Chồng chưa cưới, anh tên gì nhỉ?!

Chương 1: Trở lại

Đã lâu lắm rồi Nhi và Mai không về nhà. Tụi nó học ngày học đêm, 1 thời gian rảnh rỗi cũng không có, mỗi lần nhớ ba mẹ chỉ có thể gọi điện thoại vài ba phút rồi tắt. Cứ như vậy cũng đã được 4 năm, bây giờ tụi nó cũng đã học xong và đã có thể trở về nước. Tụi nó đang rất là nhớ nhà nên đặt vé máy bay để ngày hôm sau đi luôn. Mặc dù đồ đã được chuẩn bị từ hôm qua nhưng sáng nay Nhi vẫn cố gắng dậy sớm với sự trợ giúp của chục cái báo thức, Nhi lết xác vô phòng tắm làm VSCN rồi đi qua phòng Mai

"Mai ơi, dậy" Nhi gọi nhẹ, tay gõ "cốc, cốc" vào cánh cửa đang đóng im lìm trước mặt

"Có chuyện gì mà mày dậy sớm thế?" Mai nói vọng ra ngoài bằng giọng ngái ngủ

"Mày quên là sáng nay mình về à? Mau dậy chuẩn bị đi" Nhi nói nhanh rồi đi về phòng thay đồ

"A chết, tao quên mất" Nói rồi Mai đi nhanh vào phòng tắm VSCN và thay đồ

Tụi nó muốn cho mọi người bất ngờ nên việc tụi nó về Việt Nam ngoài Nhi và Mai ra thì chả còn ai biết cả. 2 đứa xuống ăn sáng rồi gọi xe đến sân bay. Nhi với Mai bước xuống lấy đồ trong cốp rồi nhẹ nhàng bước vào sân bay. Tụi nó bước vào sân bay liền thu hút sự chú ý của mọi người. Mai với áo thun trắng, quần jean đen và đôi giày trắng đang nhẹ nhàng bước đi. Nhi thì ít màu hơn, đen từ đầu xuống, áo cop-top đen, quần jean đen khuyến mại thêm đôi giày đen nữa. Nhi và Mai ăn mặc khá là đơn giản nhưng vẫn không che được vẻ đẹp thiên sứ của 2 đứa. Làm thủ tục xong tụi nó lên máy bay và về.

Tại sân bay (Việt Nam)...

Nhi và Mai bước xuống máy bay liền thu hút ánh nhìn của mọi người. Ánh nắng chiếu xuống làm sáng lên làn da trắng hồng của 2 đứa, nổi bật lên khuôn mặt đẹp không góc chết của Nhi và Mai

"Con gái nhà ai mà xinh quá vậy trời" Chàng trai 1 trầm trồ

"Như này mà bảo là xinh á" Cô gái 1 phản bác

"Không những xinh mà còn như thiên thần" Chàng trai 2 trầm trồ

"Tôi thiệt không hiểu cái khái niệm xinh của con trai tụi ông là như nào đấy. Như tôi mới gọi là xinh nè" Cô gái 2 nói

Chàng trai 1 và 2 nghe vậy quay qua nhìn cô gái 2 và "Ọe"

"Cô xinh quá cơ, xinh đến nỗi mà tôi sợ tôi nhìn cô xong chắc phấn nó bay đầy mắt tôi ấy" Chàng trai 2 lên tiếng

Bị nói trúng, cô gái đành ngậm ngùi im lặng. Tụi nó nghe được đoạn đối đối thoại đó thì cười. Đối với tụi nó, là đã quá quen thuộc với những chuyện này nê vẫn nhẹ nhàng bước ra khỏi sân bay, bắt xe và về.

Đến nhà Nhi, Nhi chuẩn bị vào nhà thì Mai gọi với lại

"Ây Nhi, chiều đi chơi không?"

"OK luôn" Nhi cười nói, chào cô bạn đang còn ngồi trong xe nó bước nhanh vào nhà. 1 chị giúp việc nghe thấy tiếng có người vào nhà liền chạy ra xem, chị giúp việc ngạc nhiên khẽ reo lên

"Tiểu thư, cô đã về"

Nhi không trả lời chỉ cười gật đầu. Mọi người trong nhà đang làm việc nghe thấy vậy chạy ra đứng xung quanh nó, ai cũng rất vui. Ba mẹ Nhi từ trên lầu bước xuống thấy mọi người đang đứng lại chỗ liền lên tiếng

"Mọi người sao không làm việc mà tụm 5 tụm 7 ở đây"

Nghe thấy tiếng ông bà chủ, mọi người không ai bảo ai đứng tản ra cho ông bà chủ đi. Nhi thấy ba mẹ mình thì gọi

"Ba mẹ, con về rồi đây!"

