Chờ Em Đến San Francisco

Chương 10: Có đuối cũng đáng

Chicago tối nay trời gió lạnh và nhiệt độ xuống thấp hơn hẳn khuya hôm qua. Khi xe đưa chúng tôi từ Alder Planetarium về lại khách sạn Hilton, một số đồng nghiệp rủ nhau đi bar nghe nhạc jazz, ông bác sĩ Thái Lan cũng tham gia chung nhóm này. Tôi cùng cô Hàn Quốc đi bộ một đoạn ra phố shopping State Street, vào tòa nhà Macy"s với mong muốn mua sắm một ít nhưng chưa mua được gì thì cả hai đều thấy nản vì quần áo và túi xách đa phần "Made in China".

_ Ở Seoul tôi không thiếu gì cả - cô Hàn Quốc bất bình – Thượng vàng hạ cám, từ hàng hiệu đến hàng chợ, chất lượng nào có cái giá tương xứng của nó. Sao chúng ta bay thật xa mãi tận châu Á đến Mỹ để mua áo đầm "Made in China" với giá dành cho người Chicago? 

_ Đáng lý phải như thị trường dược phẩm – Tôi đồng tình – Thuốc sản xuất tại Mỹ hay tại Pháp dưới thương hiệu lớn như KSA có cái giá thật cao, người bệnh sẽ vô cùng an tâm. Còn thuốc nhái công thức sản xuất ở Ấn Độ hay Trung Quốc thì bán rẻ bèo. Nơi sản xuất cũng quan trọng lắm chứ! 

_ Tôi đừng có mắc bệnh nghề nghiệp nữa – Kim bật cười – Hay mình mua mỹ phẩm đi, vì dược phẩm và mỹ phẩm là hai loại hàng hóa không thể cho sản xuất ở chỗ khác được, đúng bon "Made in the USA". 

_ Tôi quen xài mỹ phẩm của Pháp – Tôi lắc đầu từ chối. 

_ Ờ, nói vậy chứ tôi cũng quen xài mỹ phẩm Hàn Quốc – Kim nhún vai – Hay mình đi mua multi-vitamin, đem về làm quà cho mấy người lớn tuổi. Ba mẹ tôi ham thuốc bổ của Mỹ lắm. 

_ Thật hả? Họ không dùng sâm Hàn Quốc sao? – Tôi bật cười – Ba mẹ tôi thì dặn bay quá cảnh ở Seoul thì nhớ mua sâm về cho họ. Đúng là mấy người già sính ngoại quá ha! 

Cả hai chúng tôi cười to. Tự dưng thấy thân quen nhau hơn một chút nữa. Cô đồng nghiệp này mới vào công ty KSA được một năm thôi, gặp tôi lần này là lần thứ hai. Tôi cũng không nhớ cô tên gì, chỉ gọi theo họ là Ms.Kim. Kim có vẻ ngoài nghiêm trang và luôn đóng bộ đĩnh đạc trong các loại áo vest công sở. Cô nói ở Hàn Quốc, được làm trong tập đoàn đa quốc gia với chức danh Trưởng phòng như cô là đáng mơ ước lắm. 

_ Nếu chúng ta không muốn shopping nữa – Kim nhìn tôi dò xét – thì tìm một quán bar nào đó để thác loạn hết đêm nay đi! 

_ Sao lúc nãy mấy người kia rủ nhau đi quán bar nghe nhạc jazz cô không đi chung? – Tôi hơi ngạc nhiên – Tôi không thích quán bar lắm, vì không uống được rượu và chịu không nổi mùi thuốc lá! 

_ Tôi đâu thích vô quán bar ở Chicago để nghe nhạc jazz – Kim thành thật – Phải làm cái gì đó thật sự thác loạn! Nên tôi càng không thích đi chung với những người quen cùng làm chung trong Tập đoàn KSA. 

_ Thác loạn là sao? – Tôi nhíu mày – Uống rượu say mèm? Chơi thuốc kích thích? Nhảy nhót đập phá? 

