Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 26: Nhập V

La phu nhân lảo đảo vài bước, giày cao gót giẫm lên mặt đất vang lên tiếng ‘cọc cọc’, cô ta chật vật suýt chút nữa thì trẹo chân, ngã vào trên người Ngô Tú Cần, mới khó khăn ngừng lại động tác.

La phu nhân phản ứng lại thấy tình cảnh của mình, có chút nhếch nhác, cô ta đẩy Ngô Tú Cần ra, nổi giận đùng đùng chỉ vào Tần Dĩ Mục, móng tay đỏ tươi giống như nhiễm máu, “Cậu thế mà lại bảo vệ một người như vậy….”

“Hắn không phải!” trước khi La phu nhân nói ra những lời nói ghê tởm, Đan Kì Diệp liền ngắt lời cô ta, “Tinh tế đối với omega bảo vệ rất toàn vẹn, nếu Tần Dĩ Mục thật sự làm như vậy, hắn sao có thể đứng ở đây?”

Nếu mọi chuyện là thật, hắn đã sớm bị bắt đi cải tạo!

“Ỷ vào hắn lười mở miệng giải thích, liền tùy ý hắt nước bẩn lên người hắn sao?” Đan Kì Diệp đều bị lời ngu ngốc của La phu nhân này làm cho buồn cười, “Bác nói hắn bị đuổi học ở sơ trung, nhưng hắn là dựa vào cuộc thi sơ trung mà thi vào, thử hỏi, một học sinh bị đuổi học sao có thể tham gia thi cử được?”

“Đó là… đó là bởi vì….”

« Đừng giải thích, tôi không tin bác. » Sửa lại tư thể hùng hổ đè ép người lúc nãy, giờ phút này Đan Kì Diệp mang theo mỉm cười, tính tình dịu ngoan, nhìn giống như là em trai nhà bên ôn nhu nho nhã, hắn nhẹ nhàng bâng quơ ngắt lời La phu nhân đang nhếch nhác, « Ỷ vào chúng tôi không biết tình huống cụ thể bịa chuyện bôi nhọ danh dự của người khác, còn như vậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đó bác gái. »

Không hiểu sao bị người khác đoạt quyền chủ động, La phu nhân há miệng lại nhắm mắt, hai trong mắt tức giận đến đỏ bừng nhưng lại không thể nói ra một câu phản bác, sau một lúc lâu, cô ta gật đầu, mở to miệng thở, « Được, các người được lắm, ở cùng một chỗ với Tần Dĩ Mục, cũng không phải là loại tốt lành gì ! »

Nói xong, La phu nhân xoay người bước đi, khí thế giương nanh múa vuốt tản ra không trung cũng không thể thể hiện được sự tức giận của cô ta.

Giày cao gót ‘cọc cọc’ đạp trên đất, hận không thể đem sàn nhà đạp nát, bỏ qua sự chào đón của nhân viên, cô ta giận dữ rời đi.

Vừa rồi Ngô Tú Cần cũng không nói được lời nào, Đan Kì Diệp chỉ nói vài câu, vừa cảnh cáo vừa uy hiếp, cứng rắn đem chuyện này kéo đến độ nghiêm trọng nhất, nếu thật muốn làm ầm ĩ ngược lại không giải quyết tốt, « Đan Kì Diệp em sao lại như vậy ? »

« Cô giáo, em nói sai gì sao ? » Đan Kì Diệp chính là một omega, đương nhiên biết rõ đặc quyền của omega ở tinh tế, đừng nói là Tần Dĩ Mục dấu hiệu một omega, chính là chỉ đơn giản sờ tay ôm một cái, omega kia nếu không vui có thể tìm người bảo hộ omega kia bắt Tần Dĩ Mục lại.

Dấu hiệu là chuyện cả đời, chuyện nghiêm trọng như vậy sao có khả năng chỉ đuổi học mà thôi, huống chi Tần Dĩ Mục căn bản không bị đuổi học.

Lời cuối cùng của La phu nhân kia là do cô ta chột dạ, việc này ai đúng ai sai, người sáng suốt có thể nhìn ra được.

Ngô Tú Cần lớn như vậy, cũng không phải là đứa trẻ mấy tuổi, đương nhiên cũng biết lời nói của La phu nhân kia có vấn đề, nhưng cô còn có thân phận chủ nhiệm lớp, có chút chuyện không thể nói ra, cô chỉ có thể qua loa trách mắng, « Cô biết, nhưng mà, cô ta như thế nào cũng là cha mẹ của omega bị hại kia. »

Đan Kì Diệp hừ lạnh một tiếng, đối với những lời này sắc mặt cũng không có gì đẹp.

Bị hại ?

Người bị hại còn không biết mình bị ai dấu hiệu sao ?

Vậy đi bệnh viện kiểm tra tin tức tố, kiểm tra ADN, tùy tiện làm kiểm tra là có thể tìm ra được.

Người không rõ mọi chuyện lại đổ tất cả tội lỗi lên đầu Tần Dĩ Mục, vậy cũng không phải là loại tốt lành gì.

Có lẽ người khác nhìn omega sẽ có sự khác biệt, nhưng đối với hắn, omega cùng người khác không có gì khác biệt.

—- chính hắn còn coi mình là beta, sao có thể có những suy nghĩ như vậy.

Thấy Đan Kì Diệp không nói lời nào, Ngô Tú Cần đang muốn thừa thắng xông lên, tiếp tục nói cái gì để cho Đan Kì Diệp hiểu được đạo lý này, kết quả vừa nhấc đầu, Đạn Kì Diệp đã quay lưng dựa vào trên vai Tần Dĩ Mục, bộng dáng ‘tôi không nghe tôi không nghe’.

Ngô Tú Cần hít sâu một hơi, thiếu chút nữa không hòa hoãn được.