Ba mẹ Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc phát ra từ đâu đó, 2 người quay sang chỗ phát ra câu lúc nãy thì ngạc nhiên, nhưng vẫn không giấu được vẽ vui mừng. Mẹ Nhi bước đến ôm lấy Nhi, khẽ trách móc

"Con bé này, về sao không báo ai 1 tiếng"

"Hì, con muốn cho mọi người bất ngờ" Nhi cười hì hì nói

"Tôi tưởng cô quên luôn ông bà già này rồi chứ?" Ba nó nãy giờ mới lên tiếng

Nhi quay qua nhìn ba mình, Nhi nói

"Con nhớ 2 người muốn chết đây. Làm gì có vụ quên được ạ!" Rồi Nhi bước đến ôm ba mình, ba cô cũng ôm chầm cô vào lòng. Đã lâu lắm rồi, ông bà chưa được thấy mặt của Nhi, lú nào cũng chỉ mong nó có thể về nhà 1 lần nhưng việc học của nó quá bận. Mỗi lần nhớ nó chỉ có thể nghe tiếng nó qua điện thoại. Như vậy thấm thoát cũng đã 4 năm, nó không còn là cô bé 12 tuổi của 4 năm trước, kể từ bây giờ, ông bà chỉ mong cô con gái của mình không rời xa mình 1 lần nào nữa. Còn hiện thực thì nó đã về rồi, thật tốt. Mọi người nói chuyện với nhau 1 lúc thì mẹ Nhi nói

"Nhi con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm. Hôm nay mẹ sẽ nấu cho con 1 bữa thật ngon"

"Ba mẹ là nhất" Nhi nói rồi hôn "chụt" vào má 2 người, nó chạy biến lên phòng.

Mở cửa phòng nó thoáng có chút ngạc nhiên rồi mỉm cười. Nó ngạc nhiên vì căn phòng của nó vẫn y nguyên 4 năm trước, vẫn sạch sẽ không hạt bụi giống như nó chưa từng đi du học vậy. Nhìn lại căn phòng 1 lần nữa nó mới lấy đồ và khuất sau cánh cửa phòng tắm. Khoảng 15 phút sau nó bước ra, lấy khăn lau khô tóc rồi đưa tay với lấy điện thoại đang nằm trên giường nhắn tin cho Mai

"Chiều mấy giờ đi chơi"

Nhi gửi tin nhắn được khoảng 2 phút thì có tiếng "Ting" tin nhắn

"Chiều nay 3 giờ nha!!! Mà mày qua đón tao đi" Mai nhắn lại

"Ukm, nhưng mà đừng ngủ quên đấy!" Nhi nhắn lại

Chưa đầy 5s sau đã có câu trả lời của Mai

"Biết rồi mà. Tao đi ăn đây, mày đã ăn chưa?"

Nhi đang đưa tay lên gõ câu trả lời thì nghe tiếng mẹ cô vọng vào

"Nhi con xong chưa xuống ăn cơm"

"Dạ con xuống ngay, mọi người chờ con 1 tí" Nhi trả lời mẹ rồi đưa tay lên gõ tin nhắn. Nhắn tin xong nó để điện thoại trên giường và chạy xuống lầu. Bữa cơm nhà Nhi hôm nay luôn tràn ngập tiếng nói cười, Nhi mỉm cười. Đã lâu lắm rồi nó không cười nhiều như vậy và cũng lâu lắm rồi nó chưa được ăn 1 bữa cơm gia đình như này. Ăn xong Nhi đòi rửa bát nhưng bị các chị giúp việc 1 mực ngăn lại, có năn nỉ ỉ ôi thế nào cũng không cho, Nhi đành lủi thủi ra ngồi với ba mẹ. Nói chuyện với ba mẹ được 1 lúc thì nó lên phòng và ngủ 1 mạch tới 2h30 chiều

