Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 21: Niềm Tin Về Mà Người Lại Không Về.

Sáng sớm tinh mơ, chim hót vang trên những ngọn cây, ánh mặt trời vừa mới ló dạng. Thì Vũ Thiên Băng cô đã dậy sớm, vì không muốn phiền đến Ngọc Tâm nên cô âm thầm thay y phục rồi lặng lẽ ra ngoài. Hôm nay Thiên Băng mặc một bộ y phục hồng phấn, vì để tiện cho việc cô sắp làm nên cô chọn y phục thoải mái nhất có thể, vì tay áo rộng nên cô dùng một sợi dây buộc chặt hai cổ tay lại, tóc thì búi cao, và choàng lên cổ mình một chiếc khăn.

Ái chà thì ra việc cô sắp làm đây chính là chạy bộ, tập thể dục. Dù gì cũng từng là quán quân cuộc thi điền kinh cấp thành phố, nên cô nghĩ cũng cần phải luyện tập lại, để không hao hụt tay nghề, vả lại sức khỏe dạo này hơi yếu, nên cô muốn tăng cường sức khỏe vì sức khỏe cũng góp một phần không nhỏ vào việc tìm đường về nhà. Cô chạy lúc đầu, nhanh, nhưng lúc sau chậm dần chậm dần. Những bước chân nhịp nhàng, nhịp nhàng.

"Khoan đã có cái gì đó không ổn?" Thiên Băng cảm thấy như có vật gì đó phía sau mình nên dừng lại.

"Hoàng thượng?" Thiên Băng ngạc nhiên khi thấy Thiên Phong cũng đang trong bộ dạng giống mình. Cô cau mày khó chịu.

"Sao hôm nay người lại có thời gian rảnh rỗi chạy bộ vào buổi sáng thế nhỉ? Không lên triều sao?"

"Cái gì vậy, bình thường ta cũng vẫn hay chạy bộ cùng nàng mà, mới mấy ngày mà quên nhanh vậy sao?" (T/g: Gì mà chạy cùng, chỉ ngồi nhìn không à, không nhìn thì luyện võ, thời gian đâu mà chạy cùng? Tiên Phong:*Trán xuất hiện 3 vạch đen")

"À ờ thì.... còn khoảng 2 căn giờ nữa mới thượng triều mà, dạo này ta thấy sức khỏe không được tốt nên muốn......"

"Vậy thì người cứ tự nhiên." Thiên Băng nói xong chạy luôn một mạch về phòng, đóng cửa lại. Thiên Phong thẫn thờ nhìn theo, lần này thì Hoàng hậu của hắn đã thực sự giận rồi.

"Á... Gì chứ chạy bộ cũng không được yên, hứ. Ê nhưng sao anh ta biết hôm nay mình chạy bộ?"

Cô nhíu mày khó hiểu, sở dĩ cô suy nghĩ là vậy bởi vì lịch tập thể dục của cô rất bất bình thường, thích thì tập, không thích thì thôi, không thể nói trước.

"Anh tưởng làm như vậy tôi sẽ mềm lòng sao?"

Ngục thất tâm hồn đã giam giữ, đã làm biến đổi hoàn toàn tâm hồn và cách nhìn tình yêu của Vũ Thiên Băng, suốt 7 năm qua, cô sống với nụ cười chói lọi vào ban ngày, và khi màn đêm buông xuống, là những tiếng nấc nghẹn ngào. Đối với cô, không phải khi có chuyện buồn thì cho phép mình òa khóc ngay, càng buồn, cô càng cười thật tươi, cười để đẩy những giọt nước mắt vô tình kia trở ngược vào trong, cười để chứng tỏ cho mọi người biết rằng Vũ Thiên Băng cô là một người mạnh mẽ, chứ không phải là một con nhóc yếu đuối.

Đây là lần thứ hai Vũ Thiên Băng bị tổn thương, vậy liệu rằng cô có thể tha thứ, và đón nhận? Phải chăng vì tổn thương trong em quá lớn, nên con đường dẫn anh đến bên em xa vời?