« Các em thật là ! » lời nói của Ngô Tú Cần có sự bất đắc dĩ sâu sắc, biết bây giờ cô  nói cái gì hai học sinh cũng không nghe vào, chỉ có thể xoay người đi tìm La phu nhân kia giải quyết tốt hậu quả, tuyệt không thể để chuyện này truyền vào trong trường học !

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Đan Kì Diệp thật cẩn thận ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về hướng kia, sợ cô đi được một nửa thì trở về.

Tần Dĩ Mục trầm mặc  hạ mắt, có lẽ chuyện này hắn hẳn là nên giải thích một chút, nhưng hắn không mở miệng, trước sau như một trầm mặc.

Đan Kì Diệp rời khỏi vai Tần Dĩ Mục, thở phào một hơi, cuối cùng cũng đuổi được chủ nhiệm lớp đi, hắn cười vỗ bả vai đối phương một chút, hơi hơi nhảy lên động tác có vài phần hưng  phấn, « Ngồi cùng bàn ! »

Tần Dĩ Mục : « Ừ. »

Có mở màn, sau đó là tới truy hỏi nguyên do chuyện này, sau đó…. Cặp mắt kia nhìn hắn dần dần là không dám tin, thất vọng, sau đó cả người sẽ rời xa mình, giống như là rời xa ôn dịch vậy.

Đan Kì Diệp cười cười, che đi suy nghĩ trong ánh mắt, giọng nói nhẹ nhàng nói : « Chúng ta đi ăn lẩu đi. »

Tần Dĩ Mục mím khóe miệng, vẻ mặt ảm đạm : « Được. » tiếng nói vừa dứt, hắn bỗng dưng dừng lại, Đan Kì Diệp hắn… nói gì ?

« Đi nào ngồi cùng bàn. » Đan Kì Diệp không để cho hắn có cơ hội tự hỏi, trực tiếp kéo người đi ra ngoài, « Vừa rồi đi vào tôi thấy một cửa hàng bán lẩu, mùi hương ở cửa hàng kia rất là thơm, cậu mời tôi ăn có được không ? »

Tần Dĩ Mục há miệng, giọng nói lạnh như băng cũng hơi khàn khàn, môi mỏng giống như nặng ngàn cân, Đan Kì Diệp lại kiên nhân mười phần chờ hắn trả lời.

Sau một lúc lâu, hắn nói : « Được. »

« Tôi còn muốn ăn thịt nướng.

« Ừ. »

« Gà rán nữa ? cũng có thể ăn sao ? »

« Có thể. »

Trong lời nói của Đan Kì Diệp càng ngày càng vui sướng, « Còn kem nữa ! muốn ăn cùng với lẩu. »

« Không được. »

« Hả ? » Đan Kì Diệp thất vọng kéo dài âm cuối, « Vì sao ? chỉ ăn một cây, cũng không ăn nhiều. »

« Không. »

« A—- ! ngồi cùng bàn cậu thật là nhẫn tâm. »

Tần Dĩ Mục dừng lại một chút, nói : « Ừ. »

…..

Người trong quán lẩu kia rất ít.

Không phải giờ cơm, hơn nữa thời tiết nóng, ăn những thứ cay nóng dễ dàng bị nóng trong người.

Lúc Đan Kì Diệp đi vào, bên trong chỉ có hai bàn khách đang ăn mà thôi.

Nhân viên phục vụ tiến lên, hạ thấp người hỏi : « Xin chào, xin hỏi tổng cộng bao nhiêu người ạ ? »

« Hai người. »

« Mời đi bên này. » người phục vụ dẫn bọn họ đi tới bàn có hai người, nhấc khăn trải bàn lên, chỉ vào hai cái di động ở trên bàn nói : « Có thể sử dụng điện thoại ở trên bàn tự mình gọi cơm. »

Đan Kì Diệp nói : « Được, cảm ơn. »

Quét quét màn hình điện thoại, Đan Kì Diệp tùy tiện tìm, chủng loại đồ ăn rất nhiều, ngay lập tức cũng không biết chọn cái gì mới tốt, hắn hỏi : « Ngồi cùng bàn, cậu muốn ăn lẩu gì ? »

Tần Dĩ Mục rót một chén trà  lạnh uống một ngụm, « Không có. »

Đan Kì Diệp : « Hả ? tôi cũng không biết chọn cái gì, nếu để toàn tôi chọn không cũng hơi nhàm chán. »

« Vậy cậu không ăn được cái gì ? »

Tần Dĩ Mục lắc đầu.

« Được rồi, vậy tôi tùy tiện chọn vậy. » ngoại trừ những thứ mình thích, Đan Kì Diệp còn chọn mấy món nhìn trên màn hình cũng không tồi, sau đó gửi đơn đặt hàng lên.

Nổi lẩu và đồ ăn rất nhanh được đưa lên, đều là làm ăn, trước tiên cũng đã chuẩn bị tốt tất cả, chỉ cần tốn một ít thời gian là có thể mang ra.

Cả một bàn đồ ăn, còn chưa tới hai mươi phút.

Nhưng mà chờ mở nồi lẩu ra, đem nguyên liệu ở bên trong nấu chín, cũng không biết là tốn bao nhiêu thời gian.

Mở ra nồi lẩu màu đỏ hồng, hương thơm nồng đậm, nhìn vào bên trong có thể thấy được ớt và tiêu đang bay múa ở bên trong.

Còn chưa bắt đầu ăn đã cảm giác được độ tê dại ở trong đó.

Đan Kì Diệp bưng mâm lên hướng vào trong nổi lẩu toàn dầu mỡ, hắn không thích nhúng xong rồi ăn, ăn xong rồi lại nhúng, hắn vẫn thích vừa nhúng vừa ăn hơn.

Khi nguyên liệu rơi vào trong nồi lẩu, bên trong đều ‘bõm bõm’ bắn lên trên, không cẩn thẩn ngón tay sẽ bị bỏng, Đan Kì Diệp theo bản năng thu hồi tay.

