Trình Nguy Xuyên khóc trong điện thoại, quả thật làm Tống Thanh Y vô cùng ngạc nhiên.
Phải nói là từ lúc cậu biết nói chuyện, cơ bản đều là dùng giao tiếp để giải quyết vấn đề riêng của mình, ít khi nào cô thấy cu cậu khóc lớn như bây giờ vì không nhìn thấy cô.
Tống Thanh Y nhớ lại khi cậu còn nhỏ,ngay cả khi không nhìn thấy cha mẹ mình sau khi thức dậy, cậu vẫn chỉ ngồi ngây người, thỉnh thoảng chơi với chăn hoặc thỉnh thoảng nằm trên giường lăn lộn qua lại, tóm lại chính là vô cùng nhu thuận,rất biết làm người khác an tâm về mình.
Đây cũng coi như ngoài ý muốn thấy cậu khóc lớn như thế,tổng khiến Tống Thanh Y lần đầu tiên nhận ra được niềm vui khi cô làm mẹ tới bây giờ. Trình Nguy Xuyên nếu không khóc không nháo, điều đó có nghĩa là không cần thiết,cũng như không cần người mẹ như cô,nói chung trạng thái Tống Thanh Y bây giờ chính là vừa vui mừng vừa đau lòng,hai cảm xúc đan xen lại với nhau.
Trình Nguy Xuyên khóc gần một phút, lúc này mới thút tha thút thít dừng lại "Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy? Con tìm không thấy nhà vệ sinh, ô ô ô ô."
"Không phải sợ." Lòng Tống Thanh Y bắt đầu nóng như lửa đốt,nhìn nhìn bốn phía vẫn không thấy bóng cậu hỏi: "Con xem bên cạnh mình có ai không? Hoặc là xung quanh có gì?Con miêu tả mẹ nghe một chút?Mẹ đi qua đón con."
Trình Nguy Xuyên ngắm nhìn bốn phía, thật lâu sau mới nói: " Ở đây có rất nhiều cây cối. Cách không xa có một cái thang máy, bên cạnh con không có ai, hiện tại đang đứng tựa người sát bức tường đối diện."
Tống Thanh Y nghe xong,đi qua hỏi bảo an một chút mới biết được,bên đó ban đầu là nơi dự tính xây dựng công viên nước, nhưng bởi vì thiếu vốn mà ngừng thi công, xung quanh đó có rất nhiều nhánh cây chặt bỏ bớt nên rất ít người qua lại,ông ấy chỉ chỉ hướng đi cho Tống Thanh Y xong,gật đầu quay người rời đi.
Khi Tống Thanh Y tìm đến chỗ Trình Nguy Xuyên thì nhìn thấy cậu đang buồn chán ngồi xổm trên mặt đất, trên tay cầm một nhánh cây không ngừng vẽ vòng tròn bên dưới.
Tống Thanh Y gọi cậu "Thương Thương."
"Mẹ." Trình Nguy Xuyên lật đật ném bỏ nhánh cây,đứng lên hướng mẹ mình chạy tới, ôm lấy hông,đầu dán chặt ở bụng Tống Thanh Y, khóc thút tha thút thít hai tiếng "Thực xin lỗi,con không phải cố ý không nghe lời mẹ,rời khỏi nơi đó."
"Không sao cả." Tống Thanh Y sờ đầu an ủi cậu "Về sau,đừng đi loạn nữa là sẽ tốt thôi."
"Con..." Trình Nguy Xuyên muốn giải thích điều gì đó nhưng cậu chỉ thở dài,không nói gì.
Trong tay Tống Thanh Y còn cầm điện thoại của người qua đường ban nãy cho cô mượn, tay dắt Trình Nguy Xuyên đi trở lại chỗ ban nãy,cùng người ta trả điện thoại xong xui thuận tiện nói lời cám ơn, sau đó mới mang Trình Nguy Xuyên đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rửa tay sạch sẽ.
Lúc hai người đi ra ngoài,điện thoại trong túi Tống Thanh Y bất ngờ run lên.
Là Trình Dật.
Có lẽ,ban nãy chắc hẳn có người nhận ra cô,đem tin tức phát trên mạng nên Trình Dật mới biết mà điện thoại tới.
Tống Thanh Y cầm điện thoại đưa tới trước mặt Trình Nguy Xuyên "Đoán chừng bố muốn gặp con, muốn tự mình nhận hay là để mẹ?"
Trình Nguy Xuyên ngẩng đầu, ánh mắt tròn vo nhìn về phía Tống Thanh Y, mang theo vài phần khẩn trương, nuốt nước miếng một cái nói "Con..."
Thực tế, cậu chính là không muốn nhận.
Nhưng nhìn ánh mắt của mẹ mình,cậu đành phải nhận lấy di động.