2h30 chiều nó thức dậy, ngáp ngắn ngáp dài vài cái rồi dậy đi thay đồ. Bước ra khỏi phòng tắm, Nhi tiến tới đứng trước gương ở trong phòng nhìn mình phản chiếu trên gương Nhi gật đầu hài lòng. Nhi hôm nay mặc áo sơ mi trắng kiểu, quần tây kiểu màu đen, mái tóc buộc cao, chân đi 1 đôi giày gót không cao lắm, nhì Nhi vừa nữ tính mà cũng vừa có nét tinh nghịch. Với lấy chìa khóa xe trên bàn, nó nhảy chân sáo xuống dưới nhà (đi cao gót mà nhảy chân sáo không ngã hả trời), Nhi bước đến chỗ ba mẹ

"Ba mẹ, con đi với Mai tối con sẽ về ạ" Nhi lễ phép nói

"Ukm, mà con đi ô tô hả?" Mẹ nhìn chìa khóa trên tay Nhi hỏi

"Dạ, con đi ô tô" Nhi đáp lại

"Vậy thì cẩn thận" Mẹ Nhi cẩn thận dặn dò

"Dạ, con biết mà" Ngoài miệng thì dạ vâng vậy thôi chứ tay lái của Nhi cũng không phải dạng vừa.

"À còn nữa..." Mẹ Nhi nói thêm

"Con nhớ mua sách vở mai đi học" Mẹ Nhi vừa dứt câu thì mặt Nhi đã ngơ ra. Mẹ mình vừa nói gì? ĐI HỌC á? Không, không thể nào, mình vẫn chưa muốn rời khỏi thiên đường đâu. Huhuhu

Ba mẹ Nhi như đã đoán trước được phản ứng của Nhi, ba Nhi bình tĩnh nói

"Con có thể không đi học nhưng bù lại phải đến công ty làm việc" Mặt Nhi đã ngơ nghe câu này xong còn ngơ hơn nữa. Nhi khẽ nhẩm lại. Ba mình vừa nói là KHÔNG ĐI HỌC THÌ PHẢI ĐẾN CỒN TY LÀM VIỆC à? Không đâu, thế thì thà đi học còn hơn là cả ngày giam mình trong 4 bức tường. Nhi nghĩ vậy đành ngậm ngùi nói

"Xíu nữa con sẽ mua sách vở ạ!" Nói rồi cô lủi thủi bước ra cửa "Con đi chơi đây, ba mẹ không cần chừa cơm tối cho con đâu ạ, con sẽ ăn với Mai ở ngoài" Nói rồi cô bước ra nổ xe đi thẳng đến nhà Mai luôn. Mai vừa chuẩn bị xong thì Nhi cũng vừa đến, Mai ăn mặc cũng không khác Nhi, chỉ có điều đôi giày cao gót của cô cao hơn của Nhi 1 chút, mái tóc của cô được búi gọn lên, 1 vài sợi rớt xuống trước mặt nhìn không khác 1 cô nhân viên công sở là mấy. Bước lên xe nhìn Nhi mặt ỉu xìu liền hỏi

"Mày cũng bị bắt đi học đúng không?

"Ukm" Nhi gật đầu, đột nhiên nó ngửng đầu lên hỏi Mai "Mày nói "cũng" nghĩa là mày cũng phải đi học?"

Mai gật đầu nói thêm 1 câu "Không thì phải đến công ty đó!" Rồi 2 đứa thở 1 hơi dài thườn thượt. Ôi cái số 2 đứa tụi nó, tụi nó cứ tưởng du học về sẽ được vui chơi thỏa thích chứ, ai zè... Đã vậy còn bị đe dọa là cho đến công ty làm việc nữa, ba mẹ của 2 đứa nó thật biết điểm yếu của con cái nhà mình mà. Nhưng 2 đứa lập tức cười tươi, chuyện gì cũng tính sau đi bây giờ chơi đã.