Đem đầu ngón tay bị nóng đưa lên miệng, bỏng không nghiêm trọng, chỉ là hơi đau.

« Xin chào, gà rán ngài kêu, ngài có cần mở ra không ? »

Đan Kì Diệp ngậm đầu ngón tay, nghe thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một anh trai mặc đồ bán hàng đang mỉm cười đứng bên bàn mình.

Đan Kì Diệp dừng lại một chút, hướng đầu ngón tay chỉ vào mình : « Tôi ? »

« Đúng. »

« Không cần mở ra. »

Anh trai bán hàng gật đầu để lại đồ ăn rồi rời đi.

Đan Kì Diệp không vội mở gà rán ra, mà là bỡn cợt nói : « Ngồi cùng bàn, cậu gọi gà rán cho tôi sao ? »

« Ừ. »

Đầu ngón tay ở trên bàn gõ hai cái không có quy luật, hắn cười cười, giọng nói có vẻ uất ức, « Tay tôi vừa rồi bị nóng, không mở ra được đóng gói. »

Những lời  này thực rõ ràng, cũng không cần Đan Kì Diệp nhiều lời, Tần Dĩ Mục đương nhiên là có thể hiểu được.

Lấy gà rán qua, mở ra tầng plastic ở bên ngoài, đem hộp nước chấm ở bên trong lấy ra, xé mở miếng băng dán ở bên trên đặt ở trước mặt Đan Kì Diệp.

Gà rán được chiên vàng rực bên trên còn có bột phô mai, bên trên còn có hai loại tương khác nhau, Tương ớt và mù tạc, gà rán xốp giòn chậm rãi được tương bao lấy, làm cho người ta nhìn thấy là đã muốn ăn.

Nhưng mà, Đan Kì Diệp là người sao có thể vì mĩ thực mà khom lưng.

Hắn nhìn Tần Dĩ Mục không chớp mắt, giơ lên tay bị phỏng, tội nghiệp quơ quơ : « Tay đau. »

Phải đút.

Còn phải nhiều lời sao ?

Phải đút !

Nhanh lên đeo bao tay vào, sau đó cầm lấy cái đùi gà chiên kia đút cho tôi !

Không cần do dự.

Tay Tần Dĩ Mục nâng chung trà lên một chút, bên kia Đan Kì Diệp còn đang mong đợi chờ.

Thấy Tần Dĩ Mục không hề động đậy như trước, Đan Kì Diệp đặc biệt chủ động ôm lấy hộp gà rán kia ngồi vào bên người Tần Dĩ Mục, ngồi song song với hắn, đem gà rán đặt lên bàn, Đan Kì Diệp cọ người bên cạnh, « Ngồi cùng bàn ~ » người cũng đã dán sát lên người Tần Dĩ Mục.

Tần Dĩ Mục không nói thêm cái gì, trực tiếp lấy qua bao tay duy nhất, mở gói ra, đem bao tay trong suốt đeo vào tay.

Đan Kì Diệp đặc biệt tự giác mở miệng ra : « A…. »

« Ngoạm. »

Gà rán vẫn còn nóng, cắn một miếng da xốp giòn bên ngoài, thịt gà bên trong tươi non mọng nước, kết hợp với bột phô mai, hương vị của gà rán nháy mắt tăng lên một trình độ mới.

Đan Kì Diệp từ tay hắn ăn hết một cái đùi gà, khóe miệng còn lộ vẻ vàng óng ánh, hạnh phúc cười cong mắt : « Ăn ngon. »

« Ừ. »  Tần Dĩ Mục lấy thêm một cái gà rán chấm tương, nâng tay đút cho hắn.

Đan Kì Diệp ăn gà rán, nghĩ mình lúc trước có nói đến đồ nướng, liền hỏi : « Vì sao chỉ mua gà nướng, không mua đồ nướng ? » hắn nghĩ Tần Dĩ Mục là chọn mua một trong hai.

Nhưng mà, không đợi Tần Dĩ Mục trả lời, Đan Kì Diệp liền chào đón anh trai bán đồ bên ngoài đi tới chỗ hắn.

Cuối cùng chính là…. Đan Kì Diệp thu hoạch ngoại trừ một nồi lẩu, còn có một bàn toàn là thịt nướng và gà rán.

« Ôi—- ! yêu cậu chết mất thôi ngôi cùng bàn ! »

Tần Dĩ Mục hận không thể một đạp ba kéo đem Đan Kì Diệp kéo xuống, nói : « Ngồi xuống. »

« Được. » Đan Kì Diệp ngoan ngoãn khép lại hai chân, hai tay đặt lên đùi, « ngồi cùng bàn. »

« Ừ. »

« A » không cần nhiều lời, thịt nướng thơm phức sẽ được đưa tới miệng.

Một miếng thịt nướng một miếng gà rán, miệng chỉ cần há là có đồ ăn.

Quan trọng chính là, còn không cần tự mình động tay !

Đan Kì Diệp ăn tới vui thích không cần phải nói.

Nhưng lo lắng Tần Dĩ Mục chỉ lo đút cho hắn, mình thì không ăn được gì, hắn liền ở trên tay Tần Dĩ Mục ăn xong một miếng thịt bò liền đi về vị trí của mình.

Đan Kì Diệp từ trong nồi múc ra một miếng thịt dê, sau đó chấm đồ gia vị trong bát, rồi đưa tới bên miệng Tần Dĩ Mục, « Ngồi cùng bàn, nếm thử chút bí kíp chế đồ gia vị của bạn học tiểu Đan, siêu ngon. »

Tần Dĩ Mục theo bản năng dừng lại, đối với miếng thịt dê này cả người đều thể hiện sự từ chối.