Chuẩn bị tinh thần một chút,Trình Nguy Xuyên mới thì thầm gọi "Bố ơi."
Trình Dật nhẹ nhàng trả lời "Mẹ đâu?"
"Đang ở bên cạnh con." Trình Nguy Xuyên nhịn không được hít mũi một cái, sau đó lập tức theo bản năng lui về phía sau nửa bước, sợ tới mức liếm liếm môi dưới, giải thích: "Con không có khóc."
Trình Dật cười qua điện thoại "Giọng nói của con bây giờ đều không giống với ngày thường. Nói con không khóc, bố sẽ tin sao?"
Trình Nguy Xuyên:...
Tống Thanh Y hạ thấp người sờ sờ đầu cu cậu,sau lại đưa tay muốn lấy đi di động trong tay Trình Nguy Xuyên thì thấy cậu cứ như vậy mà khóc to lên, nước mắt theo đó mà không ngừng rơi xuống,ôm ôm cô gọi "Mẹ ơi."
Vừa khóc vừa cáo trạng "Bố rất hung dữ. Ô ô. Bố biết chúng ta hôm nay muốn ra ngoài chơi nên đã nói với con nhất định phải bảo vệ mẹ, ô ô ô, con đã hứa nhưng chính mình lại không có làm tốt, nếu bố trở về khẳng định sẽ đánh vào mông con. Mẹ có thể nói bố đừng đánh mông con không? Như vậy rất mất mặt, bố vừa xấu lại vừa hung dữ,con sợ."
Tống Thanh Y:...
Bất đắc dĩ đỡ trán, vừa khó hiểu lại vừa muốn cười.
Tống Thanh Y đưa tay lên mặt cậu xoa xoa một chút, sau lại sờ sờ đầu,dịu dàng ôm vào lòng nói "Không có việc gì, mẹ không trách con."
"Nhưng bố sẽ trách con." Trình Nguy Xuyên vừa khóc vừa nói: "Bố nói nếu con đem mẹ làm mất, bố sẽ không cho con vào nhà,thậm chí bố còn... còn nói nếu con khóc,bố sẽ ném con ra bên ngoài,để con một mình tự sinh tự diệt."
Tống Thanh Y:...
"Trình, Nam, Nam." Tống Thanh Y gọi thẳng nhũ danh của anh qua điện thoại.
Trình Dật cười cười "Thừa dịp anh không ở nhà liền đi cáo trạng, chờ anh trở về nhất định phải trừng phạt tên tiểu tử đó một chút mới được."
"Anh dám." Tống Thanh Y hừ lạnh "Chờ anh trở về, em phải thật tốt cùng, anh, nói, nói!"
Trình Dật:...
Đang muốn giải thích, điện thoại đã bị Tống Thanh Y cắt đứt.
Tống Thanh Y vỗ vỗ lưng an ủi cậu một chút,ban đầu cô vẫn luôn nghĩ con trai mình cùng bố ở chung so với cô gần gũi hơn,hai người thường hay đi vào thư phòng trò chuyện với nhau nhưng tuyệt không nghĩ đến Trình Dật kêu con trai mình vào thư phòng chính là đe đe dọa dọa cu cậu,uy hiếp các thứ.
Thật là quá tức giận?!
Mục đích của Trình Nguy Xuyên cuối cùng cũng đạt được, cậu mang bộ mặt vô cùng oan ức của mình cùng Tống Thanh Y đi ăn cơm trưa.
Hai người đi vào KFC gọi hai phần Hamburger.
Bởi vì ở Bạch gia, Trình Nguy Xuyên rất ít khi được ăn món này,Trình Dật ở trong nhà tương đối nghiêm khắc với cu cậu,tuyệt đối không cho sờ tay vào mấy món không tốt cho sức khỏe như Hamburger,Gà Rán,...mà Tống Thanh Y thì ngược lại cảm thấy không có gì quan trọng, cô ăn mì tôm nhiều năm như vậy, vẫn sống sờ sờ đó thôi.
Cho con mình ăn một bữa KFC, cũng không có là cái gì.Lúc còn đang đợi món, Trình Nguy Xuyên bắt đầu giải thích cho Tống Thanh Y nghe vì sao chính mình lại đi lạc tới nơi đó.
Cậu nói rằng khi cậu đứng đó vừa lúc thấy một con mèo màu trắng đi lạc, muốn đi theo bắt nó về nhà,cứ thế một mình đi theo nó một hồi,sau lại lạc mất dấu,quay đầu tính toán đi trở về thì phát hiện chính mình không biết đường về chỗ ban nãy.
Tống Thanh Y nghe xong bỗng nhiên đưa tay sờ mái tóc mềm mại của cậu, trên khuôn mặt cô tràn đầy vẻ yêu thích.
