Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 2+3: Xuyênnnn???

"Áaaaaaaaaaaaaaa.....cứu....cứu...tôi....cứu??? Ủa đây là đâu, sao mình lại ở đây, mình bị rơi xuống nước mà. Hay mình bị die rồi? Ôi không mẹ ơi, ba ơi, chị Hy ơi, m.n ơi(huhuhu.....)"

Khóc xong rồi Băng mới nhìn quanh. Xung quanh Băng là cây và hoa rất nhiều cây và hoa ở đây. Trông chúng rất lạ và đẹp. "Ủa những người kia là ai? sao họ mặc đồ kì lạ vậy, cứ như trong phim,hay người ta đang đóng phim? Nếu vậy thì mình vẫn chưa chết yeah... Ừm mình phải đi tìm hiểu mới được."

Sự tò mò trong Băng rỗi dậy. Cô vừa đi vừa nhảy, lại vừa núp núp như con trốn trại. Dừng chân tại một căn phòng, Băng tò mò buớc vào trong, cách bày trí căn phòng vô cùng kì lạ. Căn phòng với phong cảnh hệt trên những bộ phim cổ trang mà Băng đã xem. Nơi đây thật nhiều sách, nếu trên phim sẽ gọi đây là thư phòng? Băng tiến lại gần cái bàn tò mò xem xét, tất cả vật dụng trên bàn chỉ toàn là bút lông, nghiêng mực, giấy thô, sách thì toàn chữ hán giống hệt trên ti vi trên, tất cả đều rất lạ. Trong khi đang xem xét, vô tình Băng làm rớt một cuốn sách trên bàn xuống , bên trong rớt ra một thứ khiến Băng đứng hình. Đó là.....

"Đó..đó.... chẳng phải là nó, sao nó lại ở đây?" Nhặt vật dưới đất lên Băng xem xét kĩ lưỡng

"Đúng là nó sao tấm hình của mình lại ở đây? Chuyện này là sao?" Đang miên man suy nghĩ

....Cộp..Cộp..Cộp......

Đó là tiếng bước chân của ai đó, nó càng ngày càng gần và...

"Ngươi là ai? Sao dám to gan tự tiện xông vào ngự thư phòng của ta và còn ăn mặc kì lạ?" Người nam nhân trước mặt nhìn Băng chằm chằm như sinh vật lạ. "Ngự thư phòng sao?Cái quái gì đang diễn ra vậy?" Băng thầm nghĩ

"Này anh ăn nói cho cẩn thận nha. Anh nói đây là phòng anh vậy có tên anh không? Còn nữa, tôi là tôi đi vào chứ không xông vào, còn gì mà ăn mặc kì lạ anh ăn mặc kì lạ thì đúng hơn tôi đấy." Băng tức giận xổ một tràng nhìn người nam nhân trước mặt. Tỏ vẻ mặt ngây thơ vô(số) tội.

"Ngươi......ngươi......!!!" Người nam nhân nhìn Băng lắp bắp nói không nên lời.

"Tôi thì sao? Hơi thấp nhưng vô cùng xinh gái"cô gái nhỏ tự tin nói

Nam nhân kia không nói được gì chỉ biết đứng nhìn nữ nhân quái đản trước mặt.Bất chợt Nam nhân anh tuấn tiến lại gần Băng hơn. Băng lùi thì người đó tiến tới, cứ thế cuối cùng Băng cùng bị dồn vào góc tường. Nam nhân đột nhiên tiến sát mặt mình tới mặt Băng. Bất giác Băng rùng mình và hơi đỏ mặt, nam nhân tiến lại gần, gần hơn nữa. Và..............

"Hahaha. Lấy được rồi, ngươi là đồ ăn cắp." Tên nam nhân vừa nói tay vừa giật tấm hình trên tay Băng và chỉ về phía Băng.

