Chú Cá Nhỏ, Chú Gấu Nhỏ

Chương 1

Xin chào, Cá nhỏ

Một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đứng giữa phòng xử án, im lặng chờ đợi cái chết của mình. Hai mắt vô thần nhìn chằm chằm mặt đất, trong miệng lẩm bẩm gì đó: “Cá nhỏ, Gấu lớn, Cá nhỏ, Gấu lớn …” Nếu không phải bản báo cáo tâm thần của cô chứng tỏ cô không có vấn đề về tâm thần, cô nhất định sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần.

Hai năm trước, cô bị kết án tử tình, hoãn lại hai năm.

Cô ấy bị bắt, thư từ của cô với một nữ sinh viên đại học bị lộ ra, không có địa chỉ, không có thời gian viết thư.

—–

Cá nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là Gấu nhỏ. Vợ của bạn trai bạn. Điều này nghe có vẻ nực cười, cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Bất luận là về tuổi hay thân phận địa vị, hai người đều không hợp.

Gấu nhỏ.

—–

Gấu nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là Cá nhỏ.

Chuyện tình cảm này tôi cũng không biết có phải mình và anh ấy yêu nhau thật lòng hay không. Nhưng trước đó, tôi phải nói một câu, rất xin lỗi khi đã làm người thứ ba xen giữa hai người. Tôi sẽ nhanh chóng chia tay anh ấy, nhưng hiện tại tôi đang chuẩn bị cho kì thi cuối cấp, rất khó để dành thời gian xử lí chuyện này. Sau khi thi xong, tôi nhất định sẽ cho chị câu trả lời thỏa đáng.

Cá nhỏ.

—–

Cá nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là Gấu nhỏ, vợ của bạn trai bạn.

Xin phép làm phiền một chút, tôi không biết bạn thích chuyện ngành gì, cũng như thích cuốn sách nào. Lần này, tôi đã gửi một vài mục yêu thích của tôi. Bởi vì tôi cũng muốn thu hẹp khoảng cách giữa chúng ta một cách chính đáng, dù sao thì khoảng cách quá xa, có thể bạn sẽ không tin những gì tôi nói. Tôi không có ý định gì cả, tôi chỉ muốn nói với bạn rằng, cô gái nhỏ, bây giờ bạn đang ở độ tuổi thanh xuân. Một người đàn ông như Hà Tạp thật sự không đáng để bạn lãng phí thời gian.

Lời khuyên đến từ chị gái lớn hơn bạn bảy tuổi.

Gấu con.

—–

Gấu nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là Cá nhỏ.

Kì thật những quyển sách này tôi đều đã đọc qua hết, biết đây là tấm lòng của chị, nên tôi liền nhận. Tôi tìm Hà Tạp, mỗi lần tôi nhắc tới chuyện chia tay, anh ấy sẽ không làm gì khác ngoài việc ôm tôi, khóc không ngừng, nói những điều tốt đẹp với tôi. Cuối cùng vẫn là không có quyết tâm từ bỏ. Thực ra, tôi có chút tò mò muốn biết quá khứ của chị. Nhưng tôi cũng biết, tùy tiện hỏi đến chỉ sợ có chút không hợp. Cho nên tôi quyết định kể cho chị nghe quá khứ của tôi trước, như vậy sẽ không vì tôi không lễ phép mà nổi giận nha!

Tôi đến từ một làng quê nhỏ, lúc đầu tôi muốn học sinh học, nhưng bố mẹ tôi nói bác sĩ là một nghề có công ăn việc làm ổn định, nên tôi đã đi học y. Không ai khác trong làng đã từng được nhận vào một trường đại học, hầu hết trong số họ đã bỏ học cấp hai, thậm chí tiểu học. Mọi người trong nhà tự hào vì tôi đỗ đại học, ở trong làng ngẩng cao đầu, hận không thể cho tất cả mọi người đều biết chỉ có con gái mình trúng tuyển đại học.

Năm nay là năm đầu tiên tôi đi học đại học, và cũng là năm đầu tiên tôi biết Hà Tạp.

Sự theo đuổi mãnh liệt của anh ấy đối với tôi khiến tôi choáng váng, bởi vì tôi chưa bao giờ thực sự cảm nhận được “tình yêu” mạnh mẽ như vậy ngoại trừ bố mẹ tôi. Mặc dù sau khi tôi nhận được thư của chị, tôi đã bắt đầu tự hỏi liệu anh ấy có thực sự yêu tôi không.