_ Phải có thêm sex nữa – Kim bật cười trước thái độ bối rối của tôi – Mà sex nặng đô chứ không phải loại thông thường đâu... 

_ Thật chứ? – Tôi cũng cố bật cười – Cô thích thác loạn tới mức đó? 

_ Ừ, tôi không phải thiếu nữ mười tám để cố giữ gìn trinh tiết, tôi cũng không phải phụ nữ đã lập gia đình cần phải chung thủy với chồng – Kim ra vẻ thờ ơ để giải thích một vấn đề nhạy cảm – Mỗi khi đi công tác nước ngoài, tôi tận dụng để được thoát khỏi con người buồn tẻ thường nhật. Tôi thoát khỏi bộ váy áo đĩnh đạc, thoát khỏi vẻ chuyên nghiệp của một trưởng phòng, thoát khỏi những định kiến trói buộc. Thế là thác loạn! Cô không thế sao? 

_ Tôi? – Tôi bất ngờ trước câu hỏi thẳng thừng của cô Hàn Quốc – Có chứ! Tôi cũng sẽ làm gì đó điên khùng, ở Mỹ, có ai biết tôi là ai, tôi cũng sẽ thác loạn... 

Kim không chắc tôi nói thật hay chỉ đang cố a dua theo. Hai chúng tôi khoác tay nhau ra khỏi tòa nhà Macy"s, rảo bộ tìm kiếm một chỗ hứa hẹn sẽ thác loạn. Thật sự, nếu phải thác loạn theo kiểu nặng đô như Kim, tôi làm không nổi. Tôi không tài nào uống rượu, cái thứ chất lỏng đắng nghét rất đắt tiền làm biến đổi thần kinh và tàn phá sức khỏe. Tôi cũng không hút được thuốc lá, ngửi khói thôi cũng đủ làm tôi lên cơn suyễn rồi. Còn cái vụ sex bạo liệt không theo kiểu thông thường nữa, nghe là nổi hết da gà. Tạng của tôi phải nhẹ nhàng, lãng mạn, để cảm xúc dâng lên từ từ. Và nhất là phải có tình yêu. 

_ Mình vô đây uống tạm vài ly rượu cho nóng người đi – Kim chỉ tay vào một cái quán tối om – Rồi hỏi tụi trong đó chỗ nào đi quậy tiếp! 

_ Ngày mai mình phải họp đó – Tôi lúng túng viện cớ - Phải thảo luận theo nhóm có sự hướng dẫn của sếp bên Tập đoàn, trốn không được đâu. Mà bây giờ là mười giờ tối rồi. 

_ Tôi biết cô sợ mà – Kim cười phá lên – Thì cứ vô đây uống vài ly cocktail đã. Chưa đến lúc thác loạn đâu mà lo. 

_ Tôi không... - Tôi từ chối yếu ớt. 

_ Vô đi, tôi mời cô một ly nước trái cây? – Kim quyết liệt kéo tôi vào – OK? 

Tôi tưởng tượng cảnh Kim uống say mèm rồi ói mửa lung tung, bắt tôi phải dìu cô như một xác chết về khách sạn như trong mấy bộ phim Hàn Quốc. May thay cô chỉ "thác loạn" đến mức cởi veste ra khoe chiếc áo ren bó sát vào bộ ngực "chấp nửa trái", hút phì phèo liên tục ba điếu thuốc và uống vỏn vẹn một ly cocktail có màu xanh như ngọc rồi hai chúng tôi thong thả đi bộ về khách sạn Hilton. Chắc cái vụ sex nặng đô kia cũng là do Kim huênh hoang cho vui, dù khi tôi gặng hỏi về mức độ thực hư, Kim bí hiểm trả lời "Trải nghiệm về sex là một trong những trải nghiệm tuyệt vời, càng bạo liệt bao nhiêu, càng... bấy nhiêu!". Tôi không chắc Kim bỏ lửng câu vì không dám nói toạt ra hay vì vốn từ trong tiếng Anh bị hạn chế. Cả hai chúng tôi cười sảng khoái, tôi ra vẻ đồng tình, gật đầu lia lịa. 

