Linh Nhi nằm lăn lộn tứ phía trên giường ngập mùi bạc hà của cơ thể Nam. Nó thề, cái mùi này là cái mùi ám ảnh nó bao lâu nay, kể cả những năm qua nước ngoài cũng bị ám ảnh.
- Ài, chán quá đê ~
Nhi năm ngửa, vắt tay lên trán rồi nhìn lên trần nhà. Khẽ than mấy từ.
Ngồi dậy, hai chân xếp bằng trên giường. Ya, hình như mùi bạc hà cũng ám trên đồ nó luôn rồi!
- Ể, điện thoại ai đây? – Nhi đặt toàn bộ sự chú ý đến cái điện thoại nằm ở đầu giường. Nhìn nó có chút quen nha ~ Phải rồi, cái này là cái điện thoại mà hồi xưa Nam dung, nó nhớ thoáng là vậy.
- Mời bạn nhập mật khẩu? – Nhi lẩm nhẩm trong miệng. Mật khẩu của cậu ta thì có thể là gì nhì? Sinh nhật cậu ta, sinh nhật Việt, Duy? Sinh nhật bố mẹ cậu? Nhi nhập tất, nhưng đều sai. Nhập hết tất cả những số có thể nhưng bất thành hết. Khóa máy mấy lần rồi.
-Hay là, sinh nhật mình? – Nhi nheo mắt tự hỏi. Hình như trước đây nó cũng từng mượn điện thoại cậu, cậu nói mật khẩu là sinh nhật nó..
Nhi nín thở nhập vào bốn con số. Trời má ơi, hồi hộp muốn chết à.
- A được thiệt! – Nó mừng huýnh reo lên, em điện thoại xém hôn đất mẹ.
- Để bổn nương xem, người dấu gì trong này :)).
Hoàng Linh Nhi, Giám đốc LN hằng ngày là một người lạnh đến vô tâm, ít nói, ít quậy, tối ngày chỉ có công việc thì hiện tại, ngược lại hoàn toàn, như một con người khác. Căn phòng ban đầu vốn gọn gàng, nó mới đầu vô đây cũng rất ngoan mà giờ, phòng không khác cái ổ chuột! Còn Nhi thì khỏi bàn đến nữa đi, đang lần mò điện thoại anh Nam nhà tôi kiaaaa
Nhi lục hết tin nhắn rồi lục sang kho ảnh. Tin nhắn chẳng có gì nhiều ngoài tin nhắn của nó với cậu trước đây. Tháo sim rồi mà vẫn sao lưu lại sang bộ nhớ máy thì cũng đến quỳ với cậu ta rồi!
Kho ảnh điện thoại đại gia có khác. Trong đó chứ cả hơn ngàn tấm hình, Nhi lướt liên tục. Lướt mội chút thì mò ra được một mục, có đề tên là “mylife”. Ai mà chả có máu tò mò, dĩ nhiên không ai thấy nên mình cứ bấm vô đó xem rồi thoát ra thôi. Nhi nghĩ vậy đấy.
Hàng chữ “vui long nhập mật khẩu” lại hiện lên. Nhi nghiến răng, cái thá chi cũng có mật khẩu? Nhi đành liều nhập đại sinh nhật mình vào, không ngờ lại thành công. Bấm vô thư mục khá là “đặc biệt” đó, Nhi mở to mắt. Tất cả những tấm hình, đều chụp một người. Từ lúc ăn, ngủ gật, đọc sách, lái xe… tất cả đều được chụp lại mà là chụp lén. Có một số tấm bị người kia phát hiện, còn quay nhìn ống kính mà “say high” nữa. Nhi nuốt nước bọt, người trong ảnh là nó. Nó không có chị em sinh đôi nên coi như khẳng định được.
Nhi rót lấy một ly nước, tu lấy tu để rồi ổn định lại tinh thần. Được rồi, tạm bỏ qua cái mục ảnh này, giờ nó sẽ qua xem cái khác. Ví dụ như Facebook chẳng hạn :))
Gọi là bấm vô facebook cho sang chứ vừa hiện trang chủ của fb lên nó đã tọt sang bên Mess chơi rồi. Bên Mess coi bộ thú vị hơn hẳn..
- Hmm, toàn tin nhắn cho Việt với Duy! – Nhi nhận xét. Cho đến khi nó nhìn vô cái tên quen thuộc. Trước khi ra nước ngoài, nó có dùng một acc fb mà sang đó thì bỏ, lập acc khác nên acc này cũng ít vào từ đó. Đến giờ vẫn chưa bị hacker ghé thăm thì cũng gọi là kì tích!
Nhi thấy có tin nhắn mới gửi vô fb đó của nó cách đây không lâu thì bấm vào đọc. Từng dòng, từng chữ, Nhi đều đọc rất kĩ, và nước mắt nó rơi..
- Nhi ơi, về thôi nào! – Nam đứng ở cửa ra vào, tay gõ mấy cái lên cửa rồi nói Nhi. Chăm chú làm gì mà không phát giác ra được cậu đi vô thế này.
- A, à ừ - Nhi gạt nước mắt còn đăng lăn trên mặt kia, tắt vội điện thoại rồi để về chỗ cũ. Nó lại cười nhìn Nam, với Nam r axe đi về.
Truyện kể rằng, tối đó có một cô gái đăng nhập vào acc Facebook đã lâu ngày chưa vào của mình, để kiểm tra tin nhắn. Bấm vô tin nhắn mới nhất, có người đã đọc và nước mắt chảy nguyên tối đó..
- “Hoàng Linh Nhi, em mau về đi. Anh nhớ em!”
-------------------------------------------
Đọc lại thấy lời văn nó lủng củng hết sức á-.-
Các cậu cố đọc, thông cảm cho tớ nhaaa
Yêu yêu thương thương :3