Tống Thanh Y vẫn cho là mẹ Bạch ngày đó trước khi rời đi, chỉ là nói đùa, không ngờ người thật sự đem chuyện này ghi tạc trong lòng.
Tống Thanh Y cùng Trình Dật cúp điện thoại, chăm chú nghiêm túc trả lời mẹ Bạch: Mẹ, ngày mai con có việc, ngày sau có thể chứ?
Mẹ Bạch: Tốt tốt, cửa tiệm hôm trước con nói ở nơi nào?
Tống Thanh Y tìm đến địa chỉ ngày đó phát qua, mẹ Bạch liền phát cho cô giọng nói: A Thanh Bảo bối, ngày mai con bận việc gì thế?
Tống Thanh Y:...
Cách vài giây, cô trả lời: Tham dự lễ tang của một người bà rất tốt với con.
Mẹ Bạch:Mẹ xin lỗi! A Thanh Bảo bối đừng buồn! Mẹ không biết! Về sau sẽ không hỏi loạn!
Tống Thanh Y: Không sao ạ.
Mẹ Bạch:Bảo bối, ngày sau lúc nào con có thời gian rảnh?
Tống Thanh Y:Lúc nào cũng được ạ,đều có thể, mẹ xem thử lúc nào thì thích hợp?Sau đó người nhắn cho con,con qua với người!!
Mẹ Bạch:Lúc nào cũng được sao?Ngày đó con đều rảnh à,sau khi làm tóc mẹ còn muốn cùng con, hai mẹ con ta cùng nhau đi dạo phố mua sắm.
Tống Thanh Y: Đều có thể ạ,con không bận,có thể bồi người đi cả ngày.
Mẹ Bạch cùng Tống Thanh Y hàn huyên một lát, ngẫu nhiên sẽ phát giọng nói, ngẫu nhiên sẽ đánh chữ, thậm chí còn sẽ phát nhan văn tự, Tống Thanh Y trong nháy mắt giống như trở về cô của mười năm trước. Quả thật hơi bị lâm vào hoài nghi, trong lúc nhất thời không biết mẹ Bạch cùng cô đến cùng ai là người còn trẻ.
Đem cuộc trò chuyện ghi lại sau đó phát cho Trình Dật, đặc biệt chân thành nói: Nếu không phải bởi vì mẹ có phát giọng nói, em thậm chí hoài nghi bên kia là Bạch Điềm.
Trình Dật phát cho cô cuộc trò chuyện, đều là anh cùng mẹ Bạch.
- Bảo bối,tiền có đủ dùng hay không?
- Bảo bối, mẹ hơi đau đầu, con chừng nào thì trở về?
- Bảo bối, mẹ rất thích bộ phim mới của con! Qủa nhiên con trai bảo bối thật sự rất đẹp trai!
...
Tống Thanh Y: "..."
Trình Dật cũng không nhây,thấy đã muộn liền phát tin nhắn qua: Ngủ ngon!Ngựa gỗ!Anh sẽ mau chóng trở về!Hiện tại rất nhớ em! Chiếu cố tốt chính mình! Còn có, anh dễ nhìn! Không ai dễ nhìn hơn anh! Em chỉ có thể nhìn anh,không được nhìn tên Tô Giang kia!Mau lên giường ngủ sớm!!
Tống Thanh Y: Thật là giống tiểu học gà.
Trình Dật: Xin chào,Vợ của tiểu học gà / bắt tay
**
Đêm xuống có một trận mưa nhỏ, mặt đất không có nhiều vệt nước, không khí tương đối lạnh.
Buổi sáng tỉnh lại, nhìn phía bên ngoài âm u, thời tiết có vẻ ngày càng u ám làm cho tâm tình giống như rơi vào đáy cốc.
Tống Thanh Y sớm đã rời giường đi rửa mặt, cảm giác bầu trời u ám tùy thời đều sắp đổ mưa, vừa kéo màn cửa sổ ra thông gió một chút, không ngờ vừa mở cả người liền đông lạnh.
Đi đến tủ quần áo tìm áo khoác dày mặc vào, tin nhắn từ di động khẽ vang lên.
Là Trình Dật.
Trời lạnh, nhớ mang thêm áo khoác ~ yêu vợ Tống Thanh Y nhìn tin nhắn khẽ cười,phản hồi: Tốt, cảm ơn Trình Dật tiên sinh.
Điểm tâm là do ông nội làm, tùy tiện ăn một ít, Tống Thanh Y lái xe mang ông nội đi đến Trần gia.
Trần Hạo cùng Trần Đạc tối qua vẫn canh giữ ở linh đường, theo ba Trần Đạc tính thời gian, giờ tốt nhất hạ táng là vào lúc mười giờ sáng hôm nay.
Tống Thanh Y cùng ông nội đến đã gần chín giờ, đúng lúc trong nhà đang muốn khởi quan.
Đây không phải là lần đầu tiên Tống Thanh Y chứng kiến việc này, từ nhỏ đã trải qua hai lần như vậy,đều là người quan hệ máu mủ với cô và bây giờ chính là người thân cận nhất.
