Chủ Động Trêu Chọc

Chương 3: Lớn tiếng nói lời yêu

Sau khi kết thúc tiết tự học ở trường, đặt chân đến nhà đã là hơn mười giờ tối, thế nhưng trong căn bếp nhỏ vẫn còn hắt ra chút ánh sáng mờ nhạt.

Nghe thấy tiếng mở cửa, một người phụ nữ gầy gò đeo tạp dề nghiêng đầu nhìn ra ngoài: “Con về rồi đấy à?”

Lục Tinh Gia đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức ném cặp sách lên ghế sofa, vội vã chạy vào phòng bếp, lúc sau thì thấy được một người phụ nữ với khuôn mặt dịu dàng đang đứng ở bên trong, trên người hoàn toàn không có bất kỳ thương tích gì.

“Mẹ.”

Mũi Lục Tinh Gia chua xót.

Ở đời trước, vào năm Lục Tinh Gia học lớp Mười một, Hạ Khê đã gặp phải một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Một chiếc xe tải lớn chở đầy hàng hóa đã đụng phải bà, khi ấy bà đã quá mệt mỏi sau giờ làm, hoàn toàn không sức lực để né tránh, chiếc xe tàn nhẫn cán qua đùi Hạ Khê, hậu quả là phải bắt buộc cắt bỏ hai chân, đã vậy còn chịu thêm các loại biến chứng sau phẫu thuật quanh năm.

Hai năm sau, Lục Tinh Gia thi lên đại học, bà rốt cuộc cũng không cố chịu được nữa, qua đời vì nhiễm trùng vết thương nghiêm trọng.

Bây giờ trở lại kỳ nghỉ hè lớp Mười, về trước đoạn thời gian tai nạn kia, Lục Tinh Gia thề, nhất định sẽ không để cho Hạ Khê gặp phải bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

“Con làm sao vậy?” Cặp lông mày đẹp đẽ của Hạ Khê nhíu lại, lo lắng hỏi: “Ở trường có ai bắt nạt con sao?”

“Không có không có ạ!” Không muốn khiến cho Hạ Khê lo lắng, Lục Tinh Gia vội vã lắc đầu một cái, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: “Tại con… Có hơi đói bụng.”

Hạ Khê quan sát cậu từ trên xuống dưới vài giây, xác định không có chuyện gì bất thường, lúc này mới nụ cười, liếc nhìn nồi cháo bên cạnh: “Con rửa tay trước đi, cháo cũng sắp xong rồi, mẹ sẽ múc cho con cả một tô.”

“Để con múc cho mẹ!”

Lục Tinh Gia rửa tay thật nhanh, nhận lấy cái bát từ trong tay Hạ Khê, “Mẹ, mẹ ra ghế sofa ngồi nghỉ một lát đi.”

Vừa nói xong, cũng không để Hạ Khê kịp đáp lời, cậu đã đẩy bà ra khỏi phòng bếp, ấn bà ngồi xuống ghế sofa, sau đó quay trở vào trong, nhanh nhẹn múc hai bát cháo bưng đến bàn trà.

“Hôm nay bị làm sao vậy?” Hạ Khê bị động tác của cậu làm có hơi luống cuống, trêu ghẹo hỏi, “Con mắc phải lỗi gì đúng không? Bị giáo viên gọi về nhà à?”

“Khụ, không có đâu mẹ.” Lục Tinh Gia sặc một cái, đột nhiên nhớ tới bản kiểm điểm 3000 từ kia, vô cùng sáng suốt không đề cập tới nó. Cậu chớp chớp mắt hệt như một con hồ ly nhỏ: “Con cảm thấy bản thân đã lớn rồi, cần phải chia sẻ công việc nhà với mẹ.”

Lại sợ Hạ Khê không yên lòng, Lục Tinh Gia vỗ ngực đảm bảo nói: “Thật đó mẹ, sau này mấy chuyện như rửa chén lau nhà gì đó cứ để con làm cho, mẹ đã đi làm mệt mỏi vậy rồi, về nhà cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Hạ Khê ngẩn ra, trên khuôn mặt dịu dàng dần hiện lên nụ cười: “Gia Gia nhà chúng ta đã lớn rồi.”

