Chồng Tôi Hình Như Ngoại Tình Rồi, Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 23: Người anh em cẩu độc thân

Tôi họ Đàm, tôi có tên. Tôi là Đàm Phong.

Đừng gọi tôi là người anh em, cảm ơn.

Cái tên cẩu Mạc Đại Không này cả ngày cứ ở trước mặt tôi tú ân tú ái. Tôi mới đi thăm vợ cậu ta, mang thai bảy tháng.

Khá hạnh phúc, tôi thừa nhận.

Tôi không ghen ghét chút nào có được không?!

Mẹ nó tôi chính là muốn đánh cậu ta, cái tên cẩu Mạc Đạc Không này chỉ biết khoe ân ái.

Khoe khoe khoe!

Khoe bà nội cậu!**

Cậu ta nói với tôi vợ cậu ta mang song thai, tên này đúng là tốt số. Mấy người đã từng thấy cái loại chim công đực nào xòe đuôi lại đi khoe khoang chưa?*

Cậu ta chính là cái tên ***.

Cái loại chim công mặt ngoài thì xòe đuôi khoe khoang, quay người đi lại lộ ra nguyên cái bộ mông trụi lông!

Còn mặt mũi đâu mà dám lên mặt với tôi?!

Tôi còn đưa cho cậu ta bao thuốc lá để hút, nhân tiện tôi cũng phải bình tĩnh lại. Dù sao con cậu ta còn chưa sinh ra, tôi đánh cậu ta nhập viện thì cũng không tốt chút nào.

Mấy người đoán xem tên cẩu này nói cái gì?

Cậu ta nói với tôi cậu ta sắp trở thành ba của hai đứa nhỏ, không thể hút thuốc được.

Còn nói tôi còn độc thân, không hiểu phiền não của người làm ba, khuyên tôi nhanh chóng tìm một Omega đi.

Mẹ nó tôi tức điên lên được.

Tức đến mức tôi trực tiếp vò nát bao thuốc lá. Cái tên cẩu này, hôm nay tôi phải đá cái mông cậu ta thành bốn cánh, tôi cho cậu ta xòe đuôi công!

Vợ cậu lớn bụng, cậu ta diễu võ dương oai cho ai xem chứ!

Sau khi đánh xong một trận, tuy rằng thoải mái hơn chút nhưng tôi vẫn tiếc sao không đánh cho cậu ta nằm viện luôn.

Mẹ nó nói đến chuyện nằm viện này, tôi lại càng tức hơn!

Mạc Đạc Không cái tên ngốc này, ở trước mặt tôi khoe ân ái còn chưa tính.

Mẹ nó không biết học ở chỗ nào, còn biết lên diễn đàn đăng bài.

Mẹ nó cậu ta đăng bài thì đăng bài đi, biến tôi thành tên ngốc làm gì!

Tôi lấy di động ra lên cái diễn đàn kia, suýt nữa làm tôi tức chết. Tú ân tú ái thì cứ tú ân tú ái, lôi tôi ra làm ví dụ đối lập làm cái gì!

Mẹ nó ai nằm viện thuê ông cụ hộ lý!

Đệt mợ!

Đăng mấy cái bài viết đó rồi mấy người quen của tôi sẽ nghĩ như thế nào đây!?

Không biết sẽ lại cho rằng tôi mẹ nó có khẩu vị nặng!

Tôi thật sự…

Tôi cầm di động vừa đi vừa xem, càng xem càng tức.

Tôi không chú ý đụng phải ai đó, trong nháy mắt nghe được tiếng hàng loạt trang giấy rơi xuống.

“A ——!”

Tôi vội vàng ngẩng đầu lên khỏi điện thoại.

Cả bầu trời toàn là giấy trắng.

Một cô gái mặc áo khoác rộng thùng thình đang ngồi trên mặt đất xoa bả vai, xung quanh đều là giấy trắng rơi vãi.

Cô gái nhìn rất gầy yếu, một thân cơ bắp này của tôi có lẽ đã đụng cô ấy quá mạnh.

Tôi cất điện thoại đi, vươn tay ra hướng về phía cô gái.

“Cô không sao chứ? Xin lỗi nhé.”

Cô gái bắt lấy tay của tôi đứng lên. Tôi thấy sắc mặt cô tái nhợt, vành mắt còn hơi đen, nhưng những ngón tay lại rất có lực.

“Không sao...” Cô gái xoa xoa đầu, có vẻ hơi chóng mặt. Tôi bị dọa giật mình nghĩ thầm không phải tôi đụng người ta đến nỗi chấn động não luôn rồi chứ?

Tôi vẫn luôn tự nhận mình là một quý ông rất có trách nhiệm, vì vậy tôi nhanh chóng lại gần xem tình hình cô gái, tôi nói:

“Cô không sao chứ? Nếu không tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra thử nhé? Yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn đâu.”

Cô gái lắc đầu, có cảm giác như cô ấy sắp ngã đến nơi, sau đó đột nhiên bừng tỉnh.

“Ôi, tranh của tôi!”

Tôi nhanh chóng cúi đầu giúp cô ấy nhặt đống giấy trắng lên. Lúc này tôi mới phát hiện trên giấy có rất nhiều tranh còn chưa tô màu, tất cả đều là hai người nam, bên cạnh các nhân vật là rất nhiều khung vuông. Mỗi trang giấy đều không giống nhau, đại khái là đang vẽ một câu chuyện nào đó.

