Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 237-2

Tới gõ cửa là Tiểu Mạc. Tiểu Mạc xuất hiện khiến mấy tiểu thư lễ tân có chút thất thố. Có lẽ bọn họ thích anh chàng phú nhị đại này. Có điều Tiểu Mạc lại đem một ly giấy đưa tới trước mặt tôi, nói: “Chồng cô bảo tôi mang tới. Ngàn vạn không được để bị mệt bị đói. Xong việc chưa?”

Tôi gật đầu. Còn may, anh ta nói rõ là chồng tôi bảo anh ta đưa tới. Nếu nói là chính anh ta đưa tới thì có lẽ tôi bị những cô gái này hận chết.

Tôi đẩy Tiểu Mạc ra khỏi phong, kéo ống tay áo anh ta, dẫn anh ta vào chỗ rẽ. Nhìn xung quanh không có ai chú ý tới tôi, tôi mới nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Kiệt Tư. Không phải nói anh ta đã được siêu độ sao, sao lại còn ở chỗ này, còn có thể nhìn thấy anh ta?”

Tiểu Mạc nhíu nhíu mi: “Hôm đó vội đuổi theo xe, tôi, Linh Tử và cả chồng cô đều đi. Cũng đã gọi điện thoại bảo chị Kim Tử tới xử lý, nhưng khi chị Kim Tử chạy tới bên kia thì Kiệt Tư đã không còn nữa. Búp bê vải kia cũng không thấy. Nếu ai chạm phải búp bê vải kia thì sẽ trở thành người tiếp theo bị sát hại. Búp bê đã bị phá hủy, anh ta xuất hiện gần đây hẳn gần đây có người chạm từng chạm vào con búp bê kia.”

“Không phải là Đàm Thiến chứ?” Tôi sắp phát khóc. Trước kia là nhằm vào người thuần âm thuần dương mệnh, hiện lại chuyện này lại như tra tấn tôi. Tôi nhanh chóng chạy lại vào phòng tìm Đàm Thiến. Kéo Đàm Thiến ra khỏi phòng, cũng mặc kệ cô Tả đang thu dọn đồ đạc có ý kiến gì cũng lôi cô ấy ra khỏi phòng, hỏi: “Hai ngày nay cậu có gặp một con búp bê Barbie nhỏ không? Trên cổ nó có buộc chỉ đỏ.”

Đàm Thiến bị tôi hỏi lại ngân ngẩn cả người, một hồi lâu mới nói: “Không thấy. Sao thế?”

Lúc này Tiểu Mạc vừa lúc từ chỗ rẽ kia từ từ đi ra, vừa đi vừa chỉnh lại bộ trang phục sang trọng trên người. Tuy rằng anh ta không phải là người thừa kế tập đoàn gia đình nhưng tốt xấu gì cũng giữ hình ảnh cho người khác thấy.

Đàm Thiến bên này vừa trả lời tôi thì bên kia một người mặc đồ bảo vệ chạy tới vội vàng nói: “Mạc thiếu gia, Mạc thiếu gia, bãi đỗ xe xảy ra chuyện.”

Người bảo vệ thấy chúng tôi lập tức không nói nữa, sau khi đến gần Tiểu Mạc mới nói nhỏ gì đó. Tiểu Mạc nhanh chóng ra hiệu bảo tôi đi cùng.

Bản năng mách bảo cho tôi biết chuyện này có liên quan tới Kiệt Tư, cũng không giải thích gì với Đàm Thiến, tôi vội vàng đi theo Tiểu Mạc xuống dưới.

Trên đường đi, nghe được Tiểu Mạc nói với người bảo vệ kia: “Phong tỏa tin tức chưa?”

“Giám đốc đã phong tỏa. Hiện tại đường bên kia đều đã phong tỏa. Xe đã được bảo vệ dẫn đường tới chỗ đất trống bên trong công trường.”

“Còn may, lúc này vẫn còn là sớm, chưa có mấy khách đến, nếu không chuyện này truyền ra ngoài thì hôm nay sẽ không làm được gì.”

Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đi theo bọn họ bước nhanh ra khỏi tòa nhà mở bán, đi về phía bãi đỗ xe ở bên kia.

Đường vào bãi đỗ xe đã được căng dây cảnh báo, có mấy bảo vệ giữ cửa, bên cạnh còn có mấy nhân vật cấp cao của công ty đang bàn chuyện, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Tiểu Mạc đi qua dây cảnh báo, đi thẳng vào bên trong, tôi cũng đi theo anh ta nhưng bị bảo vệ ngăn lại: “Tiểu thư, rất xin lỗi, cô không thể vào được.”

Bảo vệ nói, mọi người lúc này mới chú ý tới tôi.

Tôi xấu hổ nhìn Tiểu Mạc, Tiểu Mạc tiến đến kéo tay tôi, nói: “Từ từ thôi.” Sau đó quay sang người bảo vệ kia nói: “Giúp hạ dây xuống, để cô ấy vào. Đừng để đứa bé trong bụng bị thương.”

Tiểu Mạc vừa nói xong, mấy người đàn ông đều nhìn sang. Chuyện hiểu lầm lớn rồi.

Trong đó có một người nói: “Tiểu Mạc, đây là… Anh gọi người ta tới xem chuyện này làm gì?”

“Để cô ấy xem sẽ có ích!”

Tiểu Mạc không để ý tới người khác, đè dây cảnh báo xuống để tôi đi vào.

Hiện tại cũng không phù hợp để giải thích điều gì, hơn nữa Tiểu Mạc nói như vậy dường như có sự cố tình, tôi cũng không nên phá chuyện của anh ta. Đi theo anh ta vào bãi đỗ xe, bãi đỗ xe đã được làm xong, ánh đèn giúp chúng tôi thấy được mọi thứ bên trong.

Trong đó có một chiếc xe cũng được căng dây cảnh báo xung quanh, một người bảo vệ đang nói với mấy người đàn ông chuyện vừa xảy ra. Chúng tôi tới muộn nhưng vẫn có thể nghe hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Một chiếc xe Buick đi vào bãi đỗ xe, một bảo vệ ra hướng dẫn xe đi tới vị trí đỗ. Bảo vệ lúc đó đứng ở cạnh một chiếc cột ở bên, thường thì lái xe sẽ không đâm vào cột, cũng chắc chắn không đâm vào anh ta. Nhưng không biết vì điều gì, xe kia đột nhiên lùi rất nhanh, thật sự đã đâm vào cột, bảo vệ bị kẹp giữa xe và cột, chết ngay tại chỗ.

Có người hỏi chỗ này có camera không?

Bảo vệ nói có, cảnh sát tới điều tra cũng có thể đưa ra hình ảnh.

Nghe bọn họ nói xong tôi mới chú ý cột cách tôi chỉ vài bước. Vì góc nhìn, từ chỗ tôi còn không nhìn thấy người bị đâm chết, chỉ nhìn thấy người tài xế chân đã mềm nhũn đang ngồi dưới đất hút thuốc.

Tôi đi tới muốn xem người chết thì có người lên tiếng: “Này, cô là ai? Vào bằng cách nào? Đừng nhìn! Phụ nữ nhìn cái gì mà nhìn?”

===