Lục Tinh Gia không hiểu sao lại có hơi ngượng ngùng, ôm bát cháo lên húp “ừng ực ừng ực”, khuôn mặt gần như muốn vùi cả vào trong bát.

Còn đang ở tuổi phát triển nên cậu đã sớm đói bụng từ lâu, bát cháo vừa thơm vừa mềm, không kìm lòng được đã húp sạch cả bát.

“Ngon quá! Mẹ nấu ngon quá chừng luôn! Vừa mềm vừa ngọt!” Đôi mắt Lục Tinh Gia cong cong đặt bát cháo xuống, nhìn thấy Hạ Khê cũng đã ăn xong, tự giác cầm lấy bát của cả hai vào bếp rửa sạch sẽ.

Thật ra Lục Tinh Gia không quá giỏi thể hiện cảm xúc bản thân, thế nhưng trải qua một đời, cậu đã học được cách không keo kiệt với lời khen của mình.

Sau khi mất đi tất cả, cậu mới hiểu được, nếu như bởi vì ngại ngùng hay sợ hãi mà lựa chọn im lặng, về sau có thể sẽ không còn cơ hội nữa.

“Vậy ngày mai mẹ sẽ nấu tiếp cho con.”

Nụ cười trên mặt Hạ Khê càng sâu hơn một chút, vẫn cảm thấy có hơi khó tin, “Gia Gia nhà chúng ta đã trưởng thành như vậy, buổi tối mẹ ra ngoài làm việc cũng có thể an tâm hơn rồi.”

Lục Tinh Gia bỗng nhiên ngẩn ra, ở đời trước, Hạ Khê gặp phải tai nạn giao thông là vào lúc đang đi làm thêm.

Vì để chi trả cho phí sinh hoạt, ngoại trừ công việc chính hiện tại, Hạ Khê còn đến một nhà hàng nhỏ để rửa chén vào buổi tối.

Hạ Khê làm tài vụ ở một công ty, mặc dù số tiền không thể được coi là nhiều, nhưng vẫn đủ để chi tiêu, còn có tiền trợ cấp liệt sĩ của ba mỗi tháng, trong nhà cũng không thiếu tiền.

Chỉ là Hạ Khê sợ rằng Lục Tinh Gia không có ba, về sau tìm việc hay kết hôn sẽ gặp khó khăn, vậy nên mới gắng sức kiếm thêm tiền, muốn tự mình tiết kiệm cho cậu một ít.

Tiếng nước chảy xuống róc rách, Lục Tinh Gia nhanh chóng đưa ra quyết định.

Cậu vặn vòi nước lại, lau khô nước trên bàn tay, sau đó đi tới bên cạnh Hạ Khê chủ động mát-xa vai giúp bà: “Mẹ, hay là mẹ đừng tới chỗ nhà hàng kia nữa, cũng không có kiếm được bao nhiêu tiền, mà buổi tối lại không an toàn.”

Con trai đột nhiên trưởng thành như vậy khiến Hạ Khê có chút không quen, trong lòng ấm áp, cười nói: “Không sao đâu, mẹ tan ca rất sớm, vả lại ở nhà không cũng nhàm chán, còn không bằng ra ngoài tìm ít việc để làm.”

Bà vỗ vỗ lên tay Lục Tinh Gia, hiển nhiên là không quá để tâm lời cậu nói: “Con có suy nghĩ cho mẹ như vậy là rất tốt, nhưng mẹ vẫn làm được, không cảm thấy vất vả gì đâu.”

“Nhưng mà…”

Lục Tinh Gia còn muốn nói thêm gì đó thì Hạ Khê đã chuyển đề tài, “Điểm thi học kỳ lần này của con đã có rồi đúng không? Lấy ra cho mẹ xem một chút.”

Lục Tinh Gia thở dài một hơi trong lòng.