"Ă...n...c...ắ...p sao?" Băng trố mắt nhìn nam nhân trước mặt đang cười như điên(t/g:mất hình tượng quá anh ơi,Nam nhân: là ai viết ta ra như thế?,t/g:*cúi đầu,dơ tay cao*dạ em)

"Đúng vậy đây là vật của ta, ngươi lấy mà không hỏi ý ta vậy không ăn cắp là gì?" Nam nhân thản nhiên đáp, tay xoa xoa tấm hình. "Hahahahahaha....."Băng cười lớn khiến nam nhân giật mình

"Sao ngươi lại cười?" Nam nhân đưa bộ dạng khó hiểu vấn đề về phía Băng. "Tôi hỏi anh nhé,nếu đồ của anh bị người khác giữ, đến lúc anh lấy về mà người đó nói anh ăn cắp. Tôi hỏi anh có tức cười không?" Băng nín cười giải thích. "Ý ngươi là sao?" Nam nhân ngây ngô hỏi Băng

"Này sao anh chậm hiểu vậy hả? Ý tôi cái anh đang cầm trên tay anh là của tôi. Vì tôi chính là người trong đó." Băng ngồi xuống uống miếng bánh,ăn miếng nước nhàn hạ nói.Nam nhân như hiểu ra, rồi như để kiểm chứng, anh ta nhìn bức hình rồi nhìn Băng một cách khó tin. "Mà nè sao anh lại có nó." Băng chỉ tay vào tấm hình nói. Nam nhân cau mày một thoáng rồi kể...

"Hôm qua khi đang đi dạo ở vườn hoa Thảo Anh (nơi mà Băng nhà ta hạ cánh) thì bất chợt có một cơn gió lạ đi qua và để lại cái này." Nam nhân nói một cách thật thà

" Cơn gió lạ? Vậy anh cho tôi hỏi đây là đâu?" " À mà Sao anh ăn mặc kì vậy? Anh là ai?" Băng hỏi một cách dồn dập không đợt nam nhân kịp trả lời từng câu một và đưa ánh mắt dò xét về nam nhân. Nam nhân lại chau mày nhìn nữ nhân xa lạ trước mặt dò xét một lượt rồi trả lời "Đây là hoàng cung của Dương thần quốc. Ta là Dương Thiên Phong, còn cách ăn mặc thì ở đây ai mà chẳng mặc như vậy." Thiên Phong nhìn Thiên Băng như người ngoài hành tinh. "Mà cô nương (đổi cách xưng hô) là ai? sao lại vào được đây còn ăn mặc kì lạ?" Phong hỏi ngược lại Băng, nhìn dáng vẻ ăn mặc của nữ nhân trước mắt kì lạ vô cùng không giống như người ở đây.

"Hoàng cung? Dương Thần quốc?" Băng cau mày suy nghĩ rối loạn "Vậy có nghĩ mình không chết mà ngược lại đang xuyên không sao? Xuyên Không? Xuyên không?" Đang vô cùng khó hiểu trước tình hình thực tế của bản thân và mọi việc trước mắt thì một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Băng

"Này....cô nương? CÔ NƯƠNG?" Thiên Phong hét lên trước bộ dạng ngơ ngác của Băng.

"Hả? Ờ...còn tôi tên là Vũ Thiên Băng, còn cách ăn mặc.... cũng như anh thôi, chỗ tôi ở ai cũng mặc như vậy hết. Còn vì sao tôi lại ở đây tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa." Băng chỉ biết cười trừ và thở dài nhìn Nam nhân Thiên Phong trước mặt "Vũ Thiên Băng? Nàng là ai? Thật đặc biệt." Thiên Phong thoáng nghĩ.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Dương Thiên Phong vị hoàng đế triều Dương Thần(18 tuổi): Sơ sơ về ngoại hình là sở hữu chiều cao chỉ 1m7, khuôn mặt với ngũ quan thập phần thập mĩ.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Nhận ra mình đã xuyên không, Băng rất hoang mang nhưng vẻ ngoài cô lại rất bình thản. Thoáng đưa ra nhận định thực tế rằng điều bây giờ cô phải làm chỉ có 2. Một là tìm cách trở về. hai là tìm cách sống xót tốt trước khi trở về.

