Đại Tráng như nhớ lại chuyện gì đó có chút suy nghĩ sau đó nói : " Chỉ là không ngờ lại là người quen thôi"
Lưu Triệt sốt ruột nói : " Sao huynh nói chuyện không đầu không đuôi gì vậy? Người quen là sao? " Đại Tráng cười, chỉ má mình nói : " Hôn một cái đi rồi nói" Lưu Triệt giả vờ hừ nhẹ, sau đó vui vẻ sáp lại hôn lên mặt Đại Tráng mấy cái liền. Đại Tráng lúc này mới thoải mái cười, hai người trong xe ngựa đùa nhau một hồi. Tiểu Tráng vốn định cưỡi ngựa lại gần xe ngựa để nói chuyện với cha nhỏ không tiếng động thúc ngựa. Để con ngựa đi lên phía trước cách xa xe ngựa kia càng xa càng tốt. Cao Nham và phu xe bên ngoài nước mắt lưng tròng nhìn Tiểu Tráng, thầm khóc than trong lòng : Tiểu thiếu gia cho lão nô đi theo với Hai người đùa nhau một hồi, Lưu Triệt chợt nhớ ra chuyện mình muốn hỏi liền dùng đầu củng vào ngực Đại Tráng truy vấn : " Huynh đừng đánh trống lảng, nói mau người quen gì? Có phải tình nhân cũ không? " Đại Tráng ôm Lưu Triệt nói : " Nào có tình yêu cũ gì ở đây... Khi ta còn là tướng quân từng lãnh binh đóng ở Thang Châu vùng giáp biên giới gần nước Lỵ. Lúc đó hoàng thượng cử ta đến một phần vì nước Lỵ lúc đó có động tĩnh lạ, phần vì muốn ta kìm hãm một người " Lưu Triệt tò mò nói : " Là một tướng quân khác sao? Hoàng thượng sợ quyền binh của y lớn quá? " Đại Tráng lắc đầu nói : " Tứ hoàng tử, Lam Tín" Lưu Triệt há to miệng hỏi : " Người này rốt cục là người như thế nào? Mà khiến hoàng thượng phải cho người tới áp chế" Đại Tráng thấy tức phụ mình tò mò trong lòng bỗng nhiên có chút buồn bực. Cảm thấy mình không nên khi không nói về người này làm gì, tức phụ có hứng thú hỏi về một nam nhân khác. Nghĩ sao cũng thấy không vui nổi, Đại Tráng buồn bực vì hành động tự vác đá đập chân của mình. Đối diện với ánh mắt của Lưu Triệt, Đại Tráng vẫn trả lời vấn đề của y : " Tứ hoàng tử là người tài hoa, phong phạm hơn người, người ủng hộ hắn trong triều cũng không ít. Có điều hoàng thượng không vừa lòng y, người này là một tướng tài thế nhưng lệ khí quá nặng, sát khí quá lớn làm việc cũng quá mức quyết đoán. Dù sao cũng là con của mình hoàng thượng cũng không muốn phải lo lắng về việc con trai thế lực ngày càng lớn nên mới phái ta đến kiễm hãm y" Lưu Triệt gật gù, Đại Tráng lại nói : " Ban đầu bọn ta đối chọi khá gay gắt, Lam Tín tất nhiên không hài lòng về việc mình bị giám sát. Khoảng thời gian đó ta sống không quá tốt, nhưng sau đó ta phát hiện Lam Tín không có ham muốn trở thành đế vương. Y chỉ muốn giữ vững nước nhà thôi, sau đó y cũng thưởng thức tài năng của ta. Bọn ta cũng có thể tính là một nửa bằng hữu, quan hệ khá tốt" Lưu Triệt gật đầu nói : "Ra là vậy, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến nhà họ Diệp đâu.... " Lưu Triệt đang nói chợt nghĩ tới điều gì đó mở lớn mắt, không thể tin nhìn Đại Tráng nói : " Đừng nói là vị có thể xem là một nửa bằng hữu của y hắn.." Đại Tráng gật đầu nói : " Chính là như đệ nghĩ, ta cũng có chút bất ngờ. Lam Tín đã trở về kinh tiếp nhận đất phong làm một vị vương gia an nhàn rồi. Con trai cả nhà họ Diệp có lẽ đang ở trong phủ của tứ vương gia.. " Lưu Triệt hừ lạnh nói : " Hết tam lại đến tứ, nhà họ Lam thật là thích bắt cóc người khác" Nói mới nhớ tiên hoàng cũng có từng bắt nhốt ngoại tổ phụ của y đấy, truyền thống của hoàng tộc là bắt cóc người khác? Đại Tráng cười nói : " Vì vậy chúng ta không cần nhúng tay vào chuyện này, để cho người nào đó còn có cơ hội lấy lòng người ta đi" Lưu Triệt hậm hực quay qua chỗ khác, nói : " Chàng muốn giúp bằng hữu của mình chứ gì?" Đại Tráng cười dỗ dành Lưu Triệt, biết là y còn tức giận vì Hỉ Nhạc ở kinh thành bị quản được quá chặt. Tức phụ nhà mình còn tức giận vì dẫn người lên kinh thành mà khi về lại bị Lam Nguyệt bắt mất một người đây. Vì vậy Đại Tráng khéo léo lái qua chuyện khác, nói : " Ta không ngờ là đệ lại giúp Lưu Tuệ đấy" Lưu Triệt biết y muốn dời đi sự chú ý của mình nhưng vẫn đáp lời nói : " Chàng cũng biết, ta vốn cũng không hẳn là Lưu Triệt thù hận của ta với bọn họ không có lớn như mọi người tưởng" ( ý nói Đại Tráng biết việc Lưu Triệt là xuyên qua rồi) " Hơn nữa, ta trước đây còn vài chuyện về nguyên chủ không nhớ được rõ ràng lắm. Nhưng gần đây thì đã đủ cả, nguyên chủ cũng không phải là hàng họ gì dễ bắt nạt. Lưu Tuệ nghĩ mình thực sự bắt nạt được người ta?" Lưu Triệt thực sự là một người nội tâm rất thâm sâu, bị khinh bạc trong nhà mình. Hồi nhỏ bị Lưu Tuệ đổ oan, bắt nạt cũng lén đáp trả lại không ít, mà còn trả rất hay rất nặng nữa. Ôn Ngọc chết, Lưu Triệt có tài năng nhưng quyết không bộc lộ ra. Hắn không muốn bỏ ra công sức của mình cống hiến một chút gì cho nhà họ Lưu. E rằng bao năm qua đi vẫn luôn đợi cơ hội để thoát ly nhà họ Lưu rồi mới bộc lộ bản thân. Chỉ là số người này đủ xui, giả vờ thắt cổ dọa người nhà Đại Tráng thế mà trượt chân nghẹn thở chết thật. Luôn cả bản thân y lúc đầu kí ức không trọn vẹn còn tưởng người này thực sự tự sát.... ( chương này mình nhắc đến nguyêm chủ của Lưu Triệt cũng là để đán tiếng dần hen. Bộ này không còn dài lắm nữa đâu, chuẩn bị tiền đề chào đón nguyên chủ nha)