Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 31-2

Trương Lam đem điện thoại di động giấu sau lưng, cười híp mắt nói: "Vâng!"

Thương nhân ư.

Tiểu ca ca nhà cô cũng như thế.

Sau này có thể hay không cũng dùng năm trăm triệu kiếm về một ngàn sáu hay không, ôm mặt, Trương Lam nghĩ đến đây, cảm giác mình là Chu Tử thứ hai, tiếp tục làm bạch phú mĩ*, cưới Tiết Nhượng, từ đây đi hết đời người.

*

"Cười gì vậy? Sáng sớm cao hứng như thế?" Trương Trọng Cảnh buông tờ báo trong tay, nhìn con gái, Trương Lam cười híp mắt tới gần, ngồi bên người cha, nói: "Không có, buổi trưa cùng hai người đi ra ngoài ăn nên rất vui vẻ."

Trì Bình: "Con cứ nổ đi, không phải con xem tin gì đó nên mới vui vẻ sao?"

Trương Lam le lưỡi.

Một nhà ăn bữa sáng, hiếm khi buổi sáng đều ở nhà, Trương Lam cùng Trì Bình xem tivi, Trương Trọng Cảnh xem văn kiện, ông mặc dù ở nhà, nhưng điện thoại không ngừng reo, sau đó tầm chín giờ rưỡi thư ký tới, mười giờ lại có quản lý cấp cao của công ty tới, trực tiếp họp ở phòng khách, Trương Lam cùng Trì Bình rời phòng khách đến ban công, Trì Bình hiếm khi có thời gian rảnh, cùng Trương Lam chơi trò chơi, rất nhanh, hơn mười một giờ, những người đó đi về.

Trương Trọng Cảnh lên phòng thay quần áo, xuống dưới, mang theo vợ cùng con gái ra cửa.

Chú Trần lái xe.

Trên thực tế Trương Trọng Cảnh cũng có tài xế, tài xế đã đi ra ngoài làm việc cho Trương Trọng Cảnh.

Chu Thiện cùng Trương Trọng Cảnh hợp tác mấy hạng mục, quan hệ vẫn luôn rất tốt, Chu Tử trước kia cũng tốt nghiệp ở Thanh Diệp, là học tỷ của Trương Lam.

Tiệc rượu cử hành ở Thiên Gia Tứ Hải, đến giờ rất nhiều người tới, Trương Trọng Cảnh lập tức phải xã giao, đi lên chào hỏi nhiều người, Trương Lam kéo tay Trì Bình, giống như tiểu công chúa bên cạnh cha mẹ giúp đỡ, lộ ra nụ cười tươi nhìn bọn họ xã giao, thỉnh thoảng kêu một tiếng dì chú bác thím, anh chị.

Chu Thiện quan sát Trương Lam từ trên xuống: "Thật là càng ngày càng đẹp, bây giờ học ở trường Nhất Trung sao?"

"Đúng vậy, chú." Trương Lam gật đầu, Trì Bình cười nói, "Thành tích cũng càng ngày càng tốt."

"Thật sự? Thật tốt quá." Chu Thiện cười, sau một lát nghĩ đến: "Đúng rồi, người bạn của chú có một người con trai, cũng học ở Nhất Trung, thành tích không tệ, hạng ba, không biết cháu có biết không, chú gọi thằng bé tới."

Hạng ba? Chẳng lẽ là lớp trưởng?

Chắc sẽ không là Tiết Nhượng đi, Trương Lam có hơi khẩn trương, nếu như là Tiết Nhượng khẳng định là nói hạng nhất, cô cũng theo Chu Thiện nhìn bên kia, quá nhiều người, cô còn hơi nhón chân.

Chỉ chốc lát, người mặc quần áo thường, một nam sinh đi tới, là Quách Vệ Đông, Trương Lam nhất thời không có hứng thú, nhưng Quách Vệ Đông thấy cô cười cười tiến lên trước: "Lúc chú gọi tớ tới tớ còn đang nghĩ, có phải hay không là Trương Lam, không nghĩ tới thật là cậu, tiểu tỷ tỷ."

Trì Bình vừa nghe, hỏi Trương Lam: "Các con biết nhau?"