"Bây giờ đi đâu?" Nhi vừa lái xe quay qua hỏi Mai

"Đi mua sắm đi" Mai cười để lộ răng khểnh

"Ok" Nhi cũng cười và chiếc răng khểnh cũng lộ ra. Nhi với Mai như chị em sinh đôi vậy, phong cách giống nhau, tính cách giống nhau, nụ cười giống nhau ngay cả cũng có răng khểnh giống nhau, 2 đứa chỉ khác ở khuôn mặt, Nhi biết cách làm người ta sợ hơn Mai, quyết đoán hơn Mai, khó gần hơn Mai nữa. 2 cô gái đi thẳng đến trung tâm mua sắm. Trung tâm mua săm mà Nhi và Mai đến là 1 nơi thường xuyên được các cô chiêu cậu ấm lui đến, vì đồ ở đây chẳng rẻ tí nào. Nơi này được xây dựng thành 4 tầng, tầng 1 bán quần áo, tầng 2 là giày dép, tầng 3 chuyên về các phụ kiện thời trang và tầng cao nhất, là nơi ăn uống kiêm luôn khu vui chơi. 2 đứa bước ra khỏi xe của của Nhi liền thu hút ánh nhìn của mọi người. Tụi nó như đã quen với sự chào đón này nên vẫn thản nhiên nhẹ nhàng bước vào mua sắm. 2 đứa mua đồ xong rồi lên tầng trên ăn uống. Đang chuẩn bị bước ra cửa về thì Mai bị 1 người đụng trúng.

"Á" Mai bị té xuống sàn nhà, tệ hơn nữa áo cô bị dính cà phê do người kia cầm. Nhi chạy lại đỡ lấy bạ mình, lo lắng hỏi han

"Không sao chứ? Áo mày bị bẩn rồi này"

"Tao không sao" Mai nói và cười 1 cái trấn an cô bạn thân của mình, nhìn xuống cái áo có 1 vùng 1 dính cà phê cô khẽ nhăn mặt. Đưa mắt tìm người vừa đụng trúng mình, Mai dừng mắt ở 1 người con trai đang đứng phủi đồ, áo cũng bị cà phê và tay anh ta cũng đang cầm 1 cốc cà phê. Chắc là anh ta. Mai cùng Nhi bước sang chỗ chàng trai, Mai nhìn chàng trai nói

"Anh không sao chứ? Lần sau nhớ cẩn thận nha!"

Chàng trai nghe thấy tiếng nói thanh thoát, trong trẻo thì ngẩng đầu lên, chàng trai hơi đơ ra vì nhìn Mai rất đẹp, trong đầu thầm nghĩ "Cô ấy đẹp như thiên thần vậy!". Đang còn đơ ra thì Mai đã nói

"Nếu như không còn việc gì nữa thì tôi xin phép" Chàng trai kia chưa kịp nói gì và cô mới chỉ quay người đi thì đã nghe 1 giọng nói chua chát vang lên

"Này cô kia, cô đụng trúng bạn trai tồi làm anh ấy ngã, còn bị đổ cà phê lên áo mà đến 1 câu xin lỗi cũng không có mà dám bỏ đi sao?" Cô gái bên cạnh chàng trai kia nói

Mai đứng lại, không bước đi nữa quay lại nhìn cô gái vừa nói. Từ lúc nào mà nạn nhân lại thành hung thủ vậy taaa.Cô gái kia đang nhìn Mai mà đánh giá. Ăn mặc thì đơn giản, quần áo toàn đồ rẻ tiền mà dám đi vào nơi này sao. Cô gái thầm nghĩ "Để tôi cho cô không còn mặt mũi nào mà vào đây nữa" thì Mai lê tiếng làm cô ta giật mình. Mai vẫn nhẹ nhàng nói

"Cô gái, người tôi đụng trúng là chàng trai này chứ không phải cô. Vả lại tôi bị anh ta đụng trúng chứ không phải tôi đụng trúng anh ta, đã không bắt xin lỗi còn ra hỏi han nữa mà cô ăn nói thế đấy" Mai vẫn nhẹ nhàng, từ tốn nói ra từng chữ "Đúng là làm ơn mắc oán mà"

"Cô... Thôi được rồi. Nếu như cô không xin lỗi anh ấy thì đền áo cho anh ấy đi. Cô làm cà phê đổ hết lên áo anh ấy rồi làm sao mặc nữa!" Cô gái kia cao giọng

"Này cô gái, áo của tôi cũng bị dính cà phê lên đấy. Các người bắt nạn nhân xin lỗi và đền áo cho người đã gây ra chuyện á?" Mai nói từng chữ rõ ràng

