Đại Tráng là một người tinh tường, Diệp Minh chưa nhìn được mấy hồi đã bị bắt quả tang tại trận lén lút nhìn qua. Phản ứng nhanh chóng Đại Tráng ngay lập tức kéo tức phụ mình giấu ra sau lưng, không quên tặng Diệp Minh một cái nhìn buốt giá. Hừ, nếu không phải ánh mắt người này trong sáng tựa như trẻ con, thì hắn cũng không nhìn được mấy hồi mới bị phát hiện đâu.
Diệp Minh bị trừng sợ hãi rụt cổ, người này...thực đáng sợ quá. Lưu Triệt không biết tướng công mình đang mắt to mắt nhỏ trừng người khác. Thậm chí đột nhiên bị kéo lại nhét về phía sau cũng không để ý, vui vẻ nói chuyện với Tiết Vinh. Tiết Vinh nói : " Lưu công tử thật có mắt nhìn loại bình lớn như vậy lão phu vẫn là lần đầu tiên làm. Quả thực so với bình phổ thông thì trông sang trọng hơn nhiều. Ban đầu lão phu còn tưởng cậu là nhà giàu mới nổi nên thích làm màu thích cái lớn. Vẫn là lão phu tầm nhìn hạn hẹp rồi" Lưu Triệt nói : " Nào có, nào có Tiết đạo nhân quá khen rồi" Sau đó vuốt ve cái bình nói : " Vẫn là tay nghề của người tốt nhất thực không an tâm giao cho người khác làm. Đặc biệt là đôi hạc này thực đẹp mắt, trông rất có thần cứ như là sẽ vỗ cánh bay khỏi bình" Tiết Vinh vuốt chòm râu, mặt tự hào nghe Lưu Triệt vuốt mông ngựa rồi nói : " Không giấu gì Lưu công tử, chiếc bình này không phải do một mình lão làm. Đôi hạc mà công tử thích là do học trò của lão vẽ " Nói rồi kéo Diệp Minh đang trốn trong góc ra, huých vào người Diệp Minh thì thầm nói : " Mau chào họ đi" Diệp Minh bối rối cúi nói : " Nga...chào hai người " Tiết Vinh đỡ trán, Lưu Triệt không cười nói : " Chúc mừng Tiết đạo nhân có học trò như ý, vị công tử này vừa nhìn là biết là một nhân tài" Tiết Vinh ngay lập tức quăng chuyện Diệp Minh không đủ phép tắc ra sau đầu cười nói với Lưu Triệt. Không hề để ý Đại Tráng khí đen có nguy cơ hình thành vì tức phụ mới khen nam nhân khác. Diệp Minh sợ hãi thì sợ hãi, nhưng nắm tay lại, lấy hơi dồn can đảm hỏi : " Hai người... Hai người là phu phu sao? " Đại Tráng và Lưu Triệt nhìn nhau, không hiểu tại sao người này đột nhiên hỏi vấn đề này. Nhưng Lưu Triệt vẫn rất vui vẻ trả lời : " Đúng vậy nha" Đại Tráng cũng nắm chặt tay Lưu Triệt thay câu trả lời. Diệp Minh gãi đầu nói : " Lần đầu tiên ta thấy có một đôi phu phu khác ngoài ta,...hai người trông rất hạnh phúc..." Đại Tráng bớt khó chịu một chút, ra là người đã có tức phụ rồi. Diệp Minh lại nói : " Cái kia ta thấy huynh làm tức phụ mình rất vui vẻ, trông tức phụ huynh rất hạnh phúc khi đi cạnh huynh... Có thể nói cho ta biết làm cách nào để dỗ tức phụ đang giận không? " Nói xong hai mắt lấp lánh nhìn Đại Tráng. Đại Tráng không được tự nhiên ho nhẹ, Lưu Triệt thì cười phá lên. Diệp Minh gấp đến xoay quanh nói : " Hai người đừng cười nha,...hôm qua làm tức phụ giận trưa nay tức phụ cũng không đến đưa cơm cho ta như mọi khi" Lưu Triệt cười rồi nói : " Chúng ta không cười công tử nha, chỉ cảm thấy phu phu hai người rất đáng yêu thôi" Huých nhẹ Đại Tráng, Lưu Triệt nói : " Vị tướng công biết chiều tức phụ này mau giúp người ta đi" Sau đó kéo Tiết Vinh đi để Diệp Minh và Đại Tráng ở lại nói chuyện. Diệp Minh trông mong nhìn Đại Tráng, đối diện với người đang to mắt lấp lánh nhìn mình Đại Tráng ho nhẹ một tiếng rồi nói : " Thực ra tức phụ còn dỗi là còn quan tâm đến chúng ta, phải nhớ trong đầu là tức phụ luôn đúng... " Diệp Minh gật đầu liên tục, cố gắng ghi nhớ những điều Đại Tráng nói. Đại Tráng nhìn Diệp Minh rồi nói : " Thế nhưng mà phải biết được tức phụ giận mình chuyện gì thì mới dễ giải quyết. Nói xem vì sao tức phụ ngươi lại giận ngươi" Diệp Minh thuật lại một cách ngốc nghếch chuyện hôm qua hai người chơi trò gì đó rồi không hiểu sao tức phụ giận mình. Đại Tráng làm động tác dừng, đỡ trán nhìn Diệp Minh nói : " Tức phụ ngươi là đang ngượng ngùng, không phải là đang giận ngươi" Diệp Minh suy tư nói : " Đúng nha, sáng nay mẫu thân ta cũng nói vậy... Vậy ta phải làm sao bây giờ? " Đại Tráng nói : " Trước hết thì ngươi thử lấy lòng, tỏ ra đáng thương một chút" Nếu tức phụ của Diệp Minh giống như những gì hắn nói vậy thì người này sẽ lập tức thấy có lỗi vì đã giận Diệp Minh . Cũng làm cho không khí giữa hai người bớt ngượng ngùng hơn. Thực ra vấn đề này Đại Tráng cũng không rõ ràng lắm, Lưu Tuệ là người dịu dàng, nam nhân tốt chuẩn thời đại hắn ngượng ngùng là điều dễ hiểu. Tức phụ của Đại Tráng thì lại không vậy, Lưu Triệt vốn không phải người thời đại này. Tư tưởng so với người ở đây không phải chỉ dùng một chữ thoáng là có thể hình dung được. Lưu Triệt thích nhất là rờ cơ bụng tướng công chơi trò gì đó cùng y. Cuộc sống phu phu người lớn cách biệt không chỉ là một cấp với phu phu bé con nhà Diệp Minh. Nhưng chưa thấy heo cũng từng ăn qua thịt heo rồi a có gì mà không biết. Chống lại ánh mắt của Diệp Minh, Đại Tráng nói : " Còn việc kia...dạy huynh..hôm nay không thích hợp để hẹn khi khác.. " Diệp Minh vui vẻ nắm tay Đại Tráng nói : " Đại Tráng ca huynh thật là lợi hại"