"Tỷ tỷ, tỷ dậy sớm vậy sao? Muội đã chuẩn bị nước nóng cho tỷ rồi, tỷ mau thay y phục đi." Ngọc Tâm chạy vào phòng ôm lấy tay Thiên Băng.

"Tỷ, tỷ sao vậy?" Ngọc Tâm lay người khi thấy Thiên Băng như người mất hồn.

"A, có chuyện gì vậy?" - "Tỷ...tắm...."

"Ờ đi thôi." - "Tỷ này, tỷ biết chuyện gì chưa?"

"Chuyện gì?"

"Hoàng thượng đã trúc phế hết các cung tần mỹ nữ, cho họ về nhà hết rồi. Cả Ái phi cũng không ngoại lệ." Nghe Ngọc Tâm nói, khuôn mặt Thiên Băng vaacxn không biến sắc

"Vậy sao?" nhưng trong suy nghĩ "Anh ta làm cái quái gì vậy? Vì mình mà anh ta có thể đuổi hết mấy cô chân dài kia đi sao?"

"Tỷ không có cảm giác gì sao?" - "Cảm giác?"

"Vâng." Nghe Ngọc Tâm hỏi, cô bỗng đánh trống lãng

"Nước lạnh quá, ta cũng xong rồi muội giúp ta lấy y phục." Cô thật khác lạ, từ khi cô bắt gặp hình ảnh Thiên Phong và Mỹ Ái thân mật với nhau, cô như người một người khác hoàn toàn sau ba ngày nhốt mình trong phòng. Đối với Thiên Phong nói nhưng không thèm nhìn mặt, đối với Ngọc Tâm vẻ như có khoảng cách, và những người còn lại cũng thế.

"Tỷ lạ quá"

Vườn thảo anh.

"Tỷ, tỷ muốn làm gì vậy?" Ngọc Tâm lo lắng hỏi, vì Thiên Băng mặt tỏ vẻ nghiêm trọng đến bên bờ hồ Trị Thiên ngó qua ngó lại, ngó tới ngó lui, ngó xuôi ngó ngược. - "Trên mặt nước không có gì, nó vẫn bình thường. Chẳng lẽ...."

"Tâm, muội canh chừng xung quanh, không để bất kì ai đến đây đặc biệt tới gần bờ hồ, hiểu không?"

Vũ Thiên Băng nói xong từ trên cầu nhảy xuống.

Hồ Trị Thiên là một hồ nước rộng, với chiều dài 300m, sâu 3m5. Nằm cán ngang, tách biệt cung Thiên Kỳ và Tích cung, nước một màu xanh ngọc bích, trên mặt hồ có những đóa hoa sen thơm ngát lan tỏa theo hướng gió. Thiên Phong khi từ Tích cung trở về cũng chuẩn bị lên triều, nhưng có một số trục trặc nên đành dời buổi thượng triều vào ngày mai. Thật ra hắn biết được Thiên Băng sẽ chạy bộ vào sáng nay là vì Ngọc Tâm nói cho hắn biết, Thiên Băng không nói với Ngọc Tâm, nhưng trong suốt những ngày hầu hạ, bên cạnh cô, thì Ngọc Tâm thấy được, chỉ cần cô có chuyện không vui đều sẽ dậy sớm và chạy bộ. Ngọc Tâm cũng thông báo cho Thiên Phong biết rằng Thiên Băng vào giờ ngọ sẽ ra vườn thảo anh chăm sóc hoa của cô nên Thiên Phong qua lại vườn thảo anh chờ Băng.

"Tỷ à, tỷ mau lên đây đi, nguy hiểm lắm." Tâm hét khi thấy lâu mà Băng chưa lên khỏi mặt nước.

Từ xa Thiên Phong nghe tiếng kêu gọi của Ngọc Tâm thì chạy lại xem.

"Ngọc Tâm có chuyện gì?"

"Hoàng thượng, hoàng hậu...."