Trình Nguy Xuyên khó hiểu "Mẹ, làm sao vậy ạ?"
Tống Thanh Y: "Ban đầu, mẹ cảm thấy hơi hoài nghi lúc mới sinh ra con,có phải con đã bị đánh tráo rồi không?."
Trình Nguy Xuyên: "..."
Tống Thanh Y lại nói: "Ngốc ngốc một đường, lại rất tốt di truyền từ mẹ."
Trình Nguy Xuyên: "..."
Hoài nghi chính mình có phải nói sai rồi không?
Sau khi ăn xong,Tống Thanh Y mở weibo,phát hiện tên chính mình cùng Trình Nguy Xuyên quả nhiên đang treo ở trên hot search.
Cụ thể ban đầu có một người đi đường phát weibo:
Lúc dẫn con trai đi đến công viên giải trí chơi,vô tình gặp vợ nam thần dẫn theo con trai cùng nhau chơi trò xe điện đụng! Nhưng hình như sau đó,cô ấy bị lạc mất con trai mình,cô ấy lục tìm một vòng, may mắn cuối cùng tìm được. / hình ảnh / hình ảnh[ ô ô ô, quả thật con trai nam thần giống như nam thần siêu cấp đẹp trai! Về sau phải cẩn thận nha, theo sát mẹ để an toàn. ]
[ Cười rộ lên cũng quá trời đáng yêu luôn! Muốn biết chừng nào Trình Trình mang theo Thương Thương tham gia chương trình "Bố ơi,mình đi đâu thế?",tôi chỉ muốn nói tôi đều đã chuẩn bị xong,chờ chờ hai cha con nhà nam thần]
[ Hóng cu cậu gia nhập giới giải trí, mong thành toàn! ]
[ Không cần,tôi sợ ăn đường của cha con nhà này, Thương Thương còn chưa ra mắt giới giải trí đã trở thành đoàn sủng rồi!Tôi sợ chính mình chịu không nổi?. ]
[... ]
Trình Nguy Xuyên đi theo ba mẹ đến đoàn phim chạy qua không ít lần, đại khái mọi người bên trong sớm đã biết rõ tên nhưng đây là lần đầu tiên tuôn ra nhũ danh ở nhà của cu cậu.
Tống Thanh Y cũng không quá để ý vấn đề này, buông di động cùng tiểu bằng hữu Trình Nguy Xuyên chơi một chút, sau đó mới dắt tay cùng nhau về nhà.
***
Địa điểm Trình Dật quay phim cách Bạch gia không xa nên anh thường trở về nhà sau khi hạ diễn.Nhìn thời gian,nghĩ chắc Tống Thanh Y đã đi nghỉ,một mình đi đến phòng khách tắm rửa sau đó mới trở về phòng mình, vừa mới ngồi xuống giường liền nghe được một tiếng kêu nho nhỏ, giống như đè trúng cánh tay nho nhỏ đầy thịt,nhấc người mở di động chính mình, mượn ánh sáng hơi yếu nhìn thấy Trình Nguy Xuyên không biết từ đâu xuất hiện.
Trình Dật:...
Trình Nguy Xuyên lên bốn tuổi đã không ngủ cùng với ba mẹ, cu cậu có bảo mẫu chăm sóc riêng, nếu tùy thời,cậu bật khóc vào giữa đêm sẽ có người ở đó kịp thời dỗ cậu ngủ.
Nay thấy người không được mong đợi nằm ôm vợ mình ở nơi đây, Trình Dật có chút bất mãn nhưng sợ ầm ĩ đến Tống Thanh Y, không nói gì ở trên mông Trình Nguy Xuyên vỗ xuống một cái "Bẹp".
Trình Nguy Xuyên chính là không biết bố mình đang tức giận,rầm rì dịch cơ thể đến gần mẹ cậu.
Tống Thanh Y vỗ vỗ lưng, mơ mơ màng màng nói: "Không có việc gì, không sợ."
Trình Dật:...
Tiểu tử này nhất định là cố ý!
-
Trình Dật vượt qua một đêm không tính là quá vui vẻ, sáng sớm đã ra ngoài quay phim.
Mãi đến khi bộ phim đến ngày sát thanh, anh mới có thời gian giáo dục tiểu bằng hữu Trình Nguy Xuyên.
Nhưng mà ——
Ngay khi anh gọi cậu đến thư phòng, Trình Nguy Xuyên bắt đầu chắp tay sau lưng hét lên "Mẹ ơi!"
Tống Thanh Y liền chạy đến.
Kế hoạch giáo dục của anh cứ thế thất bại thảm hại.
Đêm đêm không chỉ bị chiếm đoạt giường ngủ mà còn bị cậu cáo trạng ban ngày,Trình Dật có thể nói là khổ trăm bề không thể tâm sự nói cùng ai.