« Ngồi cùng bàn…. » Đan Kì Diệp mở miệng đang muốn làm nũng, nhưng mà Tần Dĩ Mục đã phục hồi tinh thần, cắn khối thịt kia vào miệng, Đan Kì Diệp cười hỏi : « Ăn ngon không ? »

Tần Dĩ Mục gật đầu, động tác nhai thịt rất nhỏ, một miếng thịt ăn cũng rất chậm, nếu không phải Đan Kì Diệp tự mình đút qua, hắn hoài nghi có phải là nhiều hơn một miếng thịt hay không.

Bọn họ chỉ có hai người, nhưng lại kêu một bàn đầy đồ ăn, ăn đã no nhưng vẫn còn rất nhiều đồ ăn.

Đan Kì Diệp uống trà lạnh, nhìn thấy trên bàn còn có rất nhiều món còn chưa chạm qua nói : « Chúng ta đóng gói mang về đi, đói bụng cũng có thể ở khách sạn nấu ăn. »

« Ừ. »

Ngoài trừ những món không được nấu qua, còn những món như gà rán và đồ nướng, một cái cũng không buông tha.

Lúc yêu cầu gói lại, Đan Kì Diệp muốn thuận tiện đi tính tiền luôn, đồ nướng và gà rán đều là Tần Dĩ Mục mua, có qua có lại, nổi lẩu này nên là hắn chi tiền.

Lại không nghĩ rằng….

« Bàn này của ngài đã thanh toán rồi. »

Nhìn thấy tờ dấy thật dài, Đan Kì Diệp thở dài, lát nữa trở về sẽ chuyển khoản cho hắn vậy.

Nghĩ như vậy, lúc trở lại bên cạnh bàn lại không thấy người đâu.

Đồ ăn đã được đóng gói thật tốt đặt ở một bên, khuỷu tay Đan Kì Diệp đặt trên bàn, chán chết dựa lên trên.

Hắn không nghĩ là Tần Dĩ Mục sẽ bỏ rơi mình ở đây mà đi, cho nên…. Người nọ chỉ là chạy đi đâu một lát mà thôi.

Nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được cái gì, nhưng là chờ sau khi Tần Dĩ Mục trở về, hắn nhìn thấy Tần Dĩ Mục là hiểu được.

Khóe  miệng Đan Kì Diệp hơi hơi cong lên, độ cong càng ngày càng rõ, khó nén ý cười, « Không phải nói là không mua kem cho tôi sao ? »

Tần Dĩ Mục không nói nhiều, đưa kem cho hắn.

Vị ô mai cùng vị sữa hợp lại, kem mới vừa mua lại bởi vì thời tiết nóng mà hơi tan ra.

Đan Kì Diệp há miệng cắn lên trên.

—- lạnh !

Cái loại lạnh như băng này.

Nhưng mà ăn ngon.

Một bữa cơm, muốn ăn cái gì cũng đã ăn được, bạn học tiểu Đan hạnh phúc nheo mắt lại, « Cám ơn ngồi cùng bàn, ngồi cùng bàn thật tốt. »

Tần Dĩ Mục cầm đồ đã được đóng gói tốt, « Trở về. »

«Được. »

….

Đêm khuya.

Đan Kì Diệp nằm ở trên giường nghịch di động.

Hai đầu ngón tay ở trên điện thoại lướt như bay, nhanh chóng thao túng nhân vật trong đó.

Tần Dĩ Mục ngồi ở bên giường, ánh mắt vẫn rơi trên người hắn, đắn đo rất nhiều hình như muốn nói gì, nhưng mà loại tình hình này không biết là đã duy trì bao lâu.

Thủy chung không có mở miệng.

Nhân vật trong trò chơi rơi vào nguy cơ, Đan Kì Diệp thao tác một phen, trò chơi hoàn toàn thất bại, hắn than thở ném điện thoại qua một bên, trở tay ôm lấy gối đầu, « Ngồi cùng bàn ? cậu làm sao vậy ? »

« …. Không có việc gì. »

« Không có việc gì ? » Đan Kì Diệp hoài nghi nhếch lông mày, ánh mắt nghi ngờ, « tôi sao lại cảm thấy cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi ? »

Tần Dĩ Mục thản nhiên nói : « Ảo giác. »

Đan Kì Diệp nói : « À…. Vậy có thể là do tôi bị ảo giác rồi. »

Có một số việc, lúc hắn muốn nói tự nhiên sẽ chủ động mở miệng.

Tần Dĩ Mục không nói, Đan Kì Diệp cũng không hỏi, đang nghĩ có nên chơi thêm một ván tró chơi nữa không, lại nghe thấy thanh âm của người bên cạnh : « Tôi nghĩ cậu sẽ hỏi. »

Đan Kì Diệp thuận miệng hỏi : « Có gì hay mà hỏi, cậu không nói khẳng định là có nỗi khổ, hơn nữa, tính tình cậu là loại không thích nói chuyện, tôi hỏi cũng không được gì. »

Tần Dĩ Mục hình như bị lời nói của hắn thuyết phục, đùa nghịch đồng hồ trên cổ tay mình một lúc lâu, hắn nói : « Tôi sẽ nói. »

« Hả ? » Đan Kì Diệp bỏ qua di động, nửa khuôn mặt tựa vào trên cánh tay nhìn hắn, « Kỳ thật, không nói tôi cũng không để ý. »

Tần Dĩ Mục mím khóe miệng, vẻ mặt u ám, « Loại chuyện này…. »

Giọng nói của Đan Kì Diệp kiên định ngắt lời của hắn, « Tôi tin tưởng, chuyện này khẳng định không phải cậu làm. »

Tần Dĩ Mục nghẹn lời, giật mình mở miệng nói : « Vì sao ? »

Đan Kì Diệp vỗ vỗ ngực, rất có lý lẽ mà nói : « Một omega văn võ song toàn như tôi đứng ở trước mặt cậu, cậu còn lãnh đạm như vậy, sao có khả năng sẽ chủ động dấu hiệu omega khác ? »

Tần Dĩ Mục : « …. »

« Một omega vĩ đại như tôi đốt đèn lồng còn rất khó tìm, cậu còn bày đặt không dấu hiệu tôi, vậy không phải là thiệt thòi rồi sao. »

Tần Dĩ Mục : « …. »

« Hơn nữa, cậu lớn lên đẹp như vậy, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. »

Càng nói càng thái quá, khóe miệng Đan Kì Diệp càng vểnh càng cao, nhìn thấy liền đặc biệt không đáng tin.

« Còn nữa…. đừng ?! »

Đột nhiên, bên cạnh giường bị lõm xuống một khối, Đan Kì Diệp  sau đó phát hiện, mình bị một cái bóng bao phủ, vừa ngẩng đầu, tay Tần Dĩ Mục đã chuẩn xác đặt lên miệng hắn.

—- câm miệng.

Hai chữ đơn giản này đã không cần phải nói ra.

Đan Kì Diệp trừng mắt nhìn, ý đồ muốn dùng ánh mắt trao đổi với Tần Dĩ Mục.

Tần Dĩ Mục trực tiếp tắt đèn trong phòng, kéo rèm che kín cửa sổ, bên trong vốn không tối như vậy, nháy mắt liền không thấy năm đầu ngón tay.

Màu đen hình như trở thành bức màn che dấu, ở trong không gian màu đen này, hắn có thể cảm giác được vô cùng yên tâm.

« Ngủ. »

Cái tay trên miệng được buông ra, lúc này Đan Kì Diệp nói : « Không ngủ. »

Lúc này mới mấy giờ mà ngủ ?

Có phải là thiếu niên thời đại tinh tế hay không ?

Không đứng dậy còn chờ cái gì nữa ?

« Ngồi cùng bàn, cậu không cần có áp lực tâm lý lớn như vậy. » Đan Kì Diệp ở trên giường lăn một vòng, cảm giác mình cũng nên đảm đương ‘tình anh em’ một chút, « La phu nhân kia nếu thật sự có chứng cớ, cô ta tuyệt đối không thể một mình tới tìm cậu, cô ta khẳng định sẽ liều lĩnh làm lớn chuyện này lên, làm ầm ĩ đến mức việc này không thể xong được. »

Đan Kì Diệp nhìn người rất chuẩn, La phu  nhân kia tuy nhìn là không dễ chọc, quá đáng muốn khuấy chuyện này lên ba phần, nếu Tần Dĩ Mục tới trường bên này, thật là do người nọ bức bách, vậy Tần Dĩ Mục quả thật là tai bay vạ gió.

« Ừ. »

« Cậu nếu mệt thì ngủ trước đi, tôi chờ một lát rồi ngủ. »

« Ừ. »

Đan Kì Diệp vén chăn lên, chui vào bên trong, có một loại cảm giác thường xuyên lén chơi di động, cũng có cảm giác muốn chơi trò kích thích hồi hộp.

Nhưng mà, không đợi hắn bắt đầu trò chơi, Mao Tuấn Vũ liền liên tục gửi tin nhắn tới đây.

Mao Tuấn Vũ : [Thất gia ! xảy ra chuyện lớn! cậu nhanh lên diễn đàn của trường xem đi!]

Mao Tuấn Vũ: [Tần Dĩ Mục có phải đắc tội người nào hay không? Làm lòng người ta thấy liền run sợ.]

Đan Kì Diệp cách màn hình mà cũng có thể cảm giác được bộ dạng kích động của đối phương, nhắn lại một câu: [bình tĩnh.]

Sau đó nhanh chóng mở ra đường link kia.

Đính ở đầu trang, tiêu đề rõ ràng là— lớp một cao nhất Tần Dĩ Mục lúc sơ trung cưỡng chế dấu hiệu một omega vị thành niên, bị trường trung học cưỡng chế đuổi học!

Đan Kì Diệp nhíu mày, tiêu đề này… có vị kia.

Cùng với bộ dạng cao ngạo ngang ngược của vị La phu nhân kia y chang nhau.

Bên trong có rất nhiều nội dung, Đan Kì Diệp coi sơ lược hai ba lần.

Đơn giản mà nói  cho dù Tần Dĩ Mục như thế nào cũng không ai tin, chỉ nói omega kia đáng thương như thế nào, chuyện cụ thể nhất cũng chưa hề nói tới.

Thế nhưng chuyện đáng nghiên cứu chính là, không có chứng cớ xác thực nói là Tần Dĩ Mục làm, bọn họ cũng chỉ là đoán.

Bài post này viết rất tốt, suốt bài viết là ‘có thể’ ‘có lẽ’ ‘chúng tôi cho rằng’, cho dù có đi kiện bọn họ tội phỉ báng cũng không được.

Người dấu hiệu omega kia tin tức tố nhạt nhẽo, mà toàn bộ sơ trung người phù hợp nhất chỉ có mình Tần Dĩ Mục, cho nên tội danh này theo lý hắn phái gánh chịu.

Đan Kì Diệp nhìn thấy bài post vô căn cứ này liền tức giận, trực tiếp chặn lại.

Người liên quan chia sẽ cũng bị cho vào sổ đen.

—- chủ bải post chỉ có thực lực này.

Thất gia: [chuyện này theo tôi không có liên quan tới ngồi cùng bàn.]

Mao Tuấn Vũ: [hài, Thất gia cậu nói cái gì không, cậu kéo xuống phía dưới xem, đều là nói chuyện giúp Tần Dĩ Mục, tất cả mọi người đều là người có đầu óc, sẽ không bị một

bài post nắm mũi dắt đi.]

Thất gia: [ừ.]

Đan Kì Diệp buông di động, từ trong chăn chui ra, nhỏ giọng hỏi: « Ngồi cùng bàn. »

Hô hấp Tần Dĩ Mục nhịp nhàng, hình như đã ngủ, người đã ngủ đương nhiên sẽ không trả lời hắn.