Ngọc Tâm nói tay thì run run chỉ xuống hồ nơi mặt nước im lặng như tờ kia. Thiên Phong nhìn theo hướng Ngọc Tâm chỉ, chỉ biết một tiếng gào thét xé tâm can vừa diễn ra, và sau đó là hình ảnh một nam nhân phi thân mình xuống hồ.

Trong khi đó...

"Quái lạ, sao càng xuống sâu nước càng trong? Mình đã tìm ven hai bên bờ tường nhưng không có gì lạ. Không có gì ngoài chuyện càng xuống sâu nước càng trong? nước dưới đáy trong? Đáy? Hay là......." Ưm..ưm..ỏ.......a.....moa.

Đang lần theo suy nghĩ, Thiên Băng bắt gặp một cách tay săn chắc ôm ngang eo kéo mình kéo lên phía trên nên cô la lớn vùng vẫy. Nhưng ở dưới nước có la thì ai mà nghe mà hiểu chứ, rồi có gì đó chạm môi cô, mềm thật mềm, nhưng cũng lạnh. Cô bị lôi tuột lên trên.

"Sao mình chóng mặt quá, mình..."

Băng ngất khi gần lên mặt nước bởi vì hết oxi. Thiên Phong đưa cô lên bờ, trên đó Điệp Vũ, Thiên Hân, Ngọc Tâm, Thần Y Độc cùng Hiên Vỹ đã có mặt.

"Tỷ, tỷ...."

Thiên Hân thấy Thiên Băng lên tới nơi thì nước mắt ứa ra chạy lại định ôm, Ngọc Tâm cũng thế. Nhưng bị Điệp Vũ cùng hai người kia cản lại.

"Công chúa, nàng hãy bình tĩnh." Điệp Vũ nói. Trong khi đó Thiên Phong không ngừng lay người Thiên Băng.

"Băng nhi, nàng tỉnh lại đi, nàng đừng rời bỏ ta, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, nàng muốn đánh muốn mắng, muốn làm gì ta cũng được, chỉ cần nàng, ta chỉ cần nàng tỉnh lại thôi. Băng nhi." Thiên Phong nói, tay ôm Thiên Băng vào lòng, nhìn thân thể nàng ướt đãm, lạnh ngắt, hắn xót xa. Rồi như nghĩ ra điều gì đó, hắn đặt Cô nằm xuống, một tay bịt mũi, một tay nâng cằm cô lên, mọi người ngạc nhiên, Hoàng thượng của họ đang làm gì kia chứ? Hôn ư? Sao giờ này mà hắn còn tâm trạng làm chuyện đó chứ?

Rồi bỏ cô ra, hắn dùng hai tay, đặt lên lồng ngực Băng và nhấn mạnh khoảng 5_6 lần gì đó (T/g: Đó là hô hấp nhân tạo và Ép tim ngoài lồng ngực, cái này là do Băng chỉ Phong. Trong một lần đi dạo, Băng thấy có một cung nữ bị đuối nước, dùng cách này chữa cho cô ta. Không ngờ cô cung nữ ấy tỉnh lại và Phong đã hỏi về phương pháp trị liệu này)

Hết hôn rồi lại....... Phong đang làm gì vậy? Có gì thì cũng chờ Băng tỉnh lại đi chứ, sao mà lộ liễu quá vậy? Nhưng mọi người càng ngạc nhiên hơn khi.....

Khụ Khụ...

Là tiếng ho? Tiếng ho của Thiên Băng. Cô đã tỉnh.

"Mọi người làm gì mà tập trung ở đây nhiều vậy?"

Một câu hỏi hết sức ngây ngô phát ra từ miệng Vũ Thiên Băng, nhưng chính câu hỏi đó làm tim ai đó vui mừng nhảy. Vì lo cho an nguy của Băng, nên Tâm mới đi huy động "Lực lượng giang hồ" hết sức khủng như vậy. Thiên Băng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn mọi người.