Cũng đúng, tính cách của Hạ Khê vốn luôn thích bận rộn như vậy, để bà ở nhà không phải làm gì thì cũng không thực tế cho lắm, không bằng tìm giúp bà một công việc phù hợp, để bà có việc để làm, bản thân chờ đợi ở nhà cũng có thể yên tâm hơn được vài phần.

Hạ Khê còn đang thúc giục nói: “Nhanh nào, đừng lề mề nữa.”

Lục Tinh Gia hết cách, không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông bỏ ý định khuyên can, lấy bảng điểm từ trong cặp ra đưa cho Hạ Khê.

Thành tích của Lục Tinh Gia vẫn luôn ở mức trung bình, vào lúc thi cấp ba chó ngáp phải ruồi đậu được trường cấp ba tốt nhất thành phố, sau đó thì bền vững đội sổ, đợt thi học kỳ lần này vẫn giống như mấy lần trước, không bị thụt lùi về sau nhưng cũng không có gì tiến bộ.

Hạ Khê nhìn bảng điểm mà bất lực thở dài.

Đôi lúc bà vẫn tự hỏi có phải là do bản thân quá bận rộn, không có thời gian để nhắc nhở Lục Tinh Gia học tập, nên mới khiến cho đứa con thông minh hiểu chuyện của bà không nhận được sự giáo dục tốt nhất hay không.

Lục Tinh Gia đoán được suy nghĩ trong đầu của Hạ Khê, vội vàng nói: “Mẹ, lần này con làm bài thi có hơi thất thường, nhưng mà mẹ đừng lo lắng, về sau con sẽ cố gắng học tập thật chăm chỉ.”

Quả thực đời trước cậu đã lãng phí rất nhiều thời gian, sống lại một đời, cậu cũng không muốn lại tiếp tục uổng phí nó, không cần phải nói đâu xa, lớp chuyên Lý lựa chọn học sinh và kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, không phải muốn học là có thể tiếp tục ở lại.

Lục Tinh Gia hít một hơi thật sâu, nói ra suy nghĩ của mình: “Học kỳ sau tụi con sẽ phân ban, con muốn vào ban tự nhiên, sau đó thì học chuyên Lý.”

“Chuyên Lý?”

Hạ Khê đã ra trường hơn mấy chục năm, đương nhiên là không am hiểu mấy chuyện này cho lắm.

“Dạ.” Lục Tinh Gia tóm gọn cho bà, “Là một môn chuyên, bình thường lớp Mười là có thể bắt đầu học, Mười một thì cũng không tính là quá muộn, nếu như có thể lấy được chứng chỉ thì sẽ rất có ích cho việc thi đại học sau này.”

Đời trước sau khi chọn ban xã hội, Lục Tinh Gia mới phát hiện mình tiếp thu những môn tư duy tự nhiên tốt hơn, chỉ là do ban đầu điểm số quá thấp, kiến thức tự nhiên thì lại có liên quan đến nhau, nên mới cảm thấy vất vả, hiện tại cậu cũng đã có kế hoạch và mục đích rõ ràng, cậu tin là bản thân vẫn có thể theo kịp, huống hồ chi…

Đáy mắt Lục Tinh Gia chợt lóe lên một ánh sao, hai má nhẹ nhàng ửng đỏ.

Hạ Khê đương nhiên là có hơi lo lắng: “Học cái này không phải là rất mệt sao, mẹ có nghe đồng nghiệp nói qua, con trai bà ấy cũng đang theo học lớp chuyên gì đấy, học đến mức tóc tai cũng muốn rụng xuống hết…”

“Không sao đâu không sao đâu ạ!” Lục Tinh Gia vội vàng móc vũ khí bí mật của mình ra, “Anh Mộ Đông cũng đang học Vật lý, anh ấy học chung với con nên con chắc chắn sẽ học tốt thôi mẹ!”

Hạ Khê sửng sốt một chút, bật cười: “Anh Mộ Đông? Là cậu bé Tần Mộ Đông kia sao?”