_ Thật ra, tạng cô không phải thế! – Trong thang máy Kim nhìn tôi chăm chú – Tôi biết cô thích loại tình yêu lãng mạn và kiểu tình dục an toàn. 

_ Đúng rồi – Tôi cười xác nhận – Tôi vẫn đang tìm cho mình một người tình lãng mạn. Lãng mạn có gì sai mà cô nhìn tôi "khinh bỉ" thế? 

_ Vì nó quá xa xỉ - Kim khoát tay – Nhất là ở độ tuổi này. 

_ Tuổi này thì sao – Tôi phản đối yếu ớt – Tôi từng chứng kiến nhiều ông bà già đi không nổi vẫn yêu nhau bằng tình yêu lãng mạn, chăm sóc nhau, vuốt ve nhau, nói với nhau những lời êm dịu... 

_ Thì tuổi đó hết xí quách rồi. Làm sao hưởng thụ sex nặng đô được nên phải đành lãng mạn thôi – Kim cười phá lên – Nghe tôi đi, ở độ tuổi của chị em chúng ta, phải tận hưởng sex càng nhiều càng tốt, trước khi quá muộn. Đây, tôi cho cô cái này, phòng khi cô bất ngờ cần đến... 

Trước khi biến mất vào phòng mình, Kim mở túi xách lấy ra cho tôi một cái bao cao su. Cô này đúng là có ý định thác loạn thật nên đi công tác xa mà thủ sẵn "đồ chơi" trong túi. Tôi cầm cái vật nho nhỏ đó trong tay, cười một chặp rồi cẩn thận cất vào trong giỏ. Thật ra, tôi khó có cơ hội sử dụng nó, dù là sáng sớm mai tôi sẽ gặp một người đàn ông độc thân hấp dẫn để cùng đi dạo. Đi dạo gì thì dạo, chúng tôi không thể "đi xa" đến mức đó. 

Trong khi chờ đợi đến bình minh cùng đi dạo với John, khuya đó tôi lại mơ về một người đàn ông khác. Hai giờ sáng tôi thức dậy với đầy ắp những hình ảnh của xóm nhỏ thân thương vùng Tân Định, với những lần đi xem phim ở rạp Văn Hoa trên đường Trần Quang Khải, và dĩ nhiên với những lần sang nhà anh hàng xóm đẹp trai nhịp chân cùng nghe nhạc Pháp. Trong suốt một khoảng thời gian dài từ lúc tôi mới là con nhóc sáu tuổi cho đến lúc tôi mười tám tuổi, những thước phim quay chậm đó đã lần lượt chiếu qua những giấc chiêm bao ngắn ngủi. 

Tôi đã cố tình không check e-mail hoặc vào facebook để đừng nhận bất cứ tin tức gì từ Việt Nam, thật ra là từ mẹ tôi. Tôi biết mẹ tôi sẽ tiếp tục cố gắng kể lể thêm nhiều chi tiết về cuộc gặp bất ngờ sau gần hai mươi năm với Bình Bảnh. Mẹ tôi, gia đình tôi và cả cái xóm nhà tôi chắc không ai biết tôi thích anh, bản thân Bình chắc cũng không ý thức được cô bé hàng xóm nhỏ hơn mình nhiều tuổi đã thầm say mê anh. Cho tới khi hai chúng tôi trôi bồng bềnh trên chiếc Giấc Mơ khắp phố Sài Gòn trước ngày anh đi Mỹ. 

Suốt những năm dài đã qua, tôi không phải lúc nào cũng nhớ đến Bình khi cuộc sống của một cô gái hướng ngoại như tôi có quá nhiều cơ hội để gặp gỡ và vướng vào lưới tình với kha khá những chàng trai lý tưởng khác. Vậy mà thỉnh thoảng tôi lại mơ thấy Bình, thấy lại cảnh tôi ôm anh từ phía sau, thẹn thùng và sung sướng. Phố xá Sài Gòn cứ dập dềnh trong ánh đèn đêm, hai chúng tôi trôi đi trong hân hoan, bỏ lại sau lưng mọi định kiến trên đời. 

