Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 75: Lý Hoan Tình và Mục Vân Sinh

Cố Bình An lắc đầu, Mục Lăng cười lạnh, “Ý tứ rất đơn giản, anh có thể làm cho công ty của bọn họ trở thành lịch sử, thời gian ngắn ngủi không tới ba ngày, anh đã làm xong, thậm chí bọn họ có có một lời oán trách, anh cũng có thể làm cho vị trí thị trưởng của ba em không cách nào lên chức, cho tới nhà ông ngoại em, vậy thì càng đơn giản, gây khó xử rất dễ dàng, Cố Bình An, em đánh anh, anh niệm tình em tuổi trẻ không hiểu chuyện, lần sau không được làm như vậy nữa, bằng không, anh có thể không đánh em, nhưng không phải đại diện cho anh sẽ không động đến người Cố gia, người em để ý.”

Mục Lăng dừng một chút, lại nhàn nhạt nói một câu, “Đương nhiên, nếu như em nghe lời, những chuyện này cũng có thể tránh khỏi.”

Trong lòng Cố Bình An nguội lạnh, cô so với ai khác đều hiểu, trong tay cô không có bao nhiêu vốn luyến có thể cùng Mục Lăng đối kháng.

“Cái gì gọi là nghe lời?”

Mục Lăng búng một cái lên đầu Cố Bình An, “Ý tứ nghe lời rất đơn giản, anh bảo em khóc thì em không thể cười, anh bảo em cười thì em không thể khóc, anh bảo em cởi quần áo nằm ở trên giường đợi anh thì em không được ở trên sofa, hiểu ý anh không?”

Cố Bình An, “……….”

Lưu manh.

Ngoại trừ chửi một câu lưu manh ra, cô không biết còn có thể chửi câu gì hơn, Mục Lăng, anh không biết xấu hổ một chút nào sao? Anh có thể biết vô liêm sỉ một chút được không?

Mục Lăng nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Bình An, sờ sờ khuôn mặt cô, “Bà xã, em đừng sợ đến như vậy, người ngoài đồn về anh đều là sai sự thật, thực ra con của người anh, dịu dàng, rất dịu dàng.”

“Vô sỉ.” Cố Bình An nghiến răng nói ra hai từ này.

Mục Lăng cười ha ha, nghênh ngang rời đi, rất hung hăng càn quấy, nếu ánh mắt có thể giết người, Mục Lăng đại khái đã bị Cố Bình An lăng trì rồi.

Cố Bình An ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy làm cái gì cũng không được.

“Cả đời mình phải nghe Mục Lăng thao túng sao?”

Không ai có thể nghe được lời của cô, cũng không ai có thể trả lời cô, đáp án này, chỉ có từ bên trong trận đấu trí của cô và Mục Lăng mới có thể có đáp án mà thôi.

Tần Mục đi đến phòng rửa tay, Lý Hoan Tình nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Tuy rằng không phải là chiếc nhẫn đáng giá gì, nhưng cũng rất tao nhã, đẹp đẽ, cô rất thích.

Đêm nay về nhà, cô muốn nói chuyện này với bà nội, chuẩn bị lễ cưới của cô và Tần Mục, tuy rằng kết hôn hơi sớm, nhưng cô vẫn đồng ý, dù sao sớm muộn gì cô cũng là vợ của Tần Mục, gả cho hắn sớm một chút, cũng không có gì không thể.

Bà nội chắc chắn sẽ đồng ý, Tần Mục là cháu rễ mà bà bổ nhiệm mà.

Điện thoại di động vang lên, Tần Mục điện thoại tới, “Hoan Hoan, lễ đính hôn sẽ nhanh chóng bắt đầu, anh trực tiếp đi lên luôn, em cũng trực tiếp đi lên đây đi.”

“Được.” Vừa mới đính hôn, tâm tình vui vẻ, bước chân của Lý Hoan Tình bước đi cũng trở nên rất nhẹ nhàng, nhưng lanh chanh không chú ý, ngay chỗ rẽ đụng trúng người, đúng lúc là nơi có bậc thang, Lý Hoan Tình đứng không vững, người sẽ té xuống mặt đất mất.

“A……”

Thảm, hôm nay mang cao gót, té xuống như thế, chắc chắn rất chật vật, nhưng mà, dự liệu về đau đớn và chật vật không đến, cô chỉ cảm thấy trước mắt có một cơn gió thổi qua, người đã bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Tay của người đàn ông, ôm chặt lấy eo của cô, đem cô vững vàng mà bảo hộ ở trong lồng ngực.

Lý Hoan Tình sợ hãi không thôi, hoảng hốt vội nói cảm ơn, ngẩng đầu, nhưng mà bất ngờ ngẩn ra, tát vào miệng một cái, có chút không xác định chớp mắt một lần, trong nháy mắt có chút kinh ngạc vui mừng, “A Sinh?”

“Ừ.” Người đàn ông nhàn nhạt nói, “Là tôi.”

Lý Hoan Tình vui mừng nhìn hắn, “Anh về khi nào vậy, sao không nói cho tôi biết một tiếng, tôi mời anh ăn cơm, lần trước anh đi vội vàng như vậy, ngay cả số điện thoại của anh tôi cũng không xin được.”

Mục Vân Sinh im lặng, vô cùng im lặng, im lặng đến Lý Hoan Tình có chút lúng túng, thật giống sau khi gặp lại, chỉ có một mình cô vui mừng như thế, còn Mục Vân Sinh vẫn rất lạnh nhạt, rất lạnh nhạt.