Đứng ở cách đó không xa, nhìn quan tài được đưa lên xe.
Giờ phút này, thậm chí cô có chút bài xích đi đến nghĩa trang.
Nguyên bản chính là sợ hãi nhìn quan tài của bà nội được đặt vào trong lòng đất, sợ hãi cùng bà nội hoàn toàn triệt để tạm biệt.
Mặc dù trong lòng vô cùng sợ hãi, Tống Thanh Y vẫn đi theo, xe của cô chạy phía sau xe đặt quan tài từ trong xe có thể nhìn thấy bức ảnh nền đen trắng của bà nội đặt phía trước, trước sau như một nở nụ cười như mọi khi.
Trần Đạc bỏ tiền xây cho bà nội một ngôi mộ ở nghĩa trang Tây Sơn.
Quan tài được đặt vào trong lòng đất, về sau được những người bên cạnh thả vòng hoa sau đó chậm rãi lấp đất lại, trong ánh mắt Tống Thanh Y không thể tránh khỏi nhuộm một tầng sương mù.
Ngay cả khi ông nội rất ít khi khóc đều đỏ cả con mắt.
Tống Thanh Y quay lưng lau nước mắt, về sau quay đầu hướng bia mộ bà nội nở nụ cười "Bà nội, người yên tâm đi, về sau con nhất định sẽ đối xử thật tốt với ông nội cùng chính mình."
Ông nội ở bên cạnh cũng nói: "Bà bạn già, một đường đi tốt."
Bầu trời tí ta tí tách bắt đầu mưa, Tống Thanh Y đỡ ông nội lên xe, về sau từ ghế sau lấy một bó hoa đi ra, chiếc ô trên xe đã bị hỏng, không bung dù, trực tiếp đi vào phía bên trong, đến thăm chính là bia mộ của ba mẹ Trình Dật.
Cô nhẹ nhàng đặt hoa trước bia mộ, khom người chào, không nói chuyện, chỉ đứng một lát.
Từ trước đến giờ Tống Thanh Y không biết nên ở nơi trang nghiêm này biểu đạt cái gì.
Chỉ đơn giản đứng trong chốc lát, cơn mưa bụi làm ướt mái tóc màu xanh, những sợi tóc ướt nhẹp dính sát vào nhau.
Tống Thanh Y khép hờ đôi mắt, do dự thật lâu sau nói "Ba mẹ hai người yên tâm, con sẽ hảo hảo..."
Lời còn chưa nói hết đã bị người ta đánh gãy "Em tới đây làm cái gì?"
Trên đầu Tống Thanh Y xuất hiện nhiều hơn một cái chính là chiếc ô đen mà người bung dù đứng ở phía sau.
Chính là Trần Đạc.
Anh ta mặc một thân màu đen, con mắt đỏ bừng,tin tức bà nội qua đời đối với anh ta đả kích rất lớn, mấy ngày gần đây cũng gầy đi không ít.
Tống Thanh Y nhíu mày "Anh theo dõi tôi?"
Trần Đạc không trả lời câu hỏi của cô,chỉ nói "Em không mang dù."
Tống Thanh Y nâng tay lau nước mưa trên mặt, đi về phía trước một bước, giọng nói vừa bình tĩnh vừa khắc chế "Cùng anh có quan hệ sao?"
Trần Đạc:...
"A Thanh..." Trần Đạc kêu cô.
"Đừng gọi tôi." Tống Thanh Y cách xa anh ta hơn một chút nói: "Ghê tởm."
Tống Thanh Y sau khi nói xong xoay người hướng tới mộ bia ba mẹ Trình Dật khom người chào "Xin lỗi, con đã quấy rầy."
"Lần sau có cơ hội con lại đến thăm ba mẹ."
Sau khi nói xong liền xoay người rời đi.
Trần Đạc dừng vài giây, sau đó khẽ cất bước đuổi theo, Trần Đạc đi theo phía sau lưng Tống Thanh Y, mà cô cũng lười cùng anh ta cãi nhau ở đây, không nhanh không chậm đi ra bên ngoài.
"Bà nội đã mất." Trần Đạc ở sau lưng cô khẽ nói "Em vẫn không thể tha thứ cho anh sao?"
Bước chân Tống Thanh Y dừng lại, về sau đi nhanh hơn một chút.
Trần Đạc cũng theo bước chân cô mà đi nhanh, giọng nói anh ta ở trong gió xen lẫn truyền đến tai Tống Thanh Y.
Trần Đạc nói: "Bà nội cũng đã mất, chẳng lẽ ngay cả em cũng không cần anh nữa sao?"
Lời này nói ra làm Tống Thanh Y lập tức đỏ con mắt.
Cô mím chặt môi quay đầu lại, hơi hơi giương mắt nhìn về phía Trần Đạc, thời tiết quá lạnh, bờ môi của anh ta đã bắt đầu tím đi vì lạnh, mấp máy nói "A Thanh, em thật sự chưa từng yêu anh sao?"
"Nhưng anh vẫn còn rất yêu em."
"Trong mấy ngày này,khi anh nằm xuống liên tục đều mơ thấy bà nội, bà nội nói anh phải hảo hảo chiếu cố em, anh... anh biết lúc trước tất cả mọi chuyện đều do anh làm sai, nhưng anh nguyện ý dùng quãng đời còn lại để bù đắp lại tất cả sai lầm cho em. Hiện tại bà nội đã qua đời, em cho anh thêm một cơ hội có được hay không?"
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Tay Trần Đạc chầm chậm tham lam hướng mặt cô, lúc sắp chạm vào Tống Thanh Y,cô liền phất tay ra.
Tống Thanh Y bỗng nhiên bình tĩnh hỏi: "Anh biết Thượng Nghiên mang thai sao?"
Trần Đạc trố mắt nhìn cô,môi run run nói: "Cái gì... Em là có ý gì?"
Tống Thanh Y nhìn anh ta,lạnh lùng nói ra từng chữ: "Đứa bé của anh đã bị chính tay anh tự tay mình giết chết anh không biết sao? Trần Đạc anh chẳng còn là một đứa trẻ,anh đã đủ lớn, đủ minh mẫn để tự mình chịu trách nhiệm hành vi do mình gây ra, đứa bé là vô tội...nó chẳng hề biết gì đã bị người cha như anh giết chết."
Trần Đạc đứng tại chỗ, tay cầm dù đột nhiên run run, Tống Thanh Y cũng không còn hứng thú muốn cùng anh ta nói thêm điều gì nữa, quay đầu muốn rời đi.
Trần Đạc đột nhiên kéo cổ tay cô, sức lực không nhỏ, làm cô rất đau.
"A Thanh..."
Đang muốn nói cái gì đó, Tống Thanh Y liền cảm giác bên cạnh có một trận gió thổi tới, chiếc ô màu đen bị đụng mà rơi xuống đất, sau đó cổ tay cô được nới lỏng ra, cảm giác có người đem cô đẩy qua một bên, lực không nặng, không đến mức đem cô đẩy ngã, chỉ là đem cả người cô xê dịch qua một bên.
"A!"
Trực tiếp đẩy ngã Trần Đạc, làm anh ta đau kêu lên một tiếng,cả người đều té trên mặt đất.
Tống Thanh Y lúc này mới nhìn thấy rõ người tới.
Là Trình Dật.
Anh mặc áo khoác màu đen, quần vận động cùng giầy thể thao, rất giản dị.
Chậm rãi đem Trần Đạc ấn trên mặt đất, ánh mắt tàn nhẫn, cùng ngày thường hoàn toàn khác nhau. Mưa làm ướt tóc anh, tay chậm rãi dùng chút sức lực, làm cho Trần Đạc đau kêu lên.
"Cậu... Cậu..."
Trình Dật cười lạnh "Tôi làm sao?Có phải đã lâu không nhắc nhở,anh liền quên?Tiện thể tôi lặp lại cho anh nhớ một chút lời nói lúc trước,về sau đừng để tôi nhìn thấy anh, gặp anh một lần liền đánh anh một lần??"
Trần Đạc giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị Trình Dật hung hăng đặt ở dưới thân, căn bản không thể nhúc nhích.
Mẹ Trần vừa lúc đi tới, nhìn tình hình lập tức lên tiếng: "Cậu đang làm cái gì? Hành động cậu bây giờ chính là hành hung người khác, cậu mau buông con của tôi ra!"
Trình Dật ngẩng đầu liếc bà một chút, trong ánh mắt lóe lên tia vô cùng tàn nhẫn khiến mẹ Trần bất chợt vô cùng sợ hãi.
Nhìn Trần Đạc nằm trên mặt đất, Trình Dật dùng sức thêm một chút, một chân đặt trên lưng của anh ta, giọng nói trầm thấp như Tu La đến lấy mạng"Vừa mới là ngón tay nào của anh chạm vào cô ấy?"
Trần Đạc cắn răng không nói chuyện.Ở trong lòng âm thầm thề, ngày sau nhất định phải đi luyện Taekwondo cùng võ thuật, tuyệt đối sẽ không lại bị cậu ta ấn trên mặt đất.
Trình Dật ở trên lưng anh ta dùng lực ấn thêm một cái: "Không phục sao?"
Tống Thanh Y chỉ đơn giản ở một bên nhìn, nhìn chằm chằm Trình Dật giống như bây giờ cảm thấy anh đặc biệt có mị lực không gì có thể so sánh.
Thậm chí cô còn cho rằng Trình Dật bây giờ còn mang theo chút hoang dã.
Mẹ Trần Đạc không lay chuyển được Trình Dật, đành phải đi qua nói với Tống Thanh Y "Bà nội thường ngày đối với cô rất tốt, hiện tại thi hài còn chưa lạnh, cô liền mặc kệ người ngoài bắt nạt cháu trai của người, như vậy thích hợp sao?"
Tống Thanh Y hơi hơi giương mắt, nhìn Trình Dật bên kia,chậm rãi mở miệng "Cha mẹ anh ấy ở chỗ này cũng đang nhìn xem, dì cứ như vậy bắt nạt anh ấy, vậy dì cũng thích hợp sao?"