"Nàng tỉnh rồi, nàng không sao chứ?" Thiên Phong vui sướng ôm Thiên Băng vào lòng, như kiểu sợ cô bay mất vậy.

"Khụ khụ..thả.......thả......ra...."

Thiên Băng ho dữ dội vì hiện tại cô không thở được.

"Hoàng huynh." Hân nhắc nhở. Thấy thế Thiên Phong mới buông Thiên Băng ra.

"Sao nàng lại dại dột đến thế, nàng có thể đánh ta, mắng ta, không thèm nhìn mặt ta cũng được, nhưng ta không cho phép nàng làm chuyện như vậy một lần nào khác nữa." Thiên Phong vừa quan tâm, vừa tức giận.

"Sao?"

Băng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra.

"Đúng đấy Băng muội, sao muội khờ dại vậy? Muội có biết mọi người ở đây ai cũng lo lắng cho muội không hả? Đặc biệt là Thiên Phong." Hiên Vỹ cũng nói về điều Thiên Băng vừa làm cho mọi người thót tim ra ngoài.

"Tỷ, tỷ không cần Tâm Tâm nữa sao? Tỷ giận Tâm Tâm sao? Tâm vừa nói vừa khóc."Thiên Băng chỉ biết để dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.

"Hoàng hậu, sao người lại......" Điệp Vũ cũng lên tiếng, nhưng chưa kịp thì...

"KHOAN!!! Mọi người đang làm cái gì vậy? Mọi người nói gì ta không hiểu. Ngọc Tâm sao muội lại nói như vậy, sao ta lại không thương muội? Ta rất thương muội, ta cũng không giận muội. Mọi người nói tôi khờ dại rồi lại dại dột, vậy ý mọi người là sao?" Băng nhăn mặt chờ câu trả lời.

"Tỷ thương muội vậy tại sao lại nhảy xuống hồ tự tử kia chứ." Ngọc Tâm sụt sịt nói.

"What happen? Ta đâu bị điên mà đi tự tử, ta đâu phải dạng người vì sự phản bội của người khác mà đi làm hại bản thân."

"Phản bội" hai chữ "Phản bội" được Băng nói làm người nghe không khỏi đau xót, ai đó đã bị hai chữ "Phản bội" làm đau, đau lắm.

"Vậy sao muội lại nhảy xuống đó?" Thần Y Độc hỏi.

"À ta...ta......ta cảm thấy nóng, muốn tắm cho mát ấy mà." Thiên Băng nói xong quay mặt như trốn tránh điều gì đó.

"Tỷ, không phải tỷ vừa mới tắm xong sao?" Ngọc Tâm thắc mắc.

"Ta đột nhiên muốn bơi."

Trời!!! Có phải không vậy, lý do đó cũng được nữa hả? Ờ mà mọi người tin là được. Thiên Phong đưa Thiên Băng về Tích cung. Ngọc Tâm và Thiên Hân cùng nhau chuẩn bị đồ cho Thiên Băng, còn Hiên Vỹ, Thần Y Độc và Vũ về Kì Thiên trước.

"Nè ngài mau bỏ ta xuống nhanh, ta chưa chết, ta vẫn có thể tự đi được." Thiên Băng giãy dụa đòi xuống khi Thiên Phong bế cô trên tay.

"Nếu nàng không yên thì đừng trách ta." Thiên Phong băng lãnh nói. Sự tức giận và nét mặt lúc này của hắn khiến cô Không hiểu sao lại dễ dàng nằm im như con mèo ngoan. Rồi cô nhìn hắn chăm chú.

"Anh ấy có vẻ gầy đi rất nhiều, anh vẫn lo lắng cho em. Vì em anh có thể làm mọi chuyện. Em biết, em biết hết, nhưng giờ em không thể cho phép mình tiếp tục yêu anh được nữa, thế giới của anh và thế giới của anh nó trái chiều hoàn toàn, em không thể vì mình vì hạnh phúc bản thân mà làm ba mẹ, người thân của em đau. Có thể khi mất em anh sẽ tìm được người khác tốt hơn em, yêu anh nhiều hơn em, và có thể thay thế vị trí của em. Nhưng ba mẹ chỉ có mình em là con gái, không ai có thể thay thế tình phụ mẫu thiêng liêng đó được. Hiểu cho em".

