Lưu Tuệ ở Diệp Phủ được hai tháng phu thê hai người Diệp Huân đã rất là vừa ý y. Nhìn con thái độ của con trai là biết, tuy rằng Diệp Minh ngốc nghếch. Nhưng hắn cũng biết được ai tốt với hắn thực sự.
Lưu Tuệ cũng dụng tâm học nấu ăn tự tay nấu cho Diệp Minh ăn. Tuy chỉ là vài món đơn giản cũng có thể thấy được thành ý của y. Lưu Tuệ bản thân là người có học lại vốn không phải người mà ban đầu nhận định là sẽ gả cho người. Việc y chịu vào bếp nấu cơm cho tướng công của mình cũng thê hiện y đã chấp nhận thân phận của mình. Để con dâu được an tâm Triệu Mai hào phóng cho Lưu Tuệ được ra phủ. Để cho Lưu Tuệ được thăm Phùng thị, làm Lưu Tuệ cảm kích không thôi. Trần Hảo biết tin vội sang gặp Diệp lão phu nhân nói : " mẫu thân để cho đệ tức đi ra ngoài như thế có ổn không? Ngộ nhỡ...." Diệp lão phu nhân khoát tay nói : " Ta nghĩ là Tiểu Tuệ sẽ không làm vậy đâu. Hơn nữa cũng không thể giữ nó mãi trong phủ được. Về lâu về dài nó sẽ có bất mãn với chúng ta như vậy cũng không có lợi cho Tiểu Minh. Cứ cho nó một chút ân huệ đi" Trần Hảo mỉm cười lấy lòng nói : " vẫn là mẫu thân sáng suốt là con suy nghĩ chưa thấu đáo" Diệp lão phu nhân nắm tay Trần Hảo nói : " Ta biết con có lòng " Trần Hảo ở lại bồi chuyện Diệp lão phu nhân một hồi rồi trở về. Vừa đóng cửa phòng mình lại khuôn mặt đang cười liền vặn vẹo. Gạt mớ đồ trên bàn Trần Hảo cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi. Nàng ta cảm thấy chắc chắn là Lưu Tuệ đã chiếm được sự tin tưởng của cha mẹ chồng. Nghĩ đến ban nãy nói chuyện cùng Diệp lão phu nhân cơn giận lại xộc lên : " Tiểu Tuệ? Gọi đến thuận miệng... Cái gì mà ban ân huệ, rõ ràng là đã tin tưởng hắn nên muốn tạo quan hệ tốt với hắn... " Trần Hảo không hiểu nổi rõ ràng chỉ là tức phụ của một tên ngốc tại sao có thể làm nàng thấy khó chịu đến vậy. Nói cho cùng Trần Hảo đã làm mưa làm gió trong Diệp phủ lâu rồi. Vì Diệp Minh ngốc nghếch nên mọi hi vọng của Diệp gia đều đặt ở tướng công nàng Diệp Húc. Diệp Húc cũng không phụ lòng mọi người đem Diệp gia phât triển rất tốt. Trần Hảo vào cửa được một năm dưới gối đã có hai đứa con trai. Lo lắng sự việc trong phủ cũng rất tốt nàng cũng có thủ đoạn chèn ép hai tiểu thiếp của tướng công rất tốt. Một người không thể sinh một người chỉ có thể sinh nữ. Nàng đã quen với việc mọi việc trong Diệp phủ đều nằm trong tầm quản lí của mình. Nên không khỏi có chút kiêu ngạo nho nhỏ. Trong nhà có một đứa con mọi tình thương sẽ dồn hết cho nó. Nhưng nếu trong nhà có hai đứa con thì hai đứa bé sẽ tranh đoạt. Nên thực tế Diệp Minh có cưới ai Trần Hảo cũng sẽ khó chịu với người đệ tức này. Huống chi Lưu Tuệ là một người có thủ đoạn. Không có ý đồ gì đã làm Trần Hảo cảm thấy địa vị của mình bị lung lay. Nếu Lưu Tuệ có ý đồ gì thì e rằng Trần Hảo sẽ tức chết thực sự. Trần Hảo cắn răng vốn đã đem lời đồn thổi trong phủ lên cao. Muốn thổi đến tai Diệp phụ, Diệp mẫu rằng Lưu Tuệ không cam tâm làm tức phụ người ta. Lén lút tư tình với nha hoàn trong phủ, cũng đã làm Diệp phụ, Diệp mẫu hai người lưu tâm rồi. Ai ngờ Lưu Tuệ hành sự hết mức cẩn thận. Lại qua việc hắn sử phạt nặng nề mấy nha hoàn tụ tập nói chuyện lại nói xấu Diệp Minh. Hoàn toàn không có thái độ thương hoa tiếc ngọc. Mấy nữ nhân trong phủ đối với Lưu Tuệ sợ hãi có thừa. Mấy tâm tư mơ mộng cũng thu lại hết nên chuyện này cứ thế lắng xuống. Ngược lại Diệp phụ, Diệp mẫu nghe tin đồn liền nhìn chằm chằm Lưu Tuệ. Lại không thấy được hắn tư tình với nữ nhân nào khác. Nếu có tư tình với bất cứ ai thì chỉ có thể là Diệp Minh. Mỗi ngày Lưu Tuệ đều bồi Diệp Minh cùng chơi đùa, cùng ăn buối tối cũng phải dỗ cho Diệp Minh ngủ mới dám ngủ. Hỏi làm sao bọn họ lại biết chuyện này? Nói thừa tối nào Diệp phụ, Diệp mẫu cũng đứng ngoài cửa phòng nghe lén bọn họ không biết, ai biết? Lưu Tuệ được ra ngoài nhưng phải vác theo cái đuôi to là Diệp Minh. Cùng vài người hầu đi theo hầu hạ, cũng là để đảm bảo Lưu Tuệ không bỏ trốn. Đối với mấy người hầu này Lưu Tuệ không có ý kiến. Lưu Tuệ có thể hiểu được nỗi lòng phụ mẫu của người Diệp gia. Gặp được Phùng thị, Lưu Tuệ có chút không thể tin vào mắt mình. Người phụ nữ xinh đẹp mỹ miều trong trí nhớ của y đã không còn. Thay vào đó chỉ có một người đàn bà điên dại miệng luôn thều thào gì đó. Luôn cả con trai mình là Lưu Tuệ cũng không nhận ra. Luôn dáo dác đòi tìm con trai khắp nơi. Trong thâm tâm Phùng thị thì Lưu Tuệ vẫn luôn là quan trọng nhất. Bằng chứng là bà ta đã điên dại thần trí không rõ ràng nhưng luôn nhớ đến việc Lưu Tuệ đã bị bắt đi. Bởi vậy luôn vô thức tìm Lưu Tuệ khắp nơi. Nhìn Phùng Thị khiến Lưu Tuệ đau lòng không thôi. Từ lúc phát hiện mình không phải con ruột của Lưu Hiền. Lưu Tuệ đã trải qua biết bao nhiêu chuyện khó khăn. Nhưng y không thể hiện cảm xúc gì. Chỉ khi nhìn thấy Phùng thị như vậy mới đau lòng tới độ khóc đi ra. Làm Diệp Minh ở bên cạnh gấp đến xoay quanh. Sao đột nhiên tức phụ lại khóc? Nhìn Lưu Tuệ khóc Diệp Ming gấp tới cũng muốn khóc theo: " Đừng khóc mà tức phụ"