"Anh đẹp trai này,...tôi có thể bàn với anh một chuyện không? Anh cho tôi ở tạm đây ít ngày nha. Thật sự tôi ở đây không người thân không biết một chút gì về Dương Thần Quốc cả. Vả lại từ lúc đến đây tôi chỉ biết mỗi anh thôi, nên tôi mạo muội nhờ anh giúp đỡ vì không còn ai ngoài anh có thể để tôi xin giúp đỡ hết." Băng đưa khuôn mặt buồn bã, ánh mắt nài nỉ nhìn Phong. Chỉ thoáng 3s Phong liền gật đầu đồng ý "Ừm, nếu đã không quen biết ngoài tôi thì cô nương cứ việc ở lại đây đi. Một thân nữ nhi như cô bây giờ ra ngoài thì thực sự rất nguy hiểm." Trong giây phút ấy ánh mắt hắn như xẹt qua một sự toan tính, nhưng cũng rất nhanh điều đó như chưa từng xảy ra vậy.

"Thật hả? Tôi có thể ở đây sao? Anh đúng là tốt bụng mà." Băng vừa nói vừa cười, tay thì níu áo Phong lắc lắc, trông bộ dạng đáng yêu làm tim ai đó lỗi nhịp. Đang vui vẻ vì tạm thời có chỗ ở thì Băng như muốn nhảy sông vì âm thanh kém duyên vang lên, đó là tiếng bao tử cô réo gọi hò hét đòi ăn.

"Thật là ngượng mà, tôi đói quá từ hôm qua tới giờ chưa ăn gì hết, chỗ anh có cái gì bỏ bụng được không?" Băng nói tay xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, ánh mắt len lén nhìn phản ứng của Phong.

"Người đâu?" Phong liền hạ giọng ra lệnh bằng một chất giọng uy nghiêm. Tức thì một tên thái giám tiến vào, cúi đầu đợi lệnh. "Có nô tài." - "Ngươi mau tới ngự thiện phòng đi chuẩn bị thức ăn cho ta."

Lúc này tên thái giám mới ngước lên nhìn, thì đập vào mắt hắn là một nữ nhân lạ mặt ăn mặc kì quái. Nhưng với thân phận là một nô tài hắn không có quyền thắc mắc. Nhưng dù không lên tiếng thì hắn ta cũng phải đơ trong vài giây vì sự có mặt của nữ nhân kì lạ này. "E hèm, ngươi còn không mau đi chuẩn bị?"- Phong nhìn tên thái giám đang đờ người ra mà nhìn Băng khó chịu nói. "Dạ nô tài sẽ đi chuẩn bị ngay."

Tên thái giám cúi đầu run rẩy bước ra ngoài. Chỉ không lâu sau rất nhiều món ăn ngon đã được dâng lên, Băng chăm chú nhìn nhìn những đĩa thức ăn bày trên bàn một cách thèm thuồng. Cô ngồi vào bàn ăn và chăm chú chăm sóc cái bao tử yêu dấu của mình. Mặc kệ có ánh mắt kì lạ đang nhìn Băng chằm chằm cô vẫn tiếp tục ăn xong bữa ăn thịnh soạn này.

"Anh nhìn xong chưa?" Phong cứ ngồi chăm chú nhìn Băng ăn từ đầu đến cuối miệng không hỏi lời nào. Chỉ có ánh mắt cứ dán chặt vào Băng. Đang đói cộng thêm sự hiền lành tốt bụng của Phong nên Băng cũng không ngại gì khi Phong cứ nhìn chăm chăm mình ăn. Ăn xong Băng cất lời "Tôi thì xong rồi tôi đi ngủ đây, anh cứ ngồi đó mà tự kỉ tiếp đi." Nói rồi chị đại phi ngay lên giường trước ánh mắt ngây ngô của đại ca ca nhà ta. "Tự kỉ là gì?" Phong nhíu mày tò mò hỏi

"Ừm,...Là một căn bệnh, à nói sao nhỉ, như anh vậy đó, ngơ ngơ ngẩn ngẩn." Băng đưa vẻ mặt tinh nghịch lại gần Phong. "Cô.....cô....thôi không nói nữa cô mệt thì nghỉ ngơi đi." Thật là hết nói nổi, cô gái này không hiểu đang nghĩ gì mà có thể vừa xin người ta ăn no xong lập tức phi lên giường nằm ngủ mà không có chút ái ngại luôn vậy chứ. Chung quy là nội tâm cũng đơn giản quá mà ra. Phong cho người dọn dẹp bàn tiệc xong cũng lặng lẽ ra ngoài. Chưa đầy năm phút cô đã chìm vào giấc mộng đẹp của mình. Đúng là một cô gái dễ nuôi, dễ ăn, dễ ngủ.