Và tôi luôn thức giấc với cảm giác nóng rẫy, ngất ngây, ngập tràn hạnh phúc của đỉnh cao ái tình. Cái cảm giác mà nhiều khi ở cạnh một người đàn ông thật chưa chắc người ta có thể đạt được. Nhiều đêm thức giấc sau những giấc mơ như thế, tôi tự hỏi vì sao khi thức tôi không còn nhớ gì về Bình, anh chìm hẳn vào quên lãng như thể chưa từng tồn tại trong cuộc đời tôi. Nhưng tôi vẫn thỉnh thoảng mơ thấy anh với một cảm giác rõ rệt như thể tôi mới xa anh ngày hôm qua. Có thể đó là tiềm thức. Tiềm thức tôi mãi in dấu Bình, và cũng chỉ là Bình của những ngày xưa đó. Chưa bao giờ tôi mơ thấy anh với hình ảnh hai chúng tôi gặp lại nhau sau ngày anh đi Mỹ. 

Tiềm thức là nơi cất giấu những gì sâu kín nhất, có thể muốn nhớ nhưng cũng có thể rất muốn quên. Như một người khác mà tôi rất muốn quên nhưng tiềm thức cứ bắt tôi chiêm bao thấy lại. Đó là cô Út, người cô trẻ tuổi đi vượt biên và mất tích trên đại dương mênh mông. Mỗi lần nằm mơ thấy Bình hoặc cô Út rồi thức giấc giữa đêm khuya thanh vắng, tôi ước gì có thể quay ngược lại thời gian, dù tôi có phải trả bù bằng những năm tuổi thọ sau này. Tôi sẽ cố gắng gì giữ cô Loan lại, sẽ khóc lóc, níu áo, lăn lộn. Tôi sẽ làm mọi chiêu trò để cô đừng ra đi. Và tôi cũng sẽ làm như thế để Bình đứng đi, đừng ra khỏi cuộc đời tôi để rồi chỉ trở lại trong những giấc chiêm bao, vào những lúc tôi không mong chờ nhất. 

Vậy mà bây giờ anh đang trở lại với cuộc đời tôi, không phải trong những giấc chiêm bao, nhưng cũng lại vào lúc tôi không mong chờ. 

Với những hình ảnh của Bình còn bám đầy cơ thể, tôi lò dò đi xuống sảnh tiếp tân tìm đón John lúc trời còn tối đen như mực. Tôi biết khuôn mặt mình đang chảy sệ, tướng đi thì căng cứng bất thường và nụ cười méo mó sượng ngắt trên môi. 

_ Chào, chào – John tươi tắn đưa tay về phía tôi – Ngoài kia trời còn lạnh lắm, em có chắc muốn ra hồ đi dạo hay chúng ta ngồi đây một chút đã... 

_ Ra luôn đi – Tôi thều thào – Cho đúng với kế hoạch đã lập. 

_ Đúng kế hoạch đã lập? – John bật cười – Nhưng lúc nào chúng ta cũng có thể áp dụng kế hoạch phòng hờ mà.  

_ Nhưng chúng ta chưa từng bàn đến kế hoạch phòng hờ - Tôi mệt mỏi đáp. 

_ Anh tưởng em là một người lãng mạn thích những phút giây bất chợt – John kéo cao cổ áo giọng hơi phật ý – Té ra em cũng chỉ là một người sống theo kế hoạch thôi. 

Tôi muốn nói nếu có thể thay đổi kế hoạch vào giờ chót, tôi muốn hủy cái hẹn cùng đi dạo ngắm bình minh bên hồ Michigan với John để trở lên phòng ngủ thêm hai tiếng nữa trước khi lại phải vào họp. Tôi hơi hé môi lên nhưng lí trí kịp kéo miệng tôi ngậm lại. John nhận ra vẻ bất thường và thái độ vô cùng uể oải của tôi. Nhưng anh không phải dạng người thích chiều theo những bất thường của người khác. Thế là hai chúng tôi đều có vẻ không vui, dấn bước ra ngoài khách sạn. 