Trương Lam chỉ có thể cười nói: " Biết ạ, nhưng cũng không quá thân."

Cậu ta còn đánh bạn trai cô.

Hừ.

Nhưng nhiều người nhìn như vậy, Trương Lam không muốn lộ ra biểu cảm không tốt, Chu Thiện cười nói: " Vậy thật tốt quá, biết là tốt rồi, thành tích của tiểu Vệ tốt lắm, luôn luôn đứng hạng ba, các cháu tuổi trẻ vừa vặn có thể tán gẫu."

Tốt cái r**, Tiết Nhượng nhà cô đứng hạng nhất hằng năm, hừ.

Trương Lam trong lòng lại hừ một cái, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, cha cùng mẹ cô đều là người có thân phận, cô không thể làm mất thể diện, kết quả, Chu Thiện còn để cho người sắp xếp cô cùng Quách Vệ Đông ngồi chung với nhau một bàn."

Trương Lam một mực nhìn cha đang xã giao, suy nghĩ như dừng lại.

Quách Vệ Đông lại rất vui vẻ, vẫn cùng cô nói chuyện, thỉnh thoảng chiếu cố cô một chút, lấy đồ uống, gắp thức ăn, Trương Lam che bát, nói: "Cám ơn cậu, tự tớ lấy."

Quách Vệ Đông cũng không quan tâm, còn cười cùng nói chuyện với cô, ngồi cùng bàn còn có mấy người trẻ tuổi khác, cho Quách Vệ Đông một điếu thuốc, Quách Vệ Đông tay nhẹ đẩy: "Tôi không hút thuốc lá."

"Chậc, tốt thôi, không hút." Người nam sinh kia nói, bản thân hút trước.

Trương Lam chống đầu, xem thời gian.

Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, ba giờ trôi qua, cô nhìn thấy Chu Tử, còn thấy cái anh thương nhân rất lợi hại, khuôn mặt trắng nõn, Trương Lam nhìn Chu Tử một thân áo cưới, được người anh kia ôm eo, đi lên sân khấu, hai người đứng lên bệ, quỳ xuống, trao đổi nhẫn, hôn, khai sâm banh.

Trương Lam có chút hâm mộ, Chu Tử thật là đẹp.

Ông xã cô cũng rất tuấn tú, sau đó Chu Tử lại thay một chiếc váy màu đỏ, đến bên này kính rượu, tai của chồng cô ấy có chút đỏ lên, Trương Lam không thể uống rượu, liền uống một chút đồ uống, nhìn người anh kia một cái, đột nhiên cảm thấy đột nhiên cảm thấy Tiết Nhượng nếu cũng mặc tây trang sau đó ôm cô đi kính rượu, bên tai cũng hồng lên.

Trương Lam nghĩ nghĩ mặt liền đỏ, Chu Tử hôn một cái lên mặt Trương Lam: "Có rảnh tới tìm chị chơi."

"Nga, nga, được." Trương Lam còn nói thêm: "Chúc chị sớm sinh quý tử."

"Ha ha." Người chung quanh nở nụ cười.

Lại một đợt chúc phúc sớm sinh quý tử phát ra.

Chờ Chu Tử đi, Trương Lam vừa ý nhìn đồng hồ đeo tay, ba giờ hơn năm phút. Cô nhất thời khẩn trương, ai biết ăn tiệc rượu lại lâu như thế, lập tức thu thập muốn đi, lúc này, mấy người ở bên lôi kéo cô nói: "Đến, cùng nhau chụp bức ảnh."

Cô chỉ có thể nặn ra nụ cười, ứng phó.

Chụp xong ảnh, cô lập tức chạy tới cha ở bên kia.

Quách Vệ Đông nhìn cô một cái, có chút thất lạc, lập tức nói với cô gái chụp ảnh kia: "Gửi ảnh chụp cho tôi."

"Ừ."

Điện thoại cậu ta vang lên.

Hai tấm ảnh xuất hiện trong điện thoại.

Quách Vệ Đông xem ảnh chụp, Trương Lam ở bên cạnh cậu ta, cậu ta nở nụ cười, đăng lên vòng bạn bè.

Tác giả có lời muốn nói:

Ừ.

Ừ.

Ừ.