Trong kí túc xá của chúng tôi không có một em gái nào có được may mắn như tôi, phần lớn bạn trai của bọn họ đều là những chàng trai trẻ chất phác hiền lành. Mà Hà Tạp anh ấy mỗi ngày đều đứng trước cổng trường chờ tôi, mỗi lần đều chuẩn bị cho tôi những bó hoa khác nhau. Lúc này sẽ luôn có mấy cô gái tán gẫu và bàn tán, tôi thực sự không thích anh ấy, có lẽ tôi chỉ thích cái cảm giác không có được mà ghen tị, cảm giác được để ý tới, với tôi mà nói thì đây là trải nghiệm mà tôi chưa từng có. Vì vậy, tôi luyến tiếc.

Hiện tại tôi vẫn ở cùng một chỗ với anh ấy, nhưng chị đừng lo, tôi và anh ấy không liên lạc nhiều, gần đây không biết anh ấy đi đâu rồi. Nếu chị biết, xin hãy nói với anh ấy một tiếng, tôi muốn chia tay anh. Suy cho cùng, cái cách anh ấy khóc lóc kể lể với tôi thật là nhục nhã.

Cá nhỏ.

—–

Cá nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là Gấu nhỏ, vợ của bạn trai bạn.

Anh ấy không có ở cùng bạn, có lẽ lại đi ra ngoài lêu lổng. Anh ấy bảo tôi là mình đi công tác, nhưng đã hơn hai tháng rồi, tôi đến công ty, hỏi về lịch trình của anh ấy. Lễ tân của công ty họ nói với tôi, “Hà Tạp đã nghỉ việc từ lâu rồi.”

Câu chuyện của tôi thực sự giống với câu chuyện của bạn.

Khi đó tôi cũng là sinh viên năm nhất, tôi và anh ấy cách nhau chín tuổi, mà lúc đó anh ấy cũng đã có vợ. Nhưng mà tôi và vợ anh ấy còn chưa nói chuyện, cũng chưa từng gặp gỡ, hay viết thư như chúng ta, vợ anh ấy chết vì bệnh ung thư.

Lúc đầu tôi không biết anh đã có vợ, sau khi vợ qua đời, anh ấy ở chỗ tôi uống rượu, uống đến mê muội. Tôi thực sự nghĩ một người đàn ông khóc suốt ngày cũng vô ích, nhưng tôi luôn mềm lòng vì người đàn ông này.

Khoảng thời gian đó, anh ấy ôm tôi và khóc, anh sợ tôi cũng sẽ rời xa anh. Theo thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy mềm lòng với anh ấy.

Thời điểm vừa mới bắt đầu, điều tôi nghĩ là “Mặc kệ anh ấy có như thế nào, dù sao cuối cùng tôi cũng sẽ đá anh ta, rốt cuộc tuổi tác chênh lệch đến mức này, anh ta theo đuổi tôi như cóc đòi ăn thịt thiên nga, cho dù nằm mơ cũng không với tới.” Cũng như cô, tôi luôn cho rằng mình còn trẻ, còn nhiều thanh xuân để lãng phí.

Về sau tôi cũng bắt đầu phiền chán, dẫu sao mỗi ngày đều đối mặt với một người mềm lòng, trái tim cũng sẽ bị người đó dựng lên. Tôi muốn đá anh, nhưng anh ôm tôi khóc, từng lời từng chữ đều là tình yêu, nói với tôi tình yêu của anh dành cho tôi, tôi lại thỏa hiệp với anh hết lần này đến lần khác.

Năm ấy tốt nghiệp, tôi vừa mới bắt đầu đi thực tập, đi làm về rất mệt mỏi, đến buổi tối đi ngủ, tôi đau đớn thức giấc. Đến bệnh viện kiểm tra, có thai. Tôi không dám nói với bố mẹ, bọn họ đều là người dân quê, tôi mang thai trước khi kết hôn, sẽ bị người khác đàm tiếu, tôi không muốn bố mẹ bị người khác nói vài ba câu công kích.

Ban đầu, Hà Tạp cũng không quan tâm đến đứa trẻ này, một lòng muốn tôi phá. Sau đó, tôi không biết Hà Tạp đã thay đổi quyết định của mình như thế nào, liên tục thuyết phục tôi từ bỏ công việc của mình, kết hôn với anh ấy và trở thành một bà nội trợ. Tôi một lần nữa thỏa hiệp với anh.

Sau khi kết hôn, anh trở nên lạnh nhạt với tôi hơn rất nhiều. Khi tôi đang cãi nhau với anh ta, động thai khí, đứa nhỏ không còn. Mối quan hệ bị chọc thủng của chúng tôi hiện tại coi như là kí tích hiếm có.