Đan Kì Diệp nói nhỏ: « Chuyện này có nhiều lỗ hồng như vậy, vì sao lại thành ra như vậy? »

« Tin tức tố nhạt nhẽo, chuyện này thì có thể chứng minh được cái gì? »

« Vì cái gì…. Không giải thích chứ.”

Vì sao khi chuyện này xảy ra, lại không nói ra toàn bộ mọi chuyện.

Bên trong im lặng ngoài tiếng thở của Tần Dĩ Mục cũng không nghe được tiếng vang gì, trong lòng Đan Kì Diệp rối rắm chuyện này, cũng không nói lời gì nữa.

—- “giải thích.”

Đồng tử Đan Kì Diệp mạnh mẽ co rút lại, chỉ ba chữ đơn giản, ẩn dấu ít nhiều bất đắc dĩ và bối rối khi bị hiểu lầm, chuyện này không xảy ra trên người hắn, hắn đương nhiên không thể cảm động lây.

Giải thích, mọi chuyện còn có thể biến thành như vậy sao?

Đơn giản chính là không ai tin tưởng mà thôi.

Đan Kì Diệp mím môi, giọng nói nhẹ nhàng không có gì khác biệt nói: “Ngồi cùng bàn, chúng ta không chấp nhặt với bọn họ.”

“…. Được.”

Sau vô vạn trầm mặc, một âm thành thở dài vang lên.

…..

“A—-!”

Vào sáng sớm, một tiếng kêu rên đánh vỡ sự yên tĩnh ở trong phòng, Tần Dĩ Mục cầm điểm tâm dừng lại nửa bước, liền thấy Đan Kì Diệp ngồi ở bên giường, áo ngủ bị tư thể ngủ không thành thật của hắn cọ rớt xuống một nửa, nghiêng vẹo vắt trên vai.

Bả vai trắng nõn và xương quai xanh lộ ra một bên, cố tình chủ nhân của nó không hề phát hiện ra.

Hắn thấy Tần Dĩ Mục tiến vào, lúc này liền a một tiếng chạy tới, la to nói: “Ngồi cùng bàn! Ngồi cùng bàn! Giấy xác nhận của tôi không thấy!”

“Ừ.” Tần Dĩ Mục giúp hắn đem áo ngủ ở trên vai kéo về, lại cài từng cái từng cái nút cho hắn.

Đan Kì Diệp gãi đầu, cúi đầu còn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Dĩ Mục, không biết còn tưởng rằng là gặp phải vấn đề gì khó khăn.

“Ngồi cùng bàn, giấy xác nhận…..?” nói còn chưa xong, Đan Kì Diệp chỉ thấy Tần Dĩ Mục từ trong ba lô lấy ra hai cái giấy xác nhận.

Giấy xác nhận đều là đưa cho bọn họ tự mình in ra, nếu như bị mất, giờ phút quan trọng cũng không biết đi đâu in ra, nhưng Tần Dĩ Mục giống như là biết ảo thuật biến ra.

“Ngồi cùng bàn, cậu không nên?” Đan Kì Diệp mở ra kiểm tra một lúc, đúng là giấy xác nhận của mình một chữ cũng không sai.

Tần Dĩ Mục mở ra bữa sáng đã đóng gói đặt lên bàn, “Chỉ in thêm một bản mà thôi.”

“Hì hì.” Đan Kì Diệp đem giấy xác nhận đặt lên giường, nhẹ nhàng chạy tới phía sau Tần Dĩ Mục, cả người dán ở trên người hắn, “Ngồi cùng bàn cậu thật tốt quá đi!”

Loại chuyện giấy xác nhận này, chính hắn cũng không nghĩ tới phải in thêm một phần để ngừa vạn nhất, nhưng mà Tần Dĩ Mục thế nhưng lại nghĩ tới chuyện này.

Đan Kì Diệp ôm lấy Tần Dĩ Mục ‘ngao’ một tiếng, “Tôi nếu là omega tôi sẽ….”

Không, không đúng.

Đan Kì Diệp đột nhiên ý thức được cái gì, sờ sờ mũi, cười cười không tiếp tục nói tiếp.

Lão tử thật đúng là omega.

Bộ dạng Tần Dĩ Mục lạnh nhạt giống như không nghe thấy những lời này, nói: “Ăn cơm.”

“Ừ.” Đan Kì Diệp cầm lấy một ly sữa đậu nành, “Ngồi cùng bàn cậu ăn chưa?”

Tần Dĩ Mục lắc đầu, mở một chén cháo hoa.

Đan Kì Diệp một tay cầm sữa đậu nành, một tay cầm bánh thịt, trông mong nhìn chén cháo hoa trên tay Tần Dĩ Mục, cũng không biết như thế nào, liền cảm thấy chén cháo trong tay hắn ăn rất ngon.

Đan Kì Diệp kéo dài âm cuối, nhỏ giọng nói: “Ngồi cùng bàn….”

Tần Dĩ Mục không nói hai lời, trực tiếp dùng thìa múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng hắn.

Đan Kì Diệp hơi hơi cúi đầu, ‘ngoạm’ một ngụm, cháo hoa không có vị gì, nhưng mềm mềm mại mại hắn lại cảm giác thực ngọt.

Đan Kì Diệp cũng không nhỏ mọn, có qua có lại mới là bạn tốt, vì thế…. “Ngồi cùng bàn, sữa đậu nành.”

“Ừ.”

….

Cuộc thi toán học bắt đầu vào hai giờ chiều.

Ăn cơm xong, dọn dẹp đồ đạc một lúc, cũng khoảng một phút đồng hồ.

Đan Kì Diệp ôm di động chơi trò chơi.

Tần Dĩ Mục ngồi một bên, tiếp tục giải đề toán học của một quyển sách thật dày.

