Diệp phụ, Diệp mẫu vốn nghĩ là Diệp Minh đi học làm gốm là để kiếm việc cho y chơi thôi. Không ngờ Diệp Minh lại có tài năng làm gốm thật. Diệp phụ, Diệp mẫu truyền tay nhau bức tượng con trai làm cảm thấy hạnh phúc không thôi. Trần Hảo ngồi bên cạnh cười đến nụ cười méo mó, may mắn cho ả mọi người đang tập trung vào tượng Diệp Minh làm nên không ai để ý ả.
Diệp lão thái xem bức tượng, lại nhìn Lưu Tuệ thấp thỏm nhìn qua, bà buồn cười không thôi. Lại còn sợ bà lấy mất hay sao? Tuy là con trai có vợ quên mẹ, món đồ đầu tiên con trai làm lại không phải làm cho mình khiến Diệp lão thái hơi buồn phiền. Nhưng bà cũng chưa đến mức lấy bức tượng của Lưu Tuệ làm gì. Bức tượng xinh đẹp tỉ mỉ như thế này chứng tỏ con trai mình rất yêu thương Lưu Tuệ. Trong phòng khách mọi người trong Diệp gia tụ tập vui vẻ khen Diệp Minh. Diệp phụ, Diệp mẫu đang dỗ Diệp Minh để lần sau Diệp Minh cũng làm cho mình một cái. Lúc Diệp Húc về cũng bị tiếng cười trong nhà thu hút nên đi qua phòng khách. Thấy Diệp Húc vào trong, Diệp lão phu nhân cười như hoa nói : " Húc nhi, Tiểu Minh nhà chúng ta vậy mà có tài làm gốm, con xem này là tượng gốm nó làm" Diệp Húc nhướng mày tiếp nhận bức tượng bản thu nhỏ của Lưu Tuệ từ tay mẹ của mình. Bức tượng này thực sự rất tỉ mỉ, màu sắc cũng đẹp người làm ra nó đã bỏ rất nhiều công sức vào nó. Khuôn mặt khắc cũng rất giống, thực sự là giống Lưu Tuệ như đúc, cũng tỏa ra được một phần khí chất sạch sẽ, dịu dàng của Lưu Tuệ. Diệp Húc không nhịn được niết nhẹ khuôn mặt của bức tượng, hàm hồ nói : " Thực đẹp " Câu này không biết là đang khen bức tượng Diệp Minh làm đẹp hay là khen người mà bức tượng khắc họa đẹp. Có điều Diệp Húc không ngẩn người được lâu thì bức tượng đã rời khỏi tay y từ lúc nào không biết. Diệp Húc ngẩng đầu lên thì thấy đệ đệ của mình Diệp Minh đang ôm lấy bức tượng nhìn mình với anh mắt đề phòng rồi nói : " Tượng này là của đệ, tức phụ cũng là của đệ, đẹp cũng không thể cho huynh được" Diệp Húc lúc này mới biết là ban nãy mình đã hơi thất thố, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mỉm cười nói : "Mọi người xem Tiểu Minh đau lòng tức phụ nó kìa. Đệ an tâm ta không có ý lấy bức tượng này ta khen đẹp là muốn khen đệ khéo tay thôi" Mọi người nghe Diệp Húc nói xong cười ha ha, Lưu Tuệ cũng bị nói cho mặt hồng hồng. Diệp Húc cùng cười với mọi người sau đó lấy lí do có việc mà đi trước. Diệp Minh vẫn nhìn theo Diệp Húc ra cửa rồi mới thở phào, Diệp Minh cũng có chút không hiểu nổi hành động của mình ban nãy. Lúc Diệp phụ, Diệp mẫu cầm bức tượng Diệp Minh có chút sốt ruột nhưng không hề cảm thấy khó chịu. Nhưng lúc Diệp Húc cầm bức tượng trên tay thì Diệp Minh bắt đầu cảm thấy trống ngực đánh liên hồi. Đến khi Diệp Húc với ánh nhìn mê luyến khen bức tượng đẹp thì Diệp Minh cảm thấy toàn thân không ổn. Ngay lập tức hành động không cần suy nghĩ đó là đoạt lại bức tượng, mọi người thì chỉ nghĩ đơn giản là Diệp Minh sợ Diệp Húc thấy bức tượng đẹp muốn lấy nên mới không cho. Dù sao Diệp Minh là trẻ con, ý thức bảo vệ đồ của mình rất mạnh. Bình thường cũng không cho ai xờ vào đồ chơi của mình ngoài Lưu Tuệ. Diệp Húc trở về phòng mình thì thu lại nụ cười, tự trách bản thân ban nãy đã quá thất thố. Lúc nãy khi y cầm bức tượng y đã thực sự cảm giác như mình đang cầm Lưu Tuệ trong tay. Chỉ trách bực tượng quá mức giống thật, cả ánh mắt cong cong đến nụ cười dịu dàng. Uống một tách trà tự ép bản thân mình phải bình tĩnh rồi suy nghĩ, tuy vừa rồi là do mình thất thố. Nhưng phản ứng của Diệp Minh cũng làm Diệp Húc ngạc nhiên. Tất cả mọi người ở đó đều không nhìn ra chút ít giao động bất thường của mình. Nhưng Diệp Minh lại nhận ra ngay lập tức nhanh chóng đoạt lại bức tượng cũng lập tức kéo mình khỏi suy nghĩ mông lung. Diệp Minh tuy không hiểu gì nhưng đã hành động theo bản năng của mình. Vì tấm lòng hắn sạch sẽ trắng toát nên một chút vết nhơ màu lạ hắn sẽ phát hiện ra ngay lập tức. Diệp Húc cưới Trần Hảo là do nghe lời cha mẹ mai mối, cưới Trần Hảo để đảm bảo duy trì hậu đại. Cưới thêm hai thê thiếp cũng là để đảm bảo hậu đại của mình nốt. Diệp Húc đối với các thê tử của mình hoàn toàn không có tình cảm. Vốn là nghĩ hôn nhân cũng chỉ là một công cụ để bước tiếp trong đời mình. Diệp Húc lúc nhỏ cũng rất yêu thương Diệp Minh nhưng Diệp Minh không được như người khác khiến phụ mẫu quan tâm Diệp Minh nhiều hơn. Lại đặt quá nhiều kì vọng vào Diệp Húc khiến Diệp Húc phải chịu áp lực nặng nề. Vì đặt nhiều kì vọng nên đã quá mức nghiêm khắc với Diệp Húc khiến Diệp Húc khi đó chỉ là một đứa trẻ dần hình thành khúc mắc không thể giải đối với đệ đệ của mình. Người mà phụ mẫu luôn yêu thương cưng chiều không trách móc một lời. Diệp Húc ghen tị cảm thấy phụ mẫu yêu thương Diệp Minh hơn. Diệp Húc phải cưới người mình không có tình cảm vì phụ mẫu đặt nặng áp lực con cái lên vai y. Trong khi Diệp Minh không làm gì cả cũng có thể cưới được Lưu Tuệ, một người tốt đẹp như thế.... Trong nhà họ Diệp nghĩ Lưu Tuệ thực đẹp thực tốt đã không còn chỉ có mình Diệp Minh.