“Lợi hại quá, hóa ra là một họa sĩ.” Tôi nhặt xấp giấy trắng lên đưa cho cô gái, liếc mắt một cái chợt phát hiện ra có vài tờ giấy bay ra ngoài đường lớn.

“Cô đợi đã, đằng kia còn mấy tờ.”

Đợi cô gái cầm lấy xấp giấy trắng, tôi liền xoay người đi ra giữa đường lớn thì nghe thấy tiếng cô gái gọi từ phía sau:

“Anh đừng đi! Nguy hiểm đấy! Tôi không cần đâu!”

Tôi đưa lưng về phía cô gái xua xua tay, cái này là chút lòng thành thôi mà.

Tôi chạy nhanh ra giữa đường nhặt mấy tờ giấy kia lên, sau đó lập tức đứng dậy nhảy ra ngoài.

Một chiếc xe vụt qua quẹt vào áo khoác của tôi.

Còi xe ấn liên tục.

Tôi nhét mấy tờ giấy vào áo khoác rồi chạy về phía cô gái.

Cô gái giống như bị tôi dọa sững người, chạy nhanh lại bắt lấy tôi nhìn trên dưới một lượt.

“Anh không sao chứ?!”

Tôi cười ha ha, nói: “Cô nhìn tôi xem cả người đâu có bị gì đâu, trước kia tôi chọc người ta phải vào viện nằm cũng không sao cả.”

Nói xong tôi rút mấy tờ giấy ra tính đưa cho cô gái. Trên giấy có mấy vệt đen, tôi duỗi tay ra chùi thử nhưng không chùi hết được. Tôi hơi ngượng ngùng nói:

“Xin lỗi, tôi làm mấy tác phẩm này của cô dơ rồi. Có sao không thế, có phải đắt lắm không?”

Tôi cũng không có văn hóa gì, không hiểu mấy thứ này lắm.

Cô gái cầm mấy tờ giấy đặt chung vào trong xấp giấy kia, lắc lắc đầu nói: “Không sao đâu, dù sao thì cũng không đáng tiền lắm. Cũng... không có ai xem.”

Tôi hơi hoang mang nói: “Tôi thấy khá đẹp mà, bây giờ họa sĩ không phải đều tùy tiện vẽ hai nét là có thể bán lấy tiền hay sao?”

Cô gái cười nói: “Đó là do những tác phẩm ấy là của họa sĩ nổi tiếng vẽ ra nên mới đáng giá, họa sĩ nhỏ không có chút tiếng tăm nào như tôi vẽ tranh ra cũng không có ai thèm xem.”

Tôi không thích nghe mấy lời này, tôi nói: “Không phải họa sĩ nổi tiếng trước kia cũng chỉ là những họa sĩ nhỏ sao, sau này cô nhất định cũng sẽ trở thành một họa sĩ lớn. À, cô có đói bụng không? Tôi thấy cô bị đụng mặt cũng tái luôn rồi, có phải chưa ăn cơm không? Tôi mời cô đi ăn một bữa, bồi thường việc tôi đâm vào cô.”

Tôi nhìn cô gái đang có chút do dự, tôi nghĩ nếu có cô con gái thì chắc chắn tôi cũng không yên tâm để nó cùng với một tên đàn ông cao lớn thô kệch một mình đi ra ngoài ăn cơm, tôi lại nói:

“Tuy rằng tôi không phải người tốt gì nhưng chắc chắn sẽ không làm ra mấy cái việc vô nhân tính đâu. Nếu cô không yên tâm, tôi sẽ bồi thường cho cô ít tiền nhé.”

Cô gái thấy mình nãy giờ không kịp đáp lời nào làm cho tức cười. Cô ấy cười lên rất dễ thương. Sao con gái suốt ngày cứ đa sầu đa cảm làm gì cơ chứ.

“Đi thôi, vậy anh mời tôi!” Cô gái ôm chặt xấp tranh trong lòng ngực.

Tôi vươn tay nói: “Đưa tôi cầm cho, dơ đấy. Vừa hay quần áo tôi bây giờ cũng không sạch sẽ lắm.”

Cô gái lắc đầu, sau đó giống như nhớ tới cái gì, nói:

“Đúng rồi, tôi thấy tỉ lệ thân thể, cơ bắp và đường cong của anh đều rất đẹp, có thể làm người mẫu cho tôi không? Tôi muốn vẽ thử xem.”

“Ha, tôi như vậy mà cũng có thể làm người mẫu được á?” Việc này khá mới mẻ, cô gái gật đầu.

Tôi nói: “Vậy thì được thôi. Lúc nào cũng được, cô cứ quyết định đi. À đúng rồi, tôi là Đàm Phong.”

Cô gái có vẻ rất vui vẻ: “Vậy chúng ta nhất trí nhé, tôi là Khâu Chi Thanh.”

“Thanh niên trí thức?”

“Là Chi Thanh, chi nhất chi.”

“Ồ ồ ồ.”

“Phụt! Ồ cái gì chứ!”

“Dễ nghe.”

……

Khi đó, tôi cũng không hề nghĩ đến, sau này đây chính là vợ của tôi.

Bản quyền thuộc sở hữu của tác giả.

- -----------------------------------

*Chú thích:

- Chim công đực nào xòe đuôi lại đi khoe khoang - 开个屏可哪嘚瑟的孔雀:Thể hiện lòng tự ái và mơ tưởng.

- ** Gốc: Tú ngươi nãi nãi cái chân秀你奶奶个腿!Văn chửi, thể hiện sự rất không hài lòng với điều gì đó.

- Thanh niên trí thức: Trí Thanh - 知青

- Chi Thanh: 之青