Mấy ngày trước ở Paris, chị còn thấy hai người trò chuyện trên wechat mà? Thực ra việc này, chị gọi điện thoại cũng có thể nói rõ ràng. Hừm, bảo em đi qua, chẳng phải là cho em cơ hội sao?”

Mặt A Tinh đỏ lên: “Chị, chị nói lung tung cái gì vậy. Anh ta trông giống cao phú soái chỗ nào chứ. Chị… chị gọi điện thoại giải quyết luôn đi. Em không muốn nói chuyện với anh ta nữa.”

“Ha, em thế này là giống gì nhỉ? Đã nghiện còn ngại?”

A Tinh và Nghiêm Noãn trò chuyện cả đường về nhà.

Hành lý của cô được đưa về trước, còn người mới từ Pháp về, vẫn lệch múi giờ nên không về ngay. Giờ vừa vào phòng, cô đã bắt đầu thấy mệt mỏi.

C ởi đồ, nằm vào bồn tắm lớn, cô pha thêm vài giọt tinh dầu bưởi.

Nước ấm vừa đủ kèm theo mùi hoa quả tươi mát trong không khí làm cô tự giác nhắm nghiền hai mắt.

Đã nhiều ngày không có Trình Sóc Xuyên bên người, cô cảm giác mình về trạng thái đề phòng lúc trước. Vẻ mặt không thay đổi nhưng thần kinh căng thẳng cao độ, rất sợ xảy ra chuyện.

Cô đã nghĩ quá nhiều rồi! Chuyện cần làm còn rất nhiều, cho nên, cô không thể để bị quật ngã.

Cô bị cái ôm kiểu công chúa của Trình Sóc Xuyên đánh thức.

Bồn tắm có thiết lập giữ nhiệt độ nước không đổi nên không làm cô lạnh. Nhưng mùi hương quen thuộc trên người Trình Sóc Xuyên làm cô từ trạng thái mơ màng lấy lại tỉnh táo.

“Anh Xuyên à…”

Cô dụi dụi mắt, phát hiện mình bị anh bọc như cái bánh chưng ôm vào trong ngực, đang đi về phòng.

“Anh về lúc nào vậy? Em không nghe thấy tiếng.”

Trình Sóc Xuyên hơi rũ mắt, “Vừa mới về.”

“Umm… như vậy hả.” Cô còn chưa tỉnh ngủ, nhưng dạ dày rỗng tuếch. “Em đói bụng.”

“Đợi anh nấu cơm nhé. Em mệt rồi, đi ngủ một giấc đi.”

“Em không mệt.” Nghiêm Noãn được thả xuống giường thì bật dậy, khoác chăn, chẳng thèm mặc quần áo đã đứng lên, “Em mua quà cho anh, để tìm cho anh xem.”

Cô quấn chăn, bắt đầu tìm loạn khắp nơi, lẩm bẩm, “Để chỗ nào ta… Có bao nhiêu hành lý em quên mất rồi…”

Lục lọi thêm lúc nữa, cô bỗng cất cao giọng: “Tìm được rồi!”

Vừa nói vừa giơ cái túi nhỏ trên tay lên.

Trình Sóc Xuyên nhận lấy hộp giấy đóng gói xinh đẹp, mở ra, “…”

“Có phải cái cốc này cực hợp với anh không? Thích không thích không? Em cũng mua một cái cho mình.” Cô vừa nói vừa quay lại chỗ vali, giơ lên một cái cốc trong suốt in hình trứng ốp la, phấn khởi nhìn anh.

“…”

Trên cốc của Trình Sóc Xuyên in một núi băng.

“Ông chủ nói gì em nghe không hiểu, sau đó em để chị Thượng Dương phiên dịch cho em. Cái cốc của anh lúc đổ nước nóng sẽ biến thành núi lửa, trứng ốp la của em thì không thay đổi.”

Trình Sóc Xuyên hoàn toàn không hiểu mình liên quan gì tới núi băng, vì vậy hỏi: “Vậy tại sao em là trứng ốp la?”

Nghiêm Noãn ôm mặt, đáp qua loa: “Trước đây em tên là Nghiêm Đạm, sớm hơn một chút gọi là Chu Đạm. Hồi ở trong viện, các bạn nhỏ hay gọi em là Đạm Đạm. Đạm Đạm, nghe là thấy không hot nổi nên đổi thành Nghiêm Noãn. Sau này sẽ kể thêm cho anh chuyện trước kia, giờ tâm trạng em tốt, không muốn nói!”(2)

(2)Giải thích một chút ý nghĩa liên quan đến tên. Ở đây nữ chính đang dùng nghĩa trái ngược của tên mình để ám chỉ sự nổi tiếng. “Đạm Đạm” giải nghĩa ra thì là sự bình bình, nhạt nhẽo hay hiểu theo lớp nghĩa muốn ám chỉ thì là không “hot”. Còn “Noãn Noãn” thì nghĩa của nó là ấm áp, nghĩa bóng ở đây cứ hiểu là chỉ độ “hot”. Chính vì thế, Nghiêm Noãn mới bảo đổi tên vì tên cũ nghe là thấy mình không nổi tiếng được =)))

Trình Sóc Xuyên nhìn cô không nói, cuối cùng gật đầu, “Anh đi nấu cơm, em ngủ một lúc đi.”

Nghiêm Noãn duy trì tư thế ôm má nhìn bóng lưng anh.

Thật ra, cô thấy chẳng có gì đáng nói. Cô đâu muốn đổi tên. Có điều, lúc mới ra mắt, cô lại vô tình trùng tên với diễn viên Ngôn Đạm Đạm. Cô vẫn nhớ như in dáng vẻ kiêu ngạo của Ngôn Đạm Đạm khi nói: “Trong cái giới này chỉ có một Đạm Đạm mà thôi. Cô là cái thá gì? Xứng có tên này chắc?”

Lúc đó, cô không nổi. Không nổi tiếng, không có tài nguyên, không có người đứng sau, nhưng Ngôn Đạm Đạm có ông chủ công ty đ ĩa nhạc làm kim chủ.

Cho nên, cô đổi tên.

Đây không phải nỗi sỉ nhục lớn nhất cô bị từ lúc ra mắt tới nay, nhưng lại khắc sâu nhớ kỹ nhất. Cũng may cô là người có tâm lý trả thù rất mạnh. Cô bảo tôi đổi tên, tôi đã làm và trở nên cực kỳ nổi tiếng. Tôi chúc cô luôn, sau này công việc cũng giống tên, bình thường đến không thể bình thường hơn. Làm vậy cũng chẳng quá đáng đâu nhỉ?