Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 114: Phiên ngoại 7 Bạch Kiếm & Tô Đóa (2)

Từ cục cảnh sát đi ra đã là gần mười hai giờ.

Đám người Triệu Thần bị cảnh sát giam giữ mười lăm ngày còn Hổ tử thì được các anh em đưa đến bệnh viện.

Nửa đêm, trên đường trống rỗng không một bóng người.Cơn gió lạnh buốt từng cơn từng cơn thổi qua bên cạnh, Bạch Kiếm mặc áo khoác màu đen đi phía trước, Tô Đóa cùng Minh Viễn sóng vai đi theo phía sau.Nhìn thấy Tô Đóa từ ban nãy tới giờ vẫn luôn một mực cúi đầu,một bộ dáng vẻ chính là ỉu xìu không có tinh thần. Bước chân Minh Viễn dần chậm lại, hạ giọng hỏi một cách thờ ơ: "Đó là ai vậy?"

Mặc dù Bạch Kiếm không mắng cô nhưng cô chính là chịu không nổi ánh mắt Bạch Kiếm. Tô Đóa liền nói "Anh trai."

"Muốn về nhà không?" Minh Viễn lại hỏi.

Tô Đóa đang định nói trở về nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành "Không muốn về."

"Đến cửa tiệm?" Minh Viễn nhíu mày "Có cần anh cùng em?"

Lầu ba ở < Mê say > có một không gian nghỉ ngơi riêng dành cho Tô Đóa, có đôi khi cô không về nhà mình sẽ ở lại đó một đêm.Và tất nhiên thường khi cô thức dậy,người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Minh Viễn ở phòng nghỉ trên tầng hai,nằm trên sô pha chực chờ ngủ thiếp đi.Anh ấy nói rằng sợ cô thân con gái ở một mình không an toàn nên dần dà, Tô Đóa nhìn anh ở đó cũng dần thành thói quen.

Ngẩng đầu nhìn bóng lưng Bạch Kiếm rời đi mà không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, hai chân thon dài của anh thẳng tắp dưới quần âu, giày da màu đen bước đi dường như đang phát ra ánh sáng ở dưới mặt đất, bước đi hoàn toàn không có ý định đợi cô.

Tô Đóa nhìn Minh Viễn lắc lắc đầu "Em muốn ở một mình."

Cảm xúc cô lúc này có chút buồn bực.Nói không ra là mất mát hay là không hiểu thấu.Bước chân Minh Viễn hơi ngừng, nghiêng đầu nhìn Tô Đóa vài giây sau mới nói "Được".

Suy nghĩ rất loạn, có lẽ là buổi tối uống qua vài ly rượu nên trong đầu luôn luôn lơ đãng hiện ra một khoảng trống, giống như đó chính là cảm giác đột nhiên không biết nên đi đâu,làm gì hay là nghĩ gì.Cùng Minh Viễn sóng vai đi đến bên cạnh xe Bạch Kiếm nhìn anh rút ra một điếu thuốc,ánh lửa theo tiết tấu yếu ớt trong đêm bật lên rồi sớm tắt, ngón tay cầm điếu thuốc lá nhanh chóng đưa lên miệng phun ra một vòng khói, nhìn khói thuốc mờ mịt ở trước mắt anh dần dần tản ra khỏi khuôn mặt thon gầy mang theo vài phần sắc bén ấy,Tô Đóa tùy ý lại lười nhác không nói.

Thấy Tô Đóa rất lạu im lặng không nói gì, Bạch Kiếm đành mở ra cửa xe kế bên mình, dập tắt điếu thuốc trên tay đang hút được một nửa.

Tô Đóa liếm liếm môi khô khốc của mình "Anh, em... thuê taxi đi đến cửa tiệm được rồi."

Bạch Kiếm cau mày khi nghe thấy lời này, dường như đang phản ứng lại thái độ của cô.

"Lên xe." Bạch Kiếm nhìn cô nói.

Tô Đóa vô thức lui về phía sau nửa bước, ngẩng đầu đối mặt với anh nhưng chỉ một giây sau liền dời đi.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Lặng lẽ đầy chết chóc.

Mấy phút sau, Bạch Kiếm lại nói "Lên xe, anh đưa hai người đi."

*******

Nửa giờ sau, xe di chuyển tới < Mê say >.Nhìn cửa tiệm đã đóng, Tô Đóa cùng Minh Viễn lập tức di chuyển xuống xe.

Minh Viễn đi đầu lấy chìa khóa ra mở cửa, Bạch Kiếm sau khi tìm một chỗ dừng xe, cũng theo đi xuống.Minh Viễn ấn công tắc đèn,thay dép đi vào bên trong.

Tô Đóa cùng Bạch Kiếm đứng ở bên ngoài, không ai nói chuyện.