Gấu nhỏ.

—–

Gấu nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là cá nhỏ.

Mặc dù những việc chúng ta trải qua tương tự nhau, nhưng tôi không nghĩ rằng mình sẽ lại giẫm lên vết xe đổ. Tôi cũng đã xem xét lại một lần nữa mối quan hệ của mình với anh ấy, anh ấy thật sự rất đáng ghét, gần đây anh ấy lại đến tìm tôi, như thể sợ tôi sẽ bỏ rơi anh ấy. Bất cứ khi nào có cơ hội đều hỏi tôi, có phải ngại anh già không. Tôi quả thật thấy anh ấy già, bất quá đối với tôi là có khả năng, dù sao ngày tháng trôi qua rất nhanh. Nghĩ đến đây thực sự phải xin lỗi chị, nên tôi đã gửi cho cậu một số sách, tất cả đều là quyển tôi thích, dù sao thì tôi vẫn chưa thực hiện được lời hứa với lời xin lỗi lần trước mà chị đã dành cho tôi, nên coi như đây là một món quà.

Cá nhỏ.

—–

Cá nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là Gấu nhỏ, vợ của bạn trai bạn.

Cảm ơn vì cuốn sách, nó rất thú vị.

Tôi đã gửi cho bạn một số bánh quy nhỏ do tôi làm thủ công, không biết lúc bạn nhận thì nó có bị hỏng không.

Đã lâu tôi không thấy sự dịu dàng của anh ấy, khi nhận được thư của bạn, anh ấy đã quay lại. Khi nhìn thấy lá thư này, anh ta đột nhiên phát điên. Chỉ vào tôi vừa đánh vừa mắng: “Đồ điên!” Tôi lại cãi nhau với anh, yên tâm, tôi thắng rồi, lại nói, tôi dù sao cũng là sinh viên khoa y, làm sao có thể để mất mặt sinh viên khoa y đây.

Lần này tôi gửi cho bạn một số cuốn sách, đây là những ghi chép của tôi khi còn đi học, tôi hy vọng nó sẽ hữu ích cho việc học của bạn.

Hai ngày trước anh ấy không có ở nhà, nên tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Trên người cũng có gì đáng ngại, chỉ là một chút vết thương trên da. Nhưng cô y tá nhỏ đã sợ hãi, cô ấy hỏi tôi có cần gọi cảnh sát không.

Hy vọng bạn giữ sức khỏe.

Gấu con.

—–

Gấu con thân mến:

Xin chào, tôi là Cá nhỏ.

Cảm ơn bản ghi chép của chị, bánh quy không bị hỏng.

Chị có sao không? Anh ta lại có thể dám đánh chị! Đừng cứng rắn kìm nèn, mấy ngày nay hãy đi gặp bác sĩ tâm lý đi, tôi sợ rằng cứ vậy trong lòng chị sẽ cảm thấy khó chịu.

Cá nhỏ.

——

Gấu nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là cá nhỏ.

Tôi không có nhận được thư của chị, chị có khỏe không?

Xin lỗi vì bức thư này có chút bẩn, Hà Tạp vừa nhìn thấy tôi viết thư, anh ấy đã tức giận, dường như anh ta già đi rất nhiều. Anh ấy lại dám đánh tôi, anh đánh người cũng rất đau, lần sau chị dạy tôi cách đánh thắng anh ta được không? Tôi cũng không muốn làm chị mất mặt!  Anh ấy vừa đánh vừa mắng, nói: “Đồ điên, ngày nào cũng phải dọn dẹp mấy thứ vô dụng này, không lấy được hai cái điện thoại di động sao? Phải làm tôi sợ chết khiếp, cô mới vui sao?”.

Tôi nghĩ chắc anh ta điên rồi.

Cá nhỏ.

—–

Cá nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là Gấu nhỏ, vợ của bạn trai bạn.

Có lẽ anh ấy tưởng nhầm tôi là bạn, dù sao tôi ở trong mắt hắn, cả ngày đều là điên điên khùng khùng. Tôi đến bệnh viện khám, bác sĩ nói tinh thần của tôi rất khỏe mạnh. Bạn không cần phải lo lắng.

Tôi rất muốn ly hôn, nhưng giờ cuối năm rồi, phải về quê ăn Tết, không muốn bố mẹ thấy tôi đi về một mình.

Tôi đã gửi cho bạn một số bánh quy, coi như là một món quà năm mới tôi tặng cho bạn.