Trời hãy còn mờ sương, gió sớm cắt ngọt vào da mặt tôi dù trời đã sang xuân. Tay tôi lạnh cóng phải đút nhanh tức thời vào túi áo. Chúng tôi băng qua đường, lặng lẽ đi bên nhau, vượt qua vài khoảng cỏ xanh và những hàng cây lờ mờ không rõ hình dáng. Hồ Michigan hiện ra trong làn sương lù lãng đãng. John đột nhiên chạy tại chỗ rồi bỏ tôi ngơ ngác để chạy dọc theo bờ hồ. Tôi không thích cảm giác bị bỏ lại và cũng không muốn đứng yên chết cóng nên co giò chạy thục mạng đuổi theo. 

Giá mà có ai chụp dùm tôi bức hình này để tôi post lên facebook với dòng chữ "Rượt trai đuối hàng". Và giá mà có ai chụp thêm một bức nữa với chú thích "Có đuối cũng đáng!" vì trời ơi, chạy từ đằng sau, tôi trông rõ mồn một cái lưng thẳng khỏe mạnh rất đàn ông, cặp mông săn chắc đang nẩy đều khiêu khích và bộ đùi đầy cơ rất dẻo dai. 

Nếu bắt tôi đuổi theo một thằng cha lùn tè, bụng phệ và nói chung là cái gì cũng phệ thì tôi dừng lại thở dốc lâu rồi. Tôi tiếp tục tiến lên phía trước dù nhiều lúc hụt hơi muốn quỵ đến nơi. Thế rồi tôi nhận ra cơ thể con người, kết hợp cũng quyết tâm cao có thể làm nên một điều vô cùng kỳ diệu, vào lúc mình tưởng là đã đạt ngưỡng hết chịu nổi, một sức mạnh mới lại bật ra, dào dạt, sung mãn, càng thúc đẩy mình tiến về phía trước nhanh hơn nữa. 

Thế rồi những ánh nắng đầu tiên xuất hiện. Tôi thấy cái dáng đang chạy thong dong của John được một quầng sáng màu cam ấm áp chụp xuống. Mái tóc anh ánh lên sáng rực, nắng vàng chảy dọc theo đôi cánh tay đang vung nhẹ, rớt xuống những gót chân đang nâng lên đáp xuống nhịp nhàng. "Mặt trời ló dạng rồi kìa" – John đột ngột dừng lại chỉ ra mặt hồ - "Lần đầu tiên tôi thấy ban mai Chicago..." 

Trong cái đà đang lao về phía trước, tôi đâm thẳng hướng vào John. Tôi hy vọng được hạ cánh an toàn trên thân thể đầy cơ nhưng John dù đang bất ngờ, đã phản xạ lại vật thể bay vào mình bằng cách trụ một chân rồi xoay người tránh. Anh xoay đẹp như đang nhảy valse còn tôi trượt ngang anh, té chỏng gọng, toàn thân tiếp đất với một âm thanh chấn động, xòe hết tứ chi ra bốn hướng. 

_ Anh... anh vô cùng xin lỗi – John tái mét cúi xuống đỡ tôi dậy – Em không sao chứ? Có gãy cái gì không? 

_ Sao anh không chụp em lại lúc em đang lao vào? – Tôi thấy lưỡi mình đang tanh mùi máu – Anh lại còn xoay người tránh né? 

_ Anh rất xin lỗi – John đau khổ thốt lên – Anh tập Aikido mười năm nay rồi, đó là phản xạ tự nhiên để tránh sự tấn công của người khác... 

_ Em tấn công anh? – Tôi mím môi – Ai thèm! 

_ Anh tưởng em đang còn chạy ở rất xa, anh không biết em đã ở sát sau lưng mình, anh nghĩ một ai khác đang lao vào anh – John nhoẻn miệng cười – Em chạy cừ thật! 