"Ha, cô nói vậy hay là vì cô không đền nổi áo cho anh ấy. Nhìn cô như vầy, từ trên xuống dưới toàn đồ rẻ tiền mà cái áo của bạn trai tôi đắt đến vậy mà, tôi nghĩ cô có bán cả nhà cô chắc cũng không đủ tiền mà mua đền anh ấy đâu ha!" Lúc nãy giọng cô gái đã cao giờ còn cao hơn, còn có thêm 1 chút khinh bỉ nữa

Mai nghe xong thì hơi đơ, cái gì mà từ trên xuống dưới toàn đồ rẻ tiền, đồ của cô mặc toàn của thương hiệu nổi tiếng, Mai khẽ thở dài, đúng là "Nhìn mặt mà bắt hình dong" mà. Cô đã muốn dồn tôi như thế thì tôi đây sẵn sàng đối diện. Khóe miệng Mai nhếch lên để lộ chiếc răng khểnh, Nhi nhìn thấy trong lòng không ngừng thương cẩm cô gái đó, mỗi lần Mai hay Nhi mà nhếch môi để lộ chiếc răng khểnh thì y như rằng sắp có người không được yên ổn rồi đây. Và đúng như Nhi đã nghĩ, Mai vẫy tay gọi cô nhân viên gần đấy lại, Mai nói

"Cô đi gọi Giám đốc ra đây'

"Dạ không được đâu ạ!" Cô nhân viên hơi ngạc nhiên trước câu nói của của Mai

"Không sao đâu, cô cứ nói với giám đốc là có Thùy Mai và Linh Nhi muốn gặp ông ấy!" Mai vẫn nhẹ nhàng nói tiếp. Chàng trai khi nãy thoáng nghĩ là mình đã nghe cái tên này ở đâu rồi nhưng vẫn không thể nhớ được. Thấy cô nhân viên vẫn đứng đó không có dấu hiệu bước đi, Mai chưa kịp lên tiếng thì Nhi ở đằng sau đã nói

"Còn không mau đi" Nhi nói nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu lạnh vô cùng, làm cô nhân viên lẫn mọi người xung quanh nghe mà lạnh sống lưng, cô nhân viên liền chạy đi. Nhi với Mai nhìn nhau cười. Mọi người xung quanh vẫn chưa hiểu mô tê gì thì đã thấy ông giám đốc lạch bạch chạy xuống, trán lấm tấm mồ hôi. Giám đốc nhìn Nhi với Mai nói với giọng cung kính

"Không biết nhân viên của tôi làm gì khiến 2 người không vừa lòng ạ?"

"Oh không, nhân viên của ông rất tốt" Mai nhẹ nhàng nói

Ông Giám đốc hơi bất ngờ, không phải vấn đề nhân viên vậy thì là việc gì mà đích thân ông phải xuống đây cơ chứ "Vậy thì là việc gì?"

"Trước tiên là ông cho người đi lấy 1 cái áo giống y hệt áo của anh ta đi đã!" Mai nói đánh mắt sang chàng trai kia. ,Ông Giám đốc liền cho người đi lấy áo rồi quay qua Mai hỏi

"Còn gì nữa không ạ?"

"Từ nay..." Mai dừng lại đưa tay lên cô gái cãi tay đôi với mình nãy giờ "Ông không được cho cô ta bước vào đây dù chỉ là nửa bước" Cô gái kia nghe vậy thì ngạc nhiên, làm sao cô ta có thể nói gì là Giám đốc nghe vậy được

"Ông cứ thử làm như vậy tôi sẽ cho ông về hưu" Cô gái kia như không sợ liền nói. Mai thôi không nói nữa, Nhi thấy vậy khóe môi nhếch lên hở ra cái răng khểnh tinh nghịch. Nhi nhẹ nhàng nói

"Giám đốc Lý này, chắc ông biết phải làm gì rồi đúng không?"