Trạng thái ba người trong nhà cứ như thế vẫn luôn liên tục diễn ra đến khi Trình Nguy Xuyên bắt đầu gia nhập vào lớp một, hơn nữa còn thành công đứng đầu bảng xếp hạng toàn khối.
Ngay đêm đó,Trình Dật đã mua cho cậu một món quà nho nhỏ, thành công đem cậu lừa đến thư phòng, lúc cửa thư phòng đóng lại trong nháy mắt kia, tiểu bằng hữu Trình Nguy Xuyên còn chưa ý thức được nguy hiểm,đang vui vui vẻ vẻ nhìn món đồ mới này.
Trình Dật ngồi đối diện cậu hỏi "Lego đồ chơi,chơi có vui không?"
Trình Nguy Xuyên ngẩng đầu nhìn bố mình, đột nhiên ý thức chính mình bây giờ giống như ngã vào cạm bẫy của người thợ săn.
Lego đồ chơi trong tay lập tức trở nên rất không vui,buông xuống lego đồ chơi trong tay, ngoan ngoãn đặt tay sau lưng, cúi đầu kêu "Bố."
Trình Dật nhíu mày nhìn lego đồ chơi rớt xuống mặt đất "Làm sao?"
"Con về sau không cáo trạng với mẹ nữa." Trình Nguy Xuyên đặc biệt chân thành nói.
"Không có việc gì." Trình Dật cười nói: "Dù sao,mẹ con cũng sẽ không đánh bố."
Trình Nguy Xuyên:...
Mò không ra bố mình muốn làm cái gì, cậu đành phải im lặng đứng tại chỗ.
Trình Dật bắt đầu nghiêm túc hỏi: "Bố có phải ép con trưởng thành quá nhanh rồi không?"
"Sao ạ?" Trình Nguy Xuyên nhíu mày nghĩ ngợi một chút,mới nói: "Bố ơi, ý bố là bố đã bắt con nhanh chóng trưởng thành sao? Bình thường,bố của các bạn ở trong lớp đều sẽ không bao giờ hỏi loại vấn đề như thế này?Bây giờ nếu bố đã hỏi vấn đề này thì con nhất định trả lời cho bố biết, con cảm thấy là bố có như vậy,nhưng con có thể tiếp nhận theo cách của bố."
"Con sẽ không vì như vậy mà cảm thấy chính mình chịu ủy khuất chứ?" Trình Dật đưa tay chạm vào bả vai cậu,ưu tư vỗ vỗ một cái.
Trình Nguy Xuyên trợn mắt nhìn bố mình "Lúc trước,chẳng phải bố đã từng nói với con rằng, con phải luôn luôn bảo vệ mẹ sao?"
Trình Dật lại đưa tay lên vỗ vỗ đầu cậu "Nay con còn biết nhìn bố trợn mắt cơ."
Trình Nguy Xuyên làm cái mặt quỷ "Mỗi ngày đều phải giả vờ ngây thơ, con cũng khổ hơn bố!"
"Mỗi ngày cùng mẹ cáo trạng, tức giận với bố, con mà khổ như bố bây giờ sao?" Trình Dật phàn nàn.
Nhìn bố mình bất mãn phàn nàn,cậu đành nói "Mẹ cần con làm như vậy, con dù sao cũng là con trai của người, hẳn cũng nên thỏa mãn nguyện vọng của mẹ,như vậy mới là con trai tốt."
Trình Dật nhíu mày "Làm sao con biết điều này?"
" Bản ghi nhớ trong điện thoại di động của mẹ có ghi: Thương Thương quá ngoan, ngoan đến nổi tôi cảm giác rằng thằng bé rất không vui, làm mẹ không phải như ý nghĩ ban đầu của tôi, tôi hoàn toàn cảm giác được rằng thằng bé không cần người mẹ này."
Đây là những gì cậu vô tình nhìn thấy trong điện thoại di động của mẹ mình.Vì vậy cho nên,cậu mới bắt đầu tính toán thường xuyên làm nũng,ỷ lại có mẹ bên người chỉ mong hy vọng mẹ cậu có thể tìm ra được cảm giác mong muốn làm mẹ của mình khi quyết định cùng bố sinh ra cậu.
Trình Dật nhìn con trai mình yên lặng đứng một bên nói nói,vẻ mặt khá hài lòng: "Rốt cuộc cũng trưởng thành."
Trình Nguy Xuyên: "..."
Không chỉ cậu trưởng thành mà còn vẫn luôn rất thông minh, không phải như thế sao?
Cách hồi lâu, Trình Dật lại nói: "Bố con chúng ta cùng nhau lập kế hoạch chuẩn bị hôn lễ cho mẹ đi"