Thật ra Thiên Băng đã nguôn giận từ lúc bước ra khỏi cửa phòng, từ lúc cô nghĩ thông mọi chuyện, cô biết rằng Thiên Phong là yêu cô thật lòng, và hắn sẽ không làm chuyện phản bội cô, nhưng cô là người cứng đầu, ngang bướng, và điều quan trọng là cô nhận thức được rằng cuộc tình của cô và hắn sẽ không có hồi kết tốt đẹp, nên nhờ chuyện lần này, kết thúc sớm luôn. cô sợ, sợ lắm nghịch cảnh của 7 năm về trước lại tái hiện. Cô cũng sợ khi tình yêu của mình dành cho hắn quá lớn thì đến một ngày nào đó phải rời khỏi hắn, cô lại không chịu nổi, lại trở về trạng thái điên dại của 7 năm trước. Ngừng yêu là cách tốt nhất cô chọn. Nhưng ngay bây giờ đây, khi đang ở trên đôi tay ấm áp của hắn, rất gần hắn. Tình yêu đó không thể nào dừng lại được. Cô bỗng ôm hắn, ôm rất chặt.

"Nàng...." Hắn vô cùng bất ngờ trước hành động của Cô

"Hoàng thượng, xin ngài đừng nói gì hết." Thiên Băng nói, tay thì để lên môi hắn không cho hắn nói điều gì. Hắn nhìn cô trong lòng mình ngoan ngoãn đành im lặng.

Tích cung.

"Hoàng huynh, huynh ra ngoài đi hoàng tỷ cần được thay y phục." Thiên Hân nói xong hắn đành ra ngoài đợi.

"Nàng.... mà thôi ta ra ngoài đợi ta có chuyện muốn nói, xin đừng tránh ta nữa." Nói xong hắn rời đi.

"Tỷ à lần sau nếu muốn làm gì cũng phải nói cho muội biết, chứ tỷ cứ như vậy muội đau tim đi trước tỷ luôn đấy." Ngọc Tâm trách yêu cô.

"Không những muội mà ta cũng một chút nữa là ngất rồi." Thiên Hân cũng nói. Thiên Băng không nói gì chỉ im lặng suy tư.

"Tỷ à, hoàng huynh thật sự là bị oan, huynh ấy là bị An Mỹ Ái đó dụ dỗ, tỷ thấy đấy huynh ấy rất quan tâm tỷ, huynh ấy không........" Hân đang nói thì Băng cắt ngang.

"Ta biết."

"Tỷ biết sao? Vậy muội đi nói với huynh ấy." Thiên Hân chạy đi thì bị Thiên Băng lôi lại.

"Xin muội đừng cho chàng biết."

Như không nghe rõ Hân nói.

"Sao?"

"Xin hai muội đừng để chàng biết là ta không giận, và đã tha thứ cho chàng." Lần này Băng nói rồi lại quỳ xuống đất.

"Tỷ, tỷ làm gì vậy tỷ mau đứng lên đi." Thiên Hân và Ngọc Tâm bối rối khi Thiên Băng quỳ xuống trước họ

"Phải Đó tỷ à. Có gì đứng lên rồi nói, dù gì tỷ cũng là tỷ của bọn muội, vả lại còn là bậc Mẫu Nghi Thiên Hạ, tỷ quỳ như vậy thật không ổn."