"Dạ, tôi đã rõ" Rồi quay qua nhìn cô gái kia 1 cái đầy khinh bỉ

"Này, cô có tin là tôi cho nhà cô phá sản luôn không?" Cô gái kia không biết sợ vẫn mạnh miệng. Nhi với Mai không nói gì chỉ hướng phía cửa mà bước. Đến chỗ cô gái kia, Nhi đứng lại nói nhỏ chỉ đủ cho cô gái kia và nó nghe thấy

"Về nhà nói với ba cô là chuẩn bị giấy xin thôi việc và sắp có giấy phá sản cho ông ấy rồi"

"Cô là ai mà nói vậy?" Cô gái kia vẫn mạnh miệng không biết sợ là gì

"Cô cứ nhắn với ba cô như vậy, nói là Tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Hoàng nói vậy, nhớ chưa cô con gái của công ty Trần thị, cô Trần Thị Diệu Thúy" Nhi nói rồi bước đi để lại cô gái mặt trắng không còn 1 giọt máu đang chuẩn bị khụy xuống, mọi người đều không ai biết Nhi vừa nói gì mà có thể làm cô ta sợ đến vậy. Nhi bước đi gần ra đến cửa thì thấy Mai đang bước ngược lại với mình, chỉ kịp nghe câu "Mày chờ tao 1 tí nha Nhi" rồi thấy Mai đang đứng trước mặt chàng trai lúc nãy nói gì đó. Cái con này lại trò gì nữa đây.

Mai lúc này đang đứng trước mặt chàng trai làm cô té, cô nói

"Gương mặt của anh tôi đã nhớ rồi đấy, từ nay tôi còn gặp anh ở đâu thì đừng trách sao tôi ác, nhớ chưa"

"Tôi sẽ chờ" Rồi chàng ttrai cười 1 cái. Mai Cũng cười rồi chạy đến chỗ Nhi. 2 đứa ra đến xe thì Mai hỏi

"Lúc nãy mày nói gì mà mặt cô ta cắt không còn 1 giọt máu vậy?"

Nhi nghe thế quay mặt lại nhìn con bạn, Nhi nói nhỏ chỉ đủ cho 2 đứa nghe thấy

"Mày nghĩ Tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Hoàng trong hoàn cảnh đó sẽ nói gì?"

Mai nghe vậy liền hiểu ra vấn đề "Lợi hại nha!!!" Mai tấm tắc khen

"Ai kêu cô ta đụng vào bạn thân tao làm gì!" Nói rồi 2 đứa cười ha hả

Nhi với Mai đi mua sách về cũng đã 8h30 tối, đến nhà Mai thì Mai quay qua dặn Nhi "Mai nhớ dậy sớm đấy!" rồi mới bước xuống xe. 2 đứa chào tạm biệt nhau rồi Nhi chạy thẳng về nhà. Về đến nhà cũng đã 9 giờ hơn, thấy ba mẹ vẫn chưa ngủ, Nhi nói

"Ba mẹ chưa ngủ ạ, hơn 9 giờ rồi"

"Con mới cần ngủ sớm chứ bọn ta ngủ sớm làm gì" Mẹ nhìn Nhi đáp

"Hì, thôi con lên phòng đây!" Nhi đang chuẩn bị đi thì mẹ cô nói

"Đồng phục của trường mẹ để trên giường của con. Trường con học là trường Blue Star"

Nhi dạ 1 tiếng rồi chạy lên phòng. Vừa mở cửa Nhi đã thấy bộ đồng phục nằm ngay ngắn trên giường, nhưng mặt nhó biến sắc ngay sau đó. Nhi chạy ra khỏi phòng nói vọng xuống dưới nhà

"Mẹ là váy ạ?" Mặt cô hơi hoảng

Như đã đoán trước được mẹ cô bình tĩnh nói

"Ukm, nhưng mà mặc đồng phục vào thứ 2 thôi, những ngày còn lại thì mặc tự do. Đi ngủ sớm đi , đừng để mới ngày nhận lớp mà đã bị trễ"

Nhi nghe vậy liền vui vẻ trở lại "Ba mẹ ngủ ngon" rồi bước vào phòng. Nó nhìn lại bộ đồng phục 1 lần nữa, tấm tắc khen không tệ (nói 1 tí về bộ đông phục. Áo trắng dài tay, thăt cà vạt đen, váy đen trên đầu gối 1 tí. Của nam cũng vậy chỉ khác vá là quàn tây đen). Nhi cất bộ đồng phục vào tủ rồi chuẩn bị sách vở, cài báo thức, lấy đồ bước vào phòng tắm thay, đánh răng rồi leo lên giường kết thúc 1 ngày của mình.