Chốn Tình Nhân

Chương 2

02.

Tim lên cơn đau vào khoảng bốn giờ chiều. Hứa Xuyên Hòa đau đến mức mặt mày vặn vẹo. Anh từ từ ngả người ra sau, thoi thóp nằm trên sàn nhà.

Tầm nhìn bắt đầu mờ đi, anh biết thời gian của mình sắp hết.

Những hình ảnh trong đời hệt như chiếc lồng đèn kéo quân đang lướt nhanh trước mặt anh. Hứa Xuyên Hòa nhìn chăm chú vào từng cảnh, chợt thấy rằng hóa ra chỉ là một cuộc sống tẻ nhạt và chẳng làm nên trò trống gì.

Từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, dì chưa từng xem anh là người nhà; suốt ngày chèn ép anh ở khắp mọi nơi, và từ đó cũng dần dần hình thành tính cách quái gở của Hứa Xuyên Hòa. Lên trung học trọ ở trường, bạn bè cùng lớp vạch trần xu hướng tính dục của anh khiến mọi người xôn xao bàn tán. Vì tránh né thành kiến và phê bình từ những con người kia nên Hứa Xuyên Hòa một thân một mình thuê trọ ở ngoài, trải qua năm tháng học đường một cách vất vả.

Vào đại học thì tìm được người bạn đồng hành, bởi Hứa Xuyên Hòa cô đơn đã lâu nên nhanh chóng rơi vào lưới tình. Ngờ đâu người nọ lại là một tay già đời, chỉ muốn trải nghiệm chút hoa thơm cỏ lạ. Về sau đi làm, anh từng có một mối quan hệ ổn định. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, tình cảm âu cũng không thể thoát khỏi sự tàn phá của thế tục —— Người nọ nghe lời dạy bảo của cha mẹ mà kết hôn sinh con.

Anh quần quật làm việc những mười ba năm, ngày nào cũng tăng ca đến mười giờ đêm. Song đồng lương vẫn bèo bọt như trước, chừng tám ngàn là cùng. Vật giá leo thang, tiền thuê nhà cũng tăng, chỉ có thu nhập của Hứa Xuyên Hòa là vĩnh viễn bất biến. Ban giám đốc công ty quả thật chỉ biết ức hiếp những người hiền lành. (8000 RMB = 28,520,736 VNĐ).

“Thất bại.” Hứa Xuyên Hòa khàn tiếng. Đoạn anh che đi cái bụng đau nhức, nở nụ cười nhạt thếch. “Thất bại thật đấy.”

Anh khó nhọc giơ tay lên, tiếp tục vuốt ve cánh hoa Linh Lan. Hứa Xuyên Hòa mở to miệng, nói chậm rãi: “Mấy năm qua, chỉ có em sẵn lòng ở bên tôi.”

Mí mắt đột nhiên nặng trĩu. Hứa Xuyên Hòa thở hổn hển, vầng trán ướt mồ hôi lạnh. Anh bấu chặt mười đầu ngón tay trên mặt đất, duỗi ra rồi lại cuộn vào. Hứa Xuyên Hòa nhiều lần làm động tác nắm giữ, hy vọng mình có thể nắm lấy chút gì đó.

“Dù ông trời cho tôi một cuộc đời tầm tường. Dù không một ai yêu thương hay tôn trọng, tôi vẫn muốn sống.”

Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Hứa Xuyên Hòa nhìn trần nhà, đôi môi mấp máy: “Tôi sống chưa đủ mà.”

“Hôm nay là thứ tư. Tiệm bánh trong thị trấn có bán bánh rán nhân khoai môn.” Hứa Xuyên Hòa thì thào. “Áo gió của tôi còn ở trong trong tiệm giặt khô. Ai có thể, ai có thể lấy giùm tôi không.”

Nước mưa tạt vào làm ướt ống quần của Hứa Xuyên Hòa. Giọng nói dần dần nhỏ xuống, cơn đau đầu như muốn chẻ đôi anh ra. Toàn thân rét run, tế bào ung thư khiến anh phải cuộn người vì đau đớn.

Một tia sáng trắng xóa lóe lên từ những đóa hoa Linh Lan, mềm mại lẫn ấm áp. Chợt, bóng người sà xuống. Hứa Xuyên Hòa cảm nhận rõ có ai đó đè lên người mình. Anh gắng gượng tập trung ánh nhìn, khóe môi nhẹ nhàng cong cong.

Bẵng đi một lúc, anh thều thào: “Đây là dáng vẻ thực sự của em sao?”

Thiếu niên áo trắng quan sát kỹ sắc mặt của Hứa Xuyên Hòa bằng đôi mắt màu bạc trong veo. Cậu vuốt đầu ngón tay dọc theo đường nét gầy gò của anh, đoạn khẽ gật đầu.

Thiếu niên nhẹ cân nằm trên người của Hứa Xuyên Hòa, khuôn ngực mảnh mai áp chặt lên chiếc áo khoác dày dặn. Hứa Xuyên Hòa cắn chặt răng, dùng hết sức lực giơ cánh tay phải lên, ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cậu.

“Em tên gì?” Hứa Xuyên Hòa hỏi.

Thiếu niên áo trắng không trả lời. Chốc chốc thì dán mặt mình lên mặt Hứa Xuyên Hòa, chốc chốc thì dụi lỗ tai lấy lòng anh.

Đột nhiên sấm chớp nổ vang trời, cánh tay phải của anh mất hết sức lực rơi mạnh xuống đất. Hứa Xuyên Hòa nhắm mắt lại trong nỗi tiếc nuối vô bờ, hình ảnh cuối cùng là đôi mắt hoen đỏ của thiếu niên.

Mưa hè rả rích, rừng xanh ẩm ướt. Chậu Linh Lan trong căn nhà gỗ héo dần, những cánh hoa úa vàng cuộn thành vòng cung. Thiếu niên áo trắng bất lực nằm trên ngực Hứa Xuyên Hòa, nước mắt làm ướt nhẹp quần áo anh. Và rồi, thân thể cậu ngày càng trong suốt.

Một lúc lâu sau, cậu âu yếm ôm lấy khuôn mặt của Hứa Xuyên Hòa, hôn lên đôi môi khô lạnh của anh.

Không biết khi nào cơn mưa này mới ngớt đây, căn nhà gỗ đã lạnh lẽo như hầm băng thật lâu rồi. Thiếu niên ôm chặt lấy Hứa Xuyên Hòa, đôi môi tái nhợt kề sát bên tai anh. Cậu thành kính gọi một tiếng:

“A Xuyên.”