Năm mới vui vẻ, chúc bạn an khang.

Gấu con.

—–

Gấu con thân mến:

Xin chào, tôi là Cá nhỏ.

Tôi xin lỗi vì mãi đến sang năm mới thấy thư của chị. Anh ấy dạo này tính tình hay dở, cứ có chuyện gì không hài lòng lại đi uống rượu, khi về lại mượn rượu làm càn với tôi. Tôi cảm thấy mình không thể dối lòng được nữa.

Chịmột mình đến bệnh viện có cô đơn không? Lần sau tôi sẽ đi với chị.

Một lời chúc mừng năm mới muộn màng, Chúc mừng năm mới!

Cá nhỏ.

—–

Cá nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là Gấu nhỏ.

Tôi đã nhận báo cáo, thực sự không có bệnh tâm lí.

Ly hôn rất tốt, nhưng tôi không thể ly hôn bây giờ, tôi, tôi không thể buông đứa con này được.

Tôi đã gửi cho bạn một con dao giải phẫu, dùng tốt lắm, trước kia khi đi học tôi hay dùng con dao này, Hà Tạp mấy ngày chưa trả về, tôi không biết anh ấy đã đi chỗ nào rồi.

Gấu nhỏ.

——  

Gấu nhỏ thân mến:

Con dao giải phẫu này dùng rất tốt, hiện tại anh ấy không thường xuyên đến tìm tôi. Mấy ngày trước tôi thấy anh ta đi mua sắm với người phụ nữ khác, nghe bạn tôi nói, anh ta đang quen biết người phụ nữ đó, luôn xuất hiện để khoe mẽ.

Hà Tạp cũng quá dơ, để tôi tới chăm sóc cho chị đi. Anh ta muốn dành thời gian cho tình yêu mới của mình.

Cá nhỏ.

—–

Cá nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là Gấu nhỏ.

Ta muốn tiễn anh ấy lên đường, không muốn anh ấy hủy hoại tương lai của mình, rồi chuốc họa vào thân. Bây giờ anh ta vẫn đang nghĩ đến việc làm hại người khác.

Mang thai lâu như vậy, chưa được một tuần anh đã ở lại chăm sóc tôi.

Ở nhà cũng có một số loại ma túy mà anh ta sử dụng khi ra ngoài “săn mồi”.

Đừng đến chỗ tôi, tôi không muốn liên lụy bạn.

Gấu nhỏ

——

Gấu nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là Cá nhỏ.

Ngàn vạn lần đừng bốc đồng! Chị trước tiên viết thư nói với tôi biết, có nghĩa là trong thâm tâm chị vẫn muốn tôi thuyết phục chị, đúng không? Nói cho tôi biết, chị không muốn bởi vì hắn mà hại chúng ta, phải không?

Cá nhỏ.

—–

Gấu nhỏ thân mến:

Tôi rất sợ. Con dao giải phẫu thực sự hữu ích, nhưng lần đầu tiên làm chuyện này rất đáng sợ, tôi sẽ tự mình đi tự thú. Dù sao chị cũng có đứa nhỏ, miễn cho động thai khí.

Cá nhỏ.

—–

Cá nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là Gấu nhỏ của bạn.

Đây là bức thư cuối cùng của tôi, tôi quyết định đi tự thú. Tôi không thể hy sinh tương lai của bạn.

Hy vọng bạn khỏe mạnh, tiền đồ như gấm.

Gấu nhỏ.

—–

Gấu nhỏ thân mến:

Xin chào, tôi là Cá nhỏ.

Tôi …

Cá nhỏ.

Sau khi viết chữ ký, cô ấy không còn can đảm để đọc lá thư nữa, cô ấy đã giết chồng mình, người đàn ông mà cô ấy đã gắn bó suốt 7 năm. Mọi người xung quanh nghĩ rằng cô ấy bị điên, nhưng giấy chứng nhận của bệnh viện nói rằng cô ấy bình thường.

Cô không biết những ngày này trôi qua như thế nào, mỗi ngày đều nhớ kĩ: “Cá nhỏ, Gấu lớn, Cá nhỏ, Gấu lớn …”  

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiêu đề bức thư thật sự rất khó viết, dấu câu bay tứ tung.

Lời chào và chữ ký bay khắp nơi, gõ vào khoảng trống khiến tay tôi tê dại.

Câu cuối hãy tự hỏi “Cá nhỏ là ai?” Nếu bạn trả lời được, điều đó chứng tỏ bạn hiểu.