Ngọc Tâm lo lắng nói khi thấy cô quỳ xuống. Còn nhớ ngày đầu tiên gặp Thiên Băng, ấn tượng mạnh mẽ nhất mà Thiên Băng để lại cho Ngọc Tâm cũng chính lúc Thiên Băng đứng trước Hoàng thượng, là vua một nước, hàng vạn người khi gặp vua thì phải quỳ gối, riêng Thiên Băng thì trái ngược hoàn toàn, đã không quỳ còn tuyên bố với mọi người rằng: "Tôi VŨ THIÊN BĂNG trước giờ không quỳ trước ai trừ cha mẹ tôi ra. Và tôi nói cho ông biết nhé, bây giờ không và sau này cũng không." Những lời nói của Băng cứ văng vẳng bên tai Ngọc Tâm. Cả hoàng thượng mà Thiên Băng còn không quỳ, nay lại quỳ trước hai muội muội của mình.

"Trừ phi hai người hứa, nếu không ta không đứng. Xin hai muội hiểu cho ta, ta có nỗi khổ riêng." Thiên Băng nhất quyết không đứng. Hai người nhìn nhau rồi cùng gật đầu. Xong cùng dìu Băng ngồi lên ghế.

"Tỷ à vậy có thể nói cho muội biết nỗi khổ của tỷ là gì không?" Thiên Hân tò mò. Thiên Băng không nói chỉ lắc đầu. Đành bó tay, Thiên Băng mà giấu thì có trời mới biết. Cô nhìn Thiên Hân và Ngọc Tâm bằng ánh mắt vô cùng trìu mến rồi ôm cả hai vô lòng.

"Ta xin lỗi, số phận buộc ta phải làm thế. Nhưng các muội yên tâm, trước khi ta bỏ nơi này mà đi, ta sẽ đều muốn nhìn thấy các muội hạnh phúc. Thiên Hân đã có Điệp Vũ chăm sóc, nhưng Ngọc Tâm..... Ngọc Tâm, ta hứa với muội rằng ta sẽ đưa hạnh phúc thật sự đến bên muội. Muội sẽ không phải sống những ngày tháng buồn bã, nhớ nhung như ta trước đây đâu. Còn anh Dương Thiên Phong em tin anh, và sẽ mang hạnh phúc khác đến cho anh, nhưng không phải là em."

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Thiên Phong bước vào phòng , thấy Thiên Băng nằm đó, đầu thì hơi nghiêng vào thành giường, tay đặt trên trán vẻ đăm chiêu. Thiên Phong chỉ lặng lẽ nhìn và hơi mỉm cười.

"Nàng nói chuyện với ta, nàng ôm ta? Phải. Mình không nằm mơ, nàng ôm mình. Phải chăng nàng đã tha thứ cho mình?" Càng nghĩ Phong càng cười nhiều, vô tình cười thành tiếng, bất chợt Thiên Băng cất lời.

"Ngài đã đến rồi ư? Ngài ngồi đó đi." Cô nói nhưng mắt không hề mở.

"Ta muốn xin lỗi nàng." - "Vì chuyện gì?"

"Vì chuyện ta và An Mỹ Ái." - "Tôi không giận."

"Vậy tại sao nàng tránh mặt, không nói chuyện với ta? Lại còn lạnh nhạt?"

"Ngài có nghĩ chúng ta đã đi quá xa rồi không?" - "Quá xa?"

"Đúng. Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, cách sống cũng khác nhau, vốn dĩ không thể hòa hợp." Thiên Băng nhẹ nhàng buông những câu nói tựa như cây kim đâm sâu vào tim Thiên Phong. Cái gì mà không thể hòa hợp chứ?

"Ta không cần biết thân phận nàng như thế nào? Nàng là ai? Từ đâu đến? Ta chỉ biết hiện tại bây giờ đây nàng. Là người ta yêu, là người ta cần và là thê tử của ta. Là hoàng hậu của Dương Thần quốc này."

Hắn nổi giận và sợ hãi khi cô nói ra những lời như thế.

Cô không nói gì chỉ im lặng. Vũ Thiên Băng cô cũng có người yêu, cũng có người cần ư? Càng nghĩ càng hoang đường, đúng thật chuyện rất hoang đường, ngay cả chuyện cô xuyên không cũng là chuyện hoang đường, tất cả đều hoang đường. Lúc này cô mới mở mắt ngồi dậy...