Phong đã ra ngoài, nhưng chợt nhớ là để quên đồ nên trở vào trong lấy. Lấy xong định rời khỏi ngay thì ánh mắt lại vô tình hay cố ý gì đó liếc qua chỗ Băng đang nằm nghỉ, Phong khựng lại nhìn chăm chú lòng thầm nghĩ "Chỉ là ngủ thôi sao dễ thương đến thế. Nàng không quá nổi bật như các phi tần của ta, tính cách thì vô cùng kì lạ, nói chuyện cũng kì lạ, ta cũng có một cảm giác rất lạ kì khi gặp nàng, cảm giác mà trước giờ chưa từng có. Thật sự ta không muốn nàng rời khỏi ta. Dù ta chỉ mới gặp nàng nhưng cảm xúc trong ta ngay bây giờ là sao? Hiện tại ta cũng không biết ta đang cần gì nữa?" tự sự với bản thân một chút rồi thì Phong cũng rời khỏi thư phòng, để lại một mình Băng nghỉ tối trong phòng.

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, trăm hoa đua nở , tiếng chim hót vang trời. Thì Thiên Băng vẫn đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm lăn qua lăn lại quên trời đất. "Cô nương dậy mau đi trễ rồi trễ rồi." Đó là tiếng nói của một cung nữ có ý đánh thức Băng dậy.

"Đừng dám phá giấc ngủ của con mà mẹ, chỉ năm phút nữa thôi?" - Băng mơ màng khẽ than thở.

" Nô tỳ xin cô nương đó, nếu cô nương không dậy thì nô tỳ sẽ bị giáng tội. Xin cô nương hãy dậy đi." Giọng nói nài nỉ văng vẳng bên tai khiến Băng lờ mờ ngồi dậy. Lúc này cô mới ý thức nhận ra là mình không phải ở nhà. Dưới sự giúp đỡ của cung nữ, Băng cuối cùng cũng làm vệ sinh cá nhân xong, rieng chỉ chó việc cô không chịu thay chiếc đầm của mình ra vì không quen với cách ăn mặc của những người ở đây. Cung nữ cũng đến cạn lời với Băng. " Cô là ai? Mà ai tìm tôi sao?" "Dạ thưa, nô tì là cung nữ được hoàng thượng phái đến để chăm sóc cho cô nương. Là Hoàng Thượng tìm cô nương ạ."- Cung nữ nhẹ nhàng đáp

"Hoàng thượng? Hoàng thượng thì kiếm ta làm gì cơ chứ?" - Băng thắc mắc. Việc Băng đến đây đã truyền đến tai hoàng thượng rồi sao? Nhanh thật..

"Nô tỳ cũng không biết."-Cung nữ đáp. "À mà cô tên gì bao nhiêu tuổi, nói ra cho tui dễ xưng hô nào?"- Băng nhìn cung nữ trước mặt trông có vẻ hiền lành nên hỏi han "Nô tỳ tên Ngọc Tâm 16 tuổi, đã vào cung từ nhỏ ạ."- "Sống ở đây từ nhỏ sao? Vậy xem ra những chuyện ớ đây cô ta đều biết không ít. Ta sẽ tìm hiểu sau" Băng thoáng nghĩ rồi cùng Cung nữ Ngọc Tâm rời khỏi thư phòng.

Hai người rảo bước đi cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Cung nữ Ngọc Tâm dẫn Băng đến một cung điện to lớn, bên ngoài lính gác rất nhiều, được dàn thành hai bên trông rất uy nghiêm. Vào phía trong khiến Băng vô cùng bất ngờ về nó. Một gian bảo điện được trang trí lộng lẫy, lung linh, mỹ lệ, không kém phần trang trọng. Tất cả mọi thứ ở đây đều được mạ vàng trông rất đẹp mắt. Băng nhìn lên phía trên cao kia, là một nam nhân anh tuấn trong bộ long bào thêu rồng trông tuyệt mỹ vô cùng. Và xung quanh nơi Băng đang đứng là các đại thần.

"Nga, ở đây thật đẹp nha, lộng lẫy và được trang hoàng không khác gì trong Ti Vi. Ôi thích quá đi mất" Băng đang mơ mộng nhìn ngắm mọi thứ và nghĩ thì,...

"Nô tài to gan. Giám tự tiện xông vào đại điện, lại còn ăn mặc chẳng ra thể thống gì nữa, ngươi không mau thỉnh an hoàng thượng?" Thừa tướng lên tiếng khi thấy vị nữ nhân kì lạ này, câu nói vừa dứt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Băng. Sau khi nghe những "lời khen" của thừa tướng dành cho mình. Băng nhìn lên người nam nhân tuấn tú đang ngồi trên ngai vàng thầm nghĩ bụng "Tên đó là ai sao trông quen quá, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải?"

"Á.." "Tên đó không phải DƯƠNG THIÊN PHONG sao?"- Băng hét lớn vừa nói, tay lại chỉ về phía Phong, ba chữ DƯƠNG THIÊN PHONG được Băng nói rất to và rõ, khiến tất cả mọi người xung quanh đều thoáng chốc rùng mình thì thầm to nhỏ với nhau. "Sao cô ta dám nói hẳn tên hoàng thượng?"-"Dám chỉ hoàng thượng sao?"- "Cô ta chết chắc"-"....."

Còn về phần Băng sau khi hét to 3 chữ "Dương Thiên Phong" cùng bộ mặt ngạc nhiên liền nghĩ.

"Chết cha, anh ta là hoàng thượng sao? Vậy những lời nói của mình vừa rồi, trong phim người ta gọi là phạm thượng? Ôi không, tại sao mình lại không biết anh ta là hoàng thượng kia chứ? Chỉ tại lo ăn xong ngủ mà hôm qua quên mất là anh ta có một tên thái giám, mà thái giám trong cung chỉ nghe lời một mình hoàng thượng chẳng phải sao? Tại sao mình lại quên điều đó? Ngự thư phòng chả phải chỉ hoàng thượng mới có? Ngự thiện phòng chả phải là nởi để nấu ăn cho vua? Thôi không xong rồi, phải làm sao đây, mình ăn nói như vậy chẳng phải là tru di cửu tộc sao? Mình không có cửu tộc chỉ có một mình nhưng mà như vậy cũng bị chết thảm thì....Huhuhu....." Sau khi hét to 3 chữ DƯƠNG THIÊN PHONG, Bảng liền suy nghĩ thấu đáo mọi việc, và nghĩ luôn đến cái số phận éo le sắp bị người ta hành hình chỉ mới xuyên không được 1 ngày kia, đang thầm trách bản thân vô dụng khoong chịu suy nghĩ tháu đáo và hỏi han mọi chuyện kỹ càng hơn vào hôm qua thì Băng liền bị một tiếng quát lớn làm giật mình.

"Nô tài to gan tên của Hoàng Thượng để ngươi có thể đem ra nói vậy sao?" Thừa tướng An Bình mặt đỏ tía tai bực dọc nói.

Trong lúc đang bực mình vì sao mình lại xuyên qua, rồi lại bực mình vì tự nhiên phạm thượng, mà phạm thượng thì đồng nghĩa với cái chết, Băng quá bực bội trong người lại thêm cái tên đáng ghét nào đó đánh động vào giới hạn của sự chịu đựng, nên Băng không ngại quay đầu đối diện hắn.

