Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 58

Sau khi kết thúc trận bóng rổ, Trương Lam đi theo đội của Tiết Nhượng đi ăn cơm, trong đoàn người này, có bạn cùng phòng của Tiết Nhượng - Trần Quang, Phan Vĩ, còn có mấy người đàn anh ngành tài chính, cơ hồ đều là con trai, Phan Vĩ đã lâu không thấy Trương Lam, tinh thần hăng hái tìm đề tài cùng Trương Lam nói chuyện phiếm, Tiết Nhượng không nhịn được cầm lấy một điếu thuốc chặn lại miệng Phan Vĩ.

Phan Vĩ ngậm miệng lại, cắn thuốc lá, hàm hồ nói: "Tớ cùng tiểu tỷ tỷ rất lâu không gặp, liền cùng tiểu tỷ tỷ tâm sự một chút, cậu có nên thu lại ham muốn chiếm hữu của cậu hay không?"

Tiết Nhượng liếc hắn một cái: " Cậu dựa vào quá gần."

Phan Vĩ: "..."

Ngành tài chính không thiếu học bá, cũng không thiếu soái ca, nhưng đáng tiếc đều là cẩu độc thân, mọi người mỗi ngày đều bận rộn chơi cổ phiếu, làm chứng khoán, làm kỳ hóa, đều không có thời gian đi tìm bạn gái.

Mấy người đều là một dáng vẻ thanh tâm quả dục, một bộ dạng đeo mắt kính cấm dục, Phan Vĩ nói ra chút ít lời vàng ý ngọc, bọn họ đều cười đến mặt mày ái muội.

Còn hỏi Tiết Nhượng: "Đều làm xong rồi chứ?"

Trương Lam uống một ngụm nước suýt chút nữa thì sặc, Tiết Nhượng bóp thuốc, đẩy tay của vị sư huynh đó xuống: "Cô ấy ở đây, thu liễm một chút."

Trương Lam đột nhiên muốn bỏ của chạy lấy người.

Cô đỏ mặt, vùi đầu đau khổ ăn, muốn không quan tâm đến bọn họ tán gẫu, mấy người sư huynh đó đều là nhân mô cẩu dạng, miệng lại cay độc, hơn nữa lại có chút đồi trụy.

Này so với mấy sư huynh ở trong trường đại học Trung y dược, cái loại dè dặt này, mấy người sư huynh của Tiết Nhượng căn bản cũng không biết dè dặt là cái gì.

Mọi người tụ tập với nhau, ăn cơm, uống một chút rượu, gần mười một giờ, mới đứng dậy về nhà, Trương Lam có chút buồn ngủ, cô để Tiết Nhượng dắt đi, đi hai bước, Tiết Nhượng dừng lại, hơi ngồi xổm người xuống, nói với Trương Lam: "Đi lên."

Trương Lam nhìn phía sau lưng anh, hỏi: "Làm gì nha?"

"Cõng em." Tiết Nhượng lãnh đạm nói.

"Em rất nặng."

"Đi lên...."

Giọng Tiết Nhượng vẫn kiên trì.

Trương Lam không thể làm gì khác hơn là đi tới, nằm ở sau lưng anh, Tiết Nhượng ôm chân cô, đứng lên, Trương Lam ôm cổ anh thật chặt, hừ hừ nói: "Tại sao đột nhiên muốn cõng em nha?"

"Muốn cõng."

"Tại sao... "

" Lão tử vui vẻ, cho nên cõng em."

Trương Lam ha ha cười, cô nắm tai anh, "Anh lại còn nói lão tử, Tiết Nhượng, anh trở nên thô lỗ, anh bây giờ không còn là chàng trai tao nhã kia nữa rồi."

"Anh vốn cũng không phải."

Bên cạnh có sư huynh đạp xe đạp qua, thấy vậy hung hăng huýt sáo một tiếng, rất vang, đi lên phía trước còn quay đầu nhìn bọn họ, nói: "Tiết học đệ, cậu có thể, Trư Bát Giới cõng nàng dâu nha."