"Hoàng thượng, ngài có thể giúp tôi một chuyện?"

"Chỉ cần đừng bắt ta bỏ nàng, chuyện gì ta cũng chấp nhận."

"Tiếp tục cùng tôi tác thành cho hoàng tử Thiên Minh và Ngọc Tâm." Thiên Phong không nói gì chỉ gật đầu.

Haizz.... chúng ta chuyển máy quay qua "Lân cung" nha. Chúng ta sẽ tiếp tục với chuyện tình của cô cung nữ may mắn được Băng nhận là tỷ muội Trương Ngọc Uyển Tâm và chàng hoàng tử đẹp trai phong độ Dương Thiên Minh. Để xem chuyện tình của họ đi đâu về đâu?

Cứ 4 năm một lần vào ngày 25 tháng 7, thì các vị công chúa được gả qua nước Tô sẽ được về lại quê hương một lần và ngược lại đây là luật đã được đặt ra từ lúc thiết lập ban giao giữa hai nước. Thời gian cũng đã đến gần, chỉ còn chừng 4 ngày nữa là sẽ đến ngày đón các vị thái tử phi, vương phi về. Kinh thành vào những ngày này rất náo nhiệt, người người đi mua sắm đồ như ngày tết, ai cũng mong chờ ngày này, nhất là tù binh vì vào ngày này họ được tha bổng tội, người tội nhẹ thì được tha, tội nặng một tí thì bắt đóng phạt rồi tha còn như tử tù thì được về nhà cùng người thân, sau không phải chết, nhưng phải tù chung thân,...... người người đều vui vẻ, nhà nhà đều vui vẻ. Khắp nơi họ trang trí nhà cửa,.... rất náo nhiệt.

"Đã 3 năm trôi qua, giờ nàng như thế nào, có còn là Y Nhân ngày trước của ta không?" Ai đó nghĩ vu vơ rồi ngước mặt lên trời.

Cuối cùng ngày lành tháng tốt, đoàn người đi rước Người cũng về đến nơi, khắp nơi đều đốt pháo ăn mừng. Dương Thiên Phong hôm nay vận bộ long bào khá tinh tế và đẹp mắt. Đầu đội thiết triều được trang trí bằng vàng và cẩn ngọc quý, được thiết kế rất sắc xảo, tinh vi.

Vũ Thiên Băng thì vận bộ phụng bào cũng sắc xảo không kém Phong là mấy, đầu thì đội vương miện được làm bằng Ngọc lục bảo đỏ.

Công chúa Thiên Hân thì vận bộ y phục màu vàng đậm hoa văn chỉ đơn giản là những cánh hoa mẫu đơn vàng nhưng cũng làm tôn lên khí chất hoàng gia của cô, Điệp Vũ thì vận y phục trắng đỏ, đúng với một hộ vệ, Dương Thiên Minh vận y phục màu xanh nhẹ thêu hình con Bạch hổ trông rất uy dũng và đầy khí chất hoàng gia, còn Đông Phương Hàn hay gọi chính xác hơn là Hiên Vỹ cũng được mời đến dự lễ ra mắt với tư cách là con trai Tướng Quân, vì Hiên Đại còn đang trấn giữ biên cương không thể về kịp, Hiên Vỹ vận bộ quân phục có dát vàng bên hai vai áo, trông trí dũng song toàn chứ không ẻo lả như lần đầu ra mắt.

Ngọc Tâm thì như bao cung nữ khác, vận trên mình bộ đồng phục màu hồng nhạt. Ai ai cũng trang phục nghiêm chỉnh, uy nghi, chỉ riêng Thần Y Độc là người có số phận éo le, Y Độc vì là người trong giang hồ, nên muốn đường đường chính chính vào "Điện Vân Long" là không thể nào, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một cách là để hắn trở thành thái giám bên cạnh hoàng thượng thì mới có cơ hội vào. Sáng kiến này là do cả ba chị đại nhà ta nghĩ ra đấy. Vì không muốn ngồi một góc chờ mọi người trở về, nên Y độc đành ngậm ngùi chấp nhận, hôm nay hắn thay Quốc Đạt làm chức tổng quản thái giám một ngày.....