_ Em tưởng chúng ta hẹn nhau cùng đi dạo ngắm mặt trời lên trên hồ Michigan – Tôi quạu – Sao anh lại biến cảnh đi dạo thanh bình thành màn chạy hùng hục như thế? Em bắt buộc phải chạy rượt theo anh. Rồi giờ còn bị anh làm té thê thảm như vậy! 

John không biết phải nói gì, anh bối rối và đầy ân hận, đứng đơ ra nhìn tôi. Tôi ra hiệu bảo anh dìu mình đến cái ghế đá gần đó rồi vội vã kiểm tra thiệt hại. Cái áo khoác nhẹ tôi mới tậu ở New York màu cà phê sữa đã sờn vai vài chỗ vì cú ngã. Cái quần legging hiệu Zara cũng toạc vải ở đầu gối. Cái khăn choàng tôi trùm kín đầu và hai gò má vì lạnh cũng tưa rách. May là chỉ có vật chất bị ảnh hưởng. Tay chân tôi chắc không bị làm sao hết, phần ngực thì chỉ hơi ê ẩm. Cũng may, do tôi mặc áo ngực có "sự bảo trợ của công ty cao su", cú tiếp đất phần ngực của tôi coi như té lên tấm nệm mỏng. 

_ Môi em chảy máu kìa – John nhìn tôi chăm chú – Máu... 

_ Anh làm gì nhìn máu với vẻ mặt hau háu giống ma cà rồng vậy? – Tôi bật cười – Chắc tại do răng em vô ý cắn vào lúc té. 

_ Em đau lắm không? – John ái ngại – Anh thật sự rất xin lỗi. Giá mà anh có thể đền bù cho em. Anh làm gì đây? 

_ Làm gì nữa bây giờ! – Tôi lại bật cười – Ngồi xuống đây cùng ngắm mặt trời đang lên với em vậy. Buổi bình minh bao giờ cũng đẹp. 

_ Em thật sự rất lãng mạn... - John không nhìn mặt trời, anh quay nghiêng hẳn người để nhìn tôi – Sao em lại là bác sĩ nhỉ? Những cái công thức hóa học đó tẻ nhạt kinh khủng. 

_ Anh cũng không thực tế lắm, sao anh lại là người Mỹ nhỉ - Tôi nhìn thẳng ra hồ - Em nghe nói người Mỹ rất thực dụng, chả ai mất thời giờ thức sớm để cùng đi dạo đón bình minh với một người gần như là xa lạ. 

_ Em không xa lạ... - John nhìn tôi dịu dàng. 

Chúng tôi lặng im ngồi ngắm mặt trời lúc này đã nhô cao lên khỏi mặt hồ. Ánh sáng vàng tươi tắn báo hiệu một ngày mới đẹp trời dù sương mù vẫn còn vương nhẹ. Thật là một khung cảnh bình yên. Nhưng thật sự, lòng tôi không hề yên. Ngồi bên cạnh tôi, John dường như tâm cũng không được tịnh. Hai chúng tôi đang cố đếm hơi thở của mình để kiềm chế mọi chuyện dường như đang có chiều hướng vượt khỏi tầm kiểm soát. 

_ Chắc mình quay về khách sạn – Tôi cuối cùng đứng dậy đề nghị - Em còn phải chuẩn bị đóng bộ rồi xuống sảnh ăn sáng trước khi vào hội nghị. 

_ OK, để anh dìu em đi – John hoàn toàn mất tự nhiên – Anh xin lỗi em nhiều lắm... 

_ Thôi, té thì em cũng té rồi – Tôi cười cố làm không khí thoải mái hơn – Chắc em đi một mình cũng được nhưng có anh dìu thì... em thích hơn. 

John bật cười, hai chúng tôi dựa vào nhau chầm chậm quay về khách sạn. Tôi nghĩ nhiệt độ ấm hơn vì mặt trời lên. Nhưng tôi biết cơ thể tôi đang bốc hỏa vì lý do khác.

_