Đan Kì Diệp đang chơi rất vui vẻ, cũng không chú ý thời gian, nhưng thật ra Tần Dĩ Mục đã nhìn đồng hồ vài lần, cuối cùng thật sự không kịp, hắn tiến lên gõ vào màn hình di động của Đan Kì Diệp, “Đi thôi.”

“Đừng…. chơi xong ván này nữa thôi.”

“Đi.”

“Ngồi cùng bàn—“ Đan Kì Diệp ý đồ làm nũng.

“Ba.”

“Đi đi, lập tức đi.” Thất gia chưa kịp làm nũng liền buông tha giữa đường, lăn lộn một vòng liền ngồi dậy, “Ngồi cùng bàn, tôi không có đồ để bút….”

“Tôi có.”

“Còn có nước rửa bút nữa.”

“Có.”

“Cục tẩy…..”

“Đều có.”

Tần Dĩ Mục thế nhưng ngay cả văn phòng phẩm cũng chuẩn bị hai bộ!

Đan Kì Diệp nhảy dựng lên, hai chân quấn lấy thắt lưng của Tần Dĩ Mục, quấn lấy trước người hắn, tiến đến bên tai Tần Dĩ Mục, nhỏ giọng thổi khí nói; “Ngồi cùng bàn, cậu thực hiền lành.”

“A—–!? Chờ một chút! Không được…”

‘ba’

Đan Kì Diệp hùng hổ cắn răng: “Tần Dĩ Mục, cậu…..”

Cố tình khí thế của người đánh người rất mạnh, Đan Kì Diệp còn chưa nói xong, Tần Dĩ Mục nghiêng mặt, nhẹ nhàng liếc hắn một cái.

Đan Kì Diệp nhất thời: “…..”

“Cậu, cậu đã đánh tôi rồi, thì đừng trừng tôi nữa.” giọng nói kia, hết sức sợ hãi.

Tần Dĩ Mục cũng không nói thêm gì, thời gian thi đấu cũng sắp tới, trực tiếp cõng người đi ra ngoài.

Đan Kì Diệp ở trên lưng hắn lắc lắc chân, còn rất thảnh thơi, khi ra cửa nhìn lướt qua tủ quần áo, thấy bên trong có hai rương hành lý, nói: “Này? Hành lý khi nào thì trở về?”

Ngày hôm qua khi trở về liền quên mất hành lý, lúc này nếu không nhìn thấy hành lý, Đan Kì Diệp còn không nhớ rõ những cái này đâu.

Đan Kì Diệp cười hì hì, bỡn cợt nói: “Có phải ngày hôm qua cậu làm tiểu mĩ nam ốc đồng hay không? Thừa dịp lúc tôi nghỉ ngời mang hành lý về?”

‘ba’

“Ngồi cùng bàn a a a—-!” Đan Kì Diệp tức giận duỗi chân, khi nhìn thấy lỗ tai Đan Kì Diệp liền muốn cắn một cái, “Cậu mà đánh nữa, tôi cũng không khách khí đâu!”

‘ba’

“Hừ—–!”

Tần Dĩ Mục: “….”

Đan Kì Diệp nhảy xuống, bị đánh không vui, thậm chí còn không có hứng thú tham gia cuộc thi toán học!

Trên tay Tần Dĩ Mục nhẹ bẫng, còn chưa kịp bắt người lại, động tác Đan Kì Diệp đã nhanh chóng tựa vào tường, hắn tiến lên nói: “Đi thôi.”

“Hừ.” Đan Kì Diệp cao ngạo hất đầu, “Tôi đang tức giận với cậu, cậu….”

Tần Dĩ Mục đem túi văn phòng phẩm chuyển tới bàn tay kia, vươn tay với Đan Kì Diệp, lòng bàn tay hướng lên trên, “Đi?”

Đan Kì Diệp sửng sốt, lúc này đem tay mình đặt lên, nhìn thấy lòng bàn tay Tần Dĩ Mục hơi hơi phiếm hồng, hắn cố ý nén cười nói; “Đi!”

….

Bởi vì lần thi toán học này là giáo viên lựa chọn kiểm tra thí sinh đi thi.

Là từng lớp chọn ra hai người, vì phòng ngừa quan hệ của hai người cùng lớp tốt, ngăn cản khả năng gian lận trong phòng thi, hai người cùng lớp sẽ bị tách ra thi ở hai nơi khác nhau.

Đan Kì Diệp nhìn thông tin trên giấy xác nhận, nói: “Nơi thi của tôi là số bảy, ngồi cùng bàn cậu thì sao?”

“Số 1.”

“Số 1?” Đan Kì Diệp dừng lại bước chân, “Vậy không phải cậu ở lầu một sao?”

Bọn họ đã đi tới tầng năm rồi.

“Ừ.” Tần Dĩ Mục đứng ở cửa phòng, đem túi văn phòng phẩm cho hắn, “Thi cho tốt.”

“Được.” Đan Kì Diệp cầm văn phòng phẩm, hướng hắn làm động tác tất thắng, “Cố lên ngồi cùng bàn! Có kình địch  như tôi ở đây, vị trí thứ nhất của cậu khó giữ được ~”

Tần Dĩ Mục đẩy bả vài hắn đem hắn đẩy vào, một câu cũng không nói, quay lại đường cũ trở về lầu một.

Đan Kì Diệp cười lắc đầu, trong lòng nói ‘ngồi cùng bàn siêu đáng yêu’ nói đi nói lại vài lần, tìm được chỗ ngồi, đem văn phòng phầm tùy tay đặt lên trên, ngồi chờ giờ thi tới.

Có Tần Dĩ Mục ở, thời gian của Đan Kì Diệp khống chế rất hoàn mĩ, tới không sớm không muộn, mười vừa ngồi xuống, còn chưa tới năm phút, giáo viên giám thị liền đem bài thi vào.

Phát bài thi ra, Đan Kì Diệp lật xem, nhìn sơ sơ qua một lần, có rất nhiều đề hình lúc trước đã xem qua, vấn đề không lớn.