Mọi người đều đã họp mặt đầy đủ trong "Điện Vân Long" Các vương phi, thái tử phi lần lượt thay nhau tiến vào, từ người lớn tuổi nhất đến nhỏ tuổi nhất. Đúng là con vua, vị nào cũng xinh đẹp như tiên, Băng nhìn chăm chú từng người một, rồi chợt dừng mắt ở một vị vương phi trẻ trung có độ tuổi khoảng 18 hay 19 gì đó, sở dĩ Băng để ý đến là do Thiên Minh cứ nhìn chằm chằm vị vương phi đó.

"Thì ra đó là Mã Y Nhân, sắc đẹp như vậy, thảo nào Thiên Minh mãi không quên được, đã vậy còn vứt bỏ tình anh em. Nhưng nhìn kĩ, Ngọc Tâm của mình cũng đâu thua cô ta, để xem diễn biến sao đã." Băng nghĩ.

"Nàng vẫn vậy, vẫn không thay đổi" Thiên Minh nghĩ. Trong khi đó Ngọc Tâm đứng sau Thiên Băng nhìn Thiên Minh không hề chớp mắt.

Mọi người cùng nhau hòa vào cuộc vui, yến tiệc mở ra linh đình, người thì ca hát, người thì nhảy múa. Thiên Băng thấy không khí ngày càng trở nên khó chịu nên quyết định ra ngoài.

_____________________________________________________________

"Y Nhân ta rất nhớ muội." Thiên Minh ôm Y Nhân vào lòng.

"Hoàng tử Thiên Minh, xin người hãy giữ khoảng cách, dù gì giờ đây tôi cũng là hoàng hậu của nước Tô." Y Nhân nói, tay đẩy Thiên Minh ra.

"Nàng...là... hoàng hậu nước Tô?"

"Đúng vậy vì thế xin ngài giữ khoảng cách cho nếu không muốn hai nước có xung đột." Người con gái đứng trước mặt Thiên Minh đây sao lại mạnh mẽ đến thế? Mạnh đến mức hắn không biết có phải đó là người mình yêu không nữa.

"Giữ khoảng cách ư? Nàng thật sự đã quên ta?"

"Ta chưa bao giờ nhớ, nên không thể gọi là quên."

"Chưa bao giờ nhớ?" - "Đúng."

"Y Nhân nàng bị sao vậy, ta là Minh ca của nàng đây." Thiên Minh giữ mạnh đôi vai của Y Nhân khiến cô đau đến nỗi phải hét lên...

"Nhà ta, ta là con một, ta chưa từng có ca ca. Ta nhắc lại một lần nữa, xin hãy giữ khoảng cách với ta, và còn nữa, xin ngài đừng nhắc đến quá khứ đó nữa, ngài nên sống thật đừng nên mãi chìm đắm trong quá khứ." Mã Y Nhân nói, từng lời, từng lời của nàng như mũi kim đâm vào tim chàng. Từ xa có một đứa bé trai bụ bẫm đáng yêu khoảng hai tuổi chạy lại miệng la to..

"Mẫu hậu." Tiếng gọi làm Thiên Minh bất ngờ.

"Đây là?"

"Là hài tử của ta. Ta không còn gì để nói với người nữa, ta thấy trong người không được khỏe, ta xin đi trước cáo từ." Nói rồi Mã Y Nhân bồng đứa trẻ đi.

"Hahaha.....Nàng quên ta? Nàng có hài tử? Xin ta giữ khoảng cách với nàng sao? hahahaha.." Thiên Minh cười to rồi chạy đi như một người điên, vừa chạy vừa không ngừng hét to ba chữ Mã Y Nhân. Từ xa xa, có người mỉm cười, nụ cười đầy chua xót, đầy cảm thông, nhưng cũng đầy hạnh phúc.