Tiết Nhượng cười lạnh một tiếng: "Trương Thần Quang, chú ý trước mặt."

"Rầm ——" Một tiếng, Trương Thần Quang mắt kính bay đi, xe đạp đâm vào thân cây, hắn ngã trên mặt đất, Tiết Nhượng cõng Trương Lam, đi qua bên người Trương Thần Quang, anh cười nhạo....

Trương Lam không nhịn được nằm ở sau lưng Tiết Nhượng cười đến ôm chặt cổ của anh, vai vẫn luôn run run, khóe môi Tiết Nhượng câu lên, hỏi: "Vui vẻ sao?"

"Vui, tiểu ca ca, các sư huynh của anh sao lại chơi vui như vậy?"

" Tạm được đi."

Nghe được Trương Lam khen sư huynh, Tiết Nhượng nhàn nhạt qua loa lấy lệ ném ba chữ tới.

Trương Lam cười rộ lên: "Bọn họ rất nhân mô cẩu dạng."

"Cũng không quá giống." Tiết Nhượng nói tiếp.

Trương Lam lại cười lớn, cô nắm cằm Tiết Nhượng: "Tiểu ca ca anh sao lại như vậy được, anh tại sao có thể oán trách sư huynh của anh."

Cô phát hiện, cuộc sống đại học của Tiết Nhượng, thật phấn khích, hơn nữa trải qua cũng rất vui vẻ, Trương Lam nhịn không được, vươn người qua, hôn lên gò má anh.

Vừa hôn liền tránh đi, bước chân Tiết Nhượng dừng lại, anh nâng mí mắt lên, nhìn co, nói: "Em hôn một cái nữa."

Trương Lam đỏ mặt lắc đầu: "Không hôn."

"Một chút."

Trương Lam lúc này mới nhìn anh, âm thanh của cô có chút nhỏ, nói: "Vậy em liền hôn một cái nữa, anh quay mặt đi."

"Được." Tiết Nhượng quay mặt.

Nhưng mà chờ tới khi Trương Lam hôn, vừa hôn đến, là khóe môi Tiết Nhượng, khóe môi anh còn mang theo mùi rượi, Trương Lam tức giận đánh vai anh, "Anh cố ý."

"Đúng vậy, anh cố ý."

Hai người liền như vậy cãi nhau, đến Vạn Khoa, Tiết Nhượng mới thả Trương Lam xuống, lên lầu, vào cửa, Trương Lam duỗi người một cái, nói: "Mệt quá."

Tiết Nhượng đem túi nhỏ của co buông xuống, hỏi: "Em đậu xe ở đâu?"

"Bãi đỗ xe của trường học các anh."

"Ừ."

"Tắm." Tiết Nhượng đem Trương Lam kéo lên, kéo cô đi vào trong phòng, cũng đẩy cửa ra, kéo cô đi vào, Trương Lam tiến vào, phát hiện có điều không đúng, cô lập tức dừng bước lại, ngăn cản anh hỏi: "Làm gì vậy chứ?"

"Tắm." Tiết Nhượng kéo tay cô, kéo vào trong lòng, một chân đem cửa phòng tắm đóng lại, mặt Trương Lam đỏ lên, đẩy anh nói: "Em tự mình tắm."

"Anh giúp em tắm."

Tay anh ở trên người cô sờ loạn.

Trương Lam từ chối, trong phòng tắm mở nước ấm, hơi nước bỗng chốc liền bốc lên bao phủ mặt gương, bao phủ vách tường, Trương Lam giãy giụa chưa được hai cái, người bị anh ôm tới bồn rửa tay, liền mất đi khí lực, Tiết Nhượng ôm thắt lưng cô, đem người cô kéo lên, dễ dàng liền tiến vào.

Trương Lam rên lên một tiếng, cắn bả vai anh, tùy ý anh đùa nghịch.

Đêm đã khuya.