"Không mời anh vào đó ngồi một chút sao?" Bạch Kiếm lạnh lùng mở miệng.

Tô Đóa mím môi không nói.

Minh Viễn thấy bầu không khí của hai người không quá thích hợp,đành mở miệng gọi"Anh..."

Lời vừa ra khỏi miệng liền bị Bạch Kiếm đánh gãy "Không quen."

Nói xong cũng quét mắt nhìn Minh Viễn một cái.

Minh Viễn nhìn thấy trong mắt Bạch Kiếm xuyên thấu vài phần địch ý thì lui về sau một bước.Tô Đóa lúc này bước qua che chắn cho Minh Viễn ở phía sau lưng mình.Nhìn ánh mắt Bạch Kiếm từ từ híp lại,ở trong đêm tối lộ ra vài phần nguy hiểm đến dọa người,cô lựa chọn không nói.

"Tô Đóa." Bạch Kiếm kêu tên của cô, hoàn toàn không mang theo bất kỳ nào tình cảm nào.

Tô Đóa ngẩng đầu nhìn Bạch Kiếm đang sinh khí ở trước mắt,quay lưng nhìn Minh Viễn nói: "Anh về nhà đi."

Minh Viễn cau mày.

Bạch Kiếm dời mắt nhìn hai người đi thẳng vào bên trong,đứng ở cửa cầu thang, chỉ chỉ "Tầng mấy?"

Tô Đóa mím môi,trả lời "Tầng ba."

Bạch Kiếm trực tiếp đi lên.

Nhìn bóng lưng Bạch Kiếm nhanh chóng biến mất, Tô Đóa mới vươn tay khép lại cổ áo chính mình tránh gió lạnh tràn vào bụng, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn Minh Viễn:"Anh về nhà đi"

Trong gió lạnh, lời nói của cô cũng mang theo một chút lạnh sống lưng.

"Anh ta..." Cổ họng Minh Viễn co rút lại "Không phải là anh của em sao?"

"Từ nhỏ lớn lên cùng nhau." Tô Đóa cong môi cười một cái, dưới ánh sáng đèn có chút quyến rũ, giọng điệu lười biếng "Không phải đều là anh trai sao?"

"Anh ấy thích em." Minh Viễn nói chắc nịch.

Tô Đóa nghe vậy, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc sau đó nhanh chóng biến mất thay bằng vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt hơi nhướng lên "Có một số chuyện,em không muốn nói."

"Minh Viễn." Tô Đóa gọi tên anh "Về nhà đi."

Minh Viễn mím môi, nhìn gò má cô hướng về nơi khác.Người thông minh như bọn họ, có chút lời, tất nhiên là không cần phải nói ra rõ ràng.

Giọng nói đơn bạc mang theo vài phần run rẩy, Minh Viễn cười cười nhìn Tô Đóa "Vẫn là bạn bè chứ?"

"Đương nhiên rồi." Tô Đóa nói xong liền đi thẳng vào bên,không quay đầu nhìn Minh Viễn ở phía sau nói "Về nhà đi, ở trên đường cẩn thận."

Minh Viễn xoay người rời đi rồi,Tô Đóa mới hé cửa nhìn bóng lưng cô đơn của Minh Viễn đi ở trong gió, một mình cô đơn lẻ bóng trong đêm tối cứ như vậy mà rời đi.

Không chút do dự kéo cửa an ninh lại.Cô cùng Minh Viễn cứ như vậy đi, họ ngay từ ban đầu vốn dĩ không dành và cũng không thuộc về nhau,dứt khoát cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.

Sau khi đóng cửa lại, ấn tắt công tắc đèn ở sảnh. Ở trong bóng tối từng bước từng bước đi lên,giống như thời gian trước kia,cô cũng từng đối mặt với bóng tối như vậy một mình.Còn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có một đôi tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô.

Tô Đóa ngửa đầu, mượn ánh sáng lầu ba hơi yếu nhìn đường nét khuôn mặt người phía trước.Tóc anh rất ngắn, lông mày rậm có phần lạnh lùng, nghiêm nghị, tổng thể được xem là thuộc loại người âm trầm.

Tô Đóa cúi đầu, thử nhắm mắt lại theo bước chân của anh đi.

Tổng cộng bước qua 39 bậc thang, Bạch Kiếm mới nới cổ tay Tô Đóa ra một chút, chậm rãi mở mắt nhìn người phía trước "Là anh sao?"

Bạch Kiếm nhíu mày "Cái gì?"