Hạ Khê có ấn tượng rất tốt đối với đứa trẻ Tần Mộ Đông nhà hàng xóm này, tuổi còn nhỏ mà đã rất trưởng thành chững chạc, hiểu chuyện thông minh, khiến cho người khác vô cùng yêu thích, bé con Lục Tinh Gia vẫn luôn coi đứa nhỏ này là thần tượng, hận không thể treo người ta ở bên mép, gặp người khác là cứ luôn miệng khen anh Mộ Đông tốt bụng cỡ nào, thông minh cỡ nào.

Lúc nghe nói hai đứa nhỏ này vào cùng trường cấp ba, Hạ Khê đã vô cùng mừng rỡ, vậy mà đoạn thời gian sau cũng không còn nghe thấy Lục Tinh Gia nhắc đến cái tên này nữa, hỏi cậu thì cậu cũng chỉ buồn bực lắc đầu, không chịu nói thêm gì cả.

“Dạ!” Lục Tinh Gia gật đầu giống như đảo tỏi, “Chính là cái anh Mộ Đông vô cùng lợi hại kia á!”

Thấy bản tính u mê của đứa nhỏ Lục Tinh Gia này đã trở về, nghi ngờ trong lòng Hạ Khê cũng được buông xuống phân nửa, để cho hai đứa nhỏ này ở cùng nhau, bà rất yên tâm.

Hạ Khê nói: “Muốn học thì học, nhưng cũng đừng có cố gắng quá sức, mẹ không yêu cầu con phải giỏi giang giàu có, chỉ cần bình an vui vẻ lớn lên là tốt rồi.”

Mũi Lục Tinh Gia chua xót, vội vàng gật đầu: “Con biết rồi mẹ.”

Bàn bạc xong chuyện vào lớp chuyên thì thời gian cũng không còn sớm nữa, Lục Tinh Gia giục Hạ Khê trở về phòng ngủ, bản thân cũng tự quay về phòng ngồi lên bàn học, lấy vở ra hí hí hoáy hoáy.

Lớp chuyên Lý khai giảng sớm hơn bình thường một chút, vì thế nên thời gian nghỉ hè rất ngắn, trước hết cậu cần phải kiếm cho Hạ Khê một công việc nhàn hạ, sau đó sử dụng khoảng thời gian này để ôn lại mớ kiến thức đã gần như bị quên sạch sành sanh.

Việc cần phải làm rất nhiều, lên kế hoạch học tập xong xuôi, Lục Tinh Gia tràn đầy tự tin, chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như lúc này.

Cậu rút một tờ bài tập Vật lý từ trong cặp ra, dự định làm trước vài bài để tìm cảm giác, sau đó… Bài đầu tiên đã bị kẹt lại.

…Ørsted là ai? Còn có cả Ferrari nữa? Đây không phải là công ty xe ô tô hả? Rồi có liên quan gì đến Vật lý?

Lục Tinh Gia vỗ vỗ hai má của mình, tự an ủi bản thân.

Không sao đâu, bài đầu tiên là lịch sử vật lý, quên mất mấy kiến thức học thuộc này cũng là bình thường, cứ làm tiếp là được.

Bài thứ hai, định luật chuyển động, quên rồi, bỏ qua trước đi.

Bài thứ ba, phân tích lực, không phân tích nổi, bỏ qua.

Bài thứ tư, bài thứ năm…

Lục Tinh Gia úp mặt vào tờ giấy trên bàn, khóc không ra nước mắt, sao mà một chữ cũng không suy nghĩ ra được vậy hả?

Một lát sau, Lục Tinh Gia đành thở dài chấp nhận số phận, lấy cuốn sách Vật lý bắt buộc từ trong ngăn tủ ra, bắt đầu xem lại từ trang thứ nhất.

Với trình độ Vật lý hiện giờ của cậu, trực tiếp làm bài là không mong đợi được gì rồi, vẫn là nên đọc hết sách một lượt trước.

Đọc lại kiến thức đã từng học qua dù sao cũng dễ hiểu hơn so với lần đầu tiếp xúc, Lục Tinh Gia cