Chồng Già Vợ Trẻ Trêu Nhau Hàng Ngày

Chương 48: Chương 17.3 Mẹ Nó, Cái Biến Thái Chết Tiệt

Liên Hi Hoàn theo lời dừng xe, anh cũng không để ý nhiều nên không biết mình lấy bừa một chiếc lái ra ngoài lại là chiếc đắt đỏ này, nếu thật sự cứ thế lái nó vào đại học Kinh Đô, chỉ sợ Gà Con sẽ tự dưng bị tăng thêm nhiều rắc rối không lý do rồi.

Giang Mộng Nhàn đang chuẩn bị xuống xe, Liên Hi Hoàn bỗng dưng bắt lấy cánh tay của cô, vẻ mặt mang theo chút hờn dỗi : “Không phải nên tặng chồng em một nụ hôn trước khi xuống xe sao?”

Giang Mộng Nhàn làm bộ thẹn thùng, khẽ hất tay anh ra : “Chồng à, anh thật xấu mà!”

Cô cứ giả bộ thẹn thùng như thế sau đó nhanh chóng xuống xe rồi quay đầu chạy như điên, chân đi giày cao gót 8cm mà chạy còn nhanh hơn cả thỏ, cứ như có quỷ đang đuổi sau ʍôиɠ vậy...

Liên Hi Hoàn giật giật khóe miệng, anh lẩm bẩm: “Mình có đáng sợ thế không?”

Tiễn bước Giang Mộng Nhàn đi rồi, Liên Hi Hoàn lại gọi mấy cuộc điện thoại.

“Cái gì? Công bố bộ điện ảnh mới? Con mẹ nó, không phải chỉ mới xong hồ sơ thôi sao? Lấy đâu ra bộ điện ảnh mới vậy?”

“... Ồ..., phim điện ảnh thì nhiều lắm, quên đi, cứ lùi lại một giờ, nếu bọn họ dám nói gia chơi trò kênh kiệu của mình tinh thì gia liền kênh kiệu cho bọn họ xem.”

“Hắc Bát, 6 giờ chiều đến đại học Kinh Đô đón Gà Con.”

“Hắc Cửu, theo dõi cô ấy cho tôi.”

...

Giang Mộng Nhàn chạy một mạch cho đến khi thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của Liên Hi Hoàn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mẹ nó, cái tên biến thái chết tiệt, khí thế cũng quá dọa người !

Giang Mộng Nhàn trốn ở trong góc gần cổng trường nhai chiếc kẹo cao su để an ủi bản thân.

Đại học Kinh Đô là một trong những khu phong cảnh của kinh đô, con em của tất cả các gia đình giàu có ở kinh đô gần như đều đến đây để học, trong nhóm sinh viên này có rất nhiều người đều chưa kết hôn hay chưa đính hôn, không biết có bao nhiêu người hi vọng có thể gặp gỡ thoáng qua một cậu ấm cô chiêu nào đó tại cổng trường học, sau đó sinh ra phản ứng hóa học hình thành nên một đoạn nhân duyên, cuối cùng thành công gả vào nhà giàu có, cho nên từ xưa đến nay cổng trường đại học Kinh Đô luôn là nơi tấp nập người qua lại.

Nhưng bọn họ thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Giang Mộng Nhàn chưa từng thấy qua có cậu ấm cô chiêu nào đi bộ từ trong trường ra ngoài cổng trường cả, người ta toàn lái xe sang ra ngoài, chân không chạm đất.

Trường học còn có đội bảo vệ tại cổng trường vô cùng nghiêm khắc, người ngoài căn bản hoàn toàn không vào được trường học, nhưng cho dù là vậy, tại cổng trường đại học Kinh Đô vẫn náo nhiệt trước sau như một.

Giang Mộng Nhàn nhổ cái kẹo cao su trong miệng ra, cô trốn vào một nhà vệ sinh công công, lúc đi ra đã hoàn toàn thay đổi thành một dáng vẻ khác.

Váy dài trắng tinh đổi thành quần áo ngắn dành cho mùa hè, áo ngắn hở rốn, giày cao gót cũng biến thành giày vải màu đen, tóc quăn vô cùng thục nữ búi lên thành hai quả cam trêи đầu, cô thủ sẵn một cái mũ lưỡi trai, miệng bóp bép nhai kẹo cao su, tai đeo tai nghe nghe nhạc, bước chân nhẹ nhàng tiếng vào trong trường học.

Ở một góc nào đó mà cô không biết, cả quá trình từ việc cô nhai kẹo cao su đi đến WC thay quần áo xong đi ra ngoài đều được quay lại sau đó trực tiếp gửi đến di động của Liên Hi Hoàn.

Liên Hi Hoàn nhìn thấy cặp chân dài thẳng tắp kia thì khẽ phát ra một tiếng không biết là thở dài hay gì: “Ha!”

……….