Tô Đóa duỗi cổ tay vài cái rồi đi thẳng đến bàn làm việc, giống như bình thường đứng ngây người ở bàn làm việc khi gặp phải những vấn đề không tìm ra được lời giải đáp.Đưa tay ấn mở công tác đèn, quay lưng lại với Bạch Kiếm, vừa khách khí vừa xa cách nói: "Kỳ thực vẫn luôn là anh"

Bạch Kiếm cũng hiểu được ý Tô Đóa,anh không trả lời nhường Tô Đóa bên này không nhanh không chậm nói:"Năm em mười hai tuổi có một khoảng thời gian mình bị mù, là anh mỗi ngày nắm tay em đi?Thậm chí,mỗi năm sinh nhật thiệp chúc mừng, cũng là anh viết? Thậm chí,thậm chí lúc Trình Nam Nam giúp em đánh nhau, cũng là anh dạy cậu ta phải không?À mà quên mất, lão Đại ở bên trường thể thao cũng là bị anh thay em đánh trúc giận phải không?"

"Khi đó anh cùng Nam Nam, là cả hai bọn anh cùng nhau." Bạch Kiếm nói.

Tô Đóa lúc này cũng không nói nữa.Trong không gian, cô có thể nghe được tiếng hít thở của người phía sau lưng.

Lúc sau, Tô Đóa kêu: "Bạch Kiếm."

"Sao?" Bạch Kiếm đáp.

"Thật thú vị phải không?" Tô Đóa nói: "Anh vì em mà làm ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng giấu không nổi công lao chính mình, anh quả thật là vô cùng thú vị đó"

Sau khi nói xong, cũng không nhìn Bạch Kiếm, đi qua người anh tiến đến phòng nghỉ bên trong, lúc gần tiến vào cửa lại bị người vốn dĩ đứng tại chỗ nắm lấy cổ tay.

"Anh vẫn cho là... người em vẫn luôn thích là Nam Nam." Bạch Kiếm nói có hơi chút gian nan.

"Còn quan trọng sao?" Tô Đóa nói: "Anh à."

"Em gọi anh một tiếng anh nhưng anh cứ mãi mở mắt nói dối em? Thấy em ngốc nghếch gọi điện thoại cho Trình Dật trách mắng cậy ta một cách ngu xuẩn như vậy, anh vui rồi chứ?"

"Em cảm thấy mình chính rất là ngu ngốc bị hai anh bức đến mức muốn chết đi."

"Không phải như thế!Em hiểu lầm rồi?" Bạch Kiếm là người từ trước đến giờ không am hiểu về vấn đề tình cảm, bây giờ bất giác chau mày liếm liếm môi nói.

Anh nghĩ,nếu Tô Đóa là đối thủ kinh doanh thì hay biết mấy,ít ra lời nói của anh bây giờ sẽ không cằn cỗi,không thể bật thốt lên được như vậy.Giống như có một số từ dường như bị mắc kẹt trong cổ họng không thể nói ra được.

"Em mệt rồi." Tô Đóa đưa tay từ từ kéo tay anh rời khỏi tay mình "Em muốn nghỉ ngơi."

Trước đây, cô đã từng coi Bạch Kiếm là anh trai của mình, giống như một bông hoa cao lãnh, thiêng liêng bất khả xâm phạm.

Nhưng hôm nay khi anh đứng trước mặt cô, trái tim cô bất giác lại tăng tốc, loạn nhịp.Anh nắm tay cô bước lên trong bóng tối, khơi gợi lại tất cả những ký ức trước đây của cô.Năm cô mười hai tuổi năm ấy, ngoài ý bị mù tạm thời. Ban đầu cô luôn cho là Trình Dật là người ngày ngày đưa cô đến trường dù gì anh cũng ngày ngày đi học cùng cô nhưng không lường được người đó luôn luôn chính là Bạch Kiếm.

Người từng dẫn cô đi qua tất cả con đường trong khuôn viên trường, đến những con đường con hẻm bên ngoài khuôn viên, sau đó là từ biệt thự của Tô gia đến biệt thự của nhà Bạch gia.

Miêu tả hình dáng phác họa trong bóng tối lúc đó, đều sai cả rồi.Ngay từ ban đầu, cô vốn dĩ đã sai.Nhưng có một ít thứ vốn tưởng rằng đã quên đi, vẫn còn sót lại hiện hữu dấu vết ở trong ký ức.

Lúc này, Tô Đóa cảm thấy chính mình vô cùng đau đầu, đang muốn quay đầu đóng cửa thì cảm giác được có một sức mạnh lôi cả người mình về phía trước, trọng lượng mất đi bị đẩy ngã dựa sát vào cánh cửa,còn chưa hoàn hồn thì thấy ánh đèn trong phòng đột ngột tắt đi, Tô Đóa trong bóng đêm không nhìn thấy được ánh mắt đen nhánh của Bạch Kiếm bây giờ đang dần đỏ, anh ở trước mặt cô, giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần mất tiếng.

"Là em từng nói, em sợ anh."