Tốc độ làm bài thi của Đan Kì Diệp rất nhanh, mặt trước mặt sau đã làm xong đề số học, cho hắn hai tiếng rưỡi là hơi dư thừa.

Hắn cũng không chú ý thời gian, chờ làm xong bài mới ngẩng đầu nhìn thời gian.

Còn chưa tới một tiếng.

Nhưng mà…. Hắn cũng không muốn kiểm tra lại, tuy rằng trong thi cử kiểm tra bài thi lại một lần nữa là một thói quen tốt, nhưng từ khi Đan Kì Diệp từng đối với một đề bài mà đổi tới ba đáp án, cuối cùng thành công tránh được đáp án đúng ngay từ đầu, hắn cũng không bao giờ kiểm tra nữa.

Cũng may lần thi này được cho phép nộp bài thi sớm, Đan Kì Diệp đem tên và số hiệu viết tốt, nhấc tay ý bảo muốn nộp bài thi.

Giám thị cũng là giáo viên trong trường, nhìn thời gian vẫn còn sớm, tiến lên nói: “Bạn học, em nên kiểm tra lại xem.”

“không có việc gì đâu thầy.” Đan Kì Diệp cười nói: “Em rất có lòng tin, có thể nộp bài thi.”

Thấy hắn kiên quyết, thấy giáo giám thị cũng không khuyên nữa, chỉ có thể nói: “ được, nộp bài thi, em có thể lấy đồ dùng đi về.”

“Cám ơn thầy.” bình thường Đan Kì Diệp hay vứt đồ bừa bãi, sau khi thi xong bút viết cũng không biết chạy đi đâu, nhưng mà lần này…. Ngồi cùng bàn cho hắn sao hắn có thể vứt loạn đi chứ?

Thành thành thật thật thu dọn dụng cụ học tập của mình, bỏ vào trong gói to cùng nhau mang đi.

Ban đầu hắn muốn là đi tìm Tần Dĩ Mục cùng nhau đi chơi, kết quả vừa ra mới nghĩ tới, ngồi cùng bàn của hắn sẽ không nộp bài trước đi.

Đan Kì Diệp vỗ vỗ chán, cũng không biết mình khi nào lại ngốc như vậy.

Bất đắc dĩ, liền cầm lấy di động của mình, nên tìm một chỗ chơi trò chơi trước, chờ Tần Dĩ Mục đi ra.

‘rung rung’

Không biết di động của ai chấn động một tiếng, Đan Kì Diệp theo bản năng nhìn lại, không cẩn thận nhìn thấy một đoạn nội dung ngắn ở bên trên.

—–[Cậu cũng không muốn thanh danh của mình bị hủy hoại phải không? Đến hiệp hội bảo vệ omega, tôi cho cậu một cơ hội nhận sai.]

Đó là…. Di động của ngồi cùng bàn?

Đan Kì Diệp cầm lấy di động, lại mở ra liền thấy yêu cầu nhập mật mã vào.

Hắn biết mật mã di động, nhưng mà cảm thấy chưa được chủ nhân cho phép mà mở ra là hành vi không tốt.

Luôn mãi suy nghĩ, Đan Kì Diệp buông di động xuống xoay người bước đi.

Hiệp hội bảo vệ omega?

Gia thật ra muốn nhìn, omega đáng thương bị dấu hiệu ngoài ý muốn là loại người như thế nào.

Hiệp hội bảo vệ omega, tên như ý nghĩa, là một nơi ở thời đại tinh tế được thiết lập nên để bảo vệ quyền lợi của omega.

Cũng được xưng là nơi ẩn núp của omega.

Đan Kì Diệp đã từng tới vài lần, đều là làm giấy chứng minh mà tới.

Đan Kì Diệp đi tới trước đài tiếp tân, “Xin chào, tôi là Tần Dĩ Mục.”

“Tần Dĩ Mục? à, xin chào Tần tiên sinh, là tới tìm La phu nhân phải không?”

“Vâng.”

Tiếp tân giơ tay chỉ đường nói: “Mời đi bên này.”

Xung quanh rất im lặng, không có một bóng người, tiếp tân đưa hắn tới một căn phòng ở bên trái, “Chính là ở đây.”

“Được, cảm ơn.” Đứng ở trước cửa, Đan Kì Diệp lịch sự gõ cửa, rồi sau đó trực tiếp ấn xuống nắm tay cửa đẩy vào.

Trong phòng chỉ có hai người, một người là La phu nhân đã gặp qua, một là…. Đan Kì Diệp  nheo lại tròng mắt, hẳn là omega ‘đáng thương bị thương’ kia.

Omega hoảng sợ, chợt liếc mắt nhìn hắn, “Cậu là ai? Ai cho cậu vào?”

La phu nhân thật ra nhận ra người trước mặt, “Là cậu? Tần Dĩ Mục đâu?”

“Đúng vậy! Tần Dĩ Mục đâu?” omega kia hát đệm theo.

Đan Kì Diệp nâng mắt, ánh mắt liếc nhìn trên dưới đánh giá hắn, “Cậu chính là người tạo tin giả nói xấu Tần Dĩ Mục, xưng mình là omega bị hắn dấu hiệu?”

Hai tay omega ôm ngực, giọng nói khinh miệt nói: “Nói xấu? cậu kêu nói xấu chính là nói xấu sao? A, có thể nói ra loại lời nói này, tôi xem cậu cũng không phải loại tốt lành gì.”

“Bộ dạng kém xa với gia.”

Omega kia sửng sốt, “Cậu, cậu nói cái gì?”

Đan Kì Diệp cười lạnh một tiếng, không hề che giấu ác ý của mình, khẽ nhếch khóe miệng lộ vẻ trào phúng, thái độ nhẹ nhàng giống như là đối mặt với một thứ rác rưởi.

“Cho dù mắt Tần Dĩ Mục bị mù, cũng không thể dấu hiệu cậu.”