"Này tôi là tôi chịu hết nổi ông rồi đấy nhá. Tôi vừa bước vào đây thì đã nghe ông gọi nô tài này nô tài nọ. Ông nói tôi "to gan", vậy được thôi ông dám cùng tôi mổ bụng lấy gan ra đo không? Tôi chắc một điều rằng không biết ai to hơn ai đâu. Ông nói tôi "tự tiện xông vào" nhưng tôi là tôi được mời tới đây chứ tôi cũng không rảnh hơi tới đây để nhìn cái bản mặt đáng ghét của ông, còn nữa mắt ông có bị sao không vậy hả, tôi là tôi đi vào chậm rãi chứ không có xông vào. Và nữa nhé tôi mặc gì thì kệ tôi liên quan gì đến dòng họ tổ tiên nhà ông không mà ông nói vậy hả??? Hứ, vì sao tôi lại phải quỳ trước người mà tôi không biết hay nói cách khác là xa lạ. Tôi VŨ THIÊN BĂNG trước giờ không quỳ trước ai trừ cha mẹ tôi ra. Và tôi nói cho ông biết nhé, bây giờ không và sau này cũng không. Điều cuối cùng tôi cũng là người có người sinh ra đàng hoàng. Có cha, mẹ đàng hoàng nên tôi cũng có tên đàng hoàng, xin ông đừng gọi tôi là nô tài vì tôi không phải là người như các ông, và đừng gọi tôi là ngươi vì tôi có tên. Tôi tên Vũ Thiên Băng. Ông nghe rõ chưa ông già nhiều chuyện?"

Mặc dù trước đó mấy phút, Băng rất e sợ nhìn Hoàng thượng Dương Thần quốc Dương Thiên Phong. Nhưng sau câu nói của thừa tướng đương triều An Bình khiến Băng nổi "dung nham" lên, thiết nghĩ, dù gì mình cũng là người của thế kỉ 21 chứ đâu có đùa, tại sao lại phải khuất phục trước người khác đặc biệt là người không quen biết. Hoàng thượng sao? Tưởng là hoàng thượng thì ngon lắm chắc, dựa vào thế lực mà chèn ép người khác thì có gì hay. Dù gì Vũ Thiên Băng cũng đâu phải người của thế giới này vậy thì việc gì phải quỳ phải hành lễ với cái gì mà hoàng thượng chứ.

"Ngươi...... người đâu mang ả này ra ngoài giam vào đại lao chờ ngày xử tội." - An Bình nghe được những lời Băng vừa nói, cộng thêm từ" Ông già nhiều chuyện" và nói đến cả tổ tiên của ông, khiến ông tức mắt nổ đom đóm.

Ya, tình hình thật căng thẳng nha. Nhưng vì sao nãy giờ chỉ có mình cô và tên thừa tướng kia đối thoại vậy. Còn Phong đâu? Vị hoàng thượng uy nghiêm, đáng sợ bây giờ có suy nghĩ gì. Mọi người đều thắc mắc, nữ nhân xinh đẹp kia là ai? sao lại ăn mặc kì lạ vậy? là ai đã mời cô ta đến đây, sao cô ta dám làm những việc kinh thiên động địa đến thế. Là ai mà dám không hành lễ với hoàng thượng, là ai mà dám chửi thừa tướng và cả tổ tiên của ông ta, trong triều không ai là không sợ thừa tướng, kể cả hoàng thượng cũng phải nhường ông vài phần. Vậy mà vị nữ nhân này lại dám chửi cả ông sao, "thừa tướng nhiều chuyện"? Hahaha. Mà sao vị hoàng đế băng lãnh của họ không nói gì hết chỉ nhìn như một người không liên quan. Đây có phải hoàng đế của họ không? Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra.

"Thừa tướng!" Lúc này một giọng nói uy nghi mới vang lên

"Dạ có thần." An Bình nghe thấy giọng nói đó liền dịu giọng quay đầu phía Ngai vàng mà cúi đầu hành lễ.

"Khanh có biết khanh đã đi quá xa rồi không?" Vẫn âm điệu đó nhẹ nhàng và quyền lực

"Dạ......nhưng..." Không để thừa tướng kịp nói Phong đứng ngay dậy tiến xuống lại gần chỗ Băng nắm tay cô dắt lên trên ngai vàng, trong khi Băng đang ngơ ngác.

"Hôm nay tiện có các vị đại thần ở đây, ta muốn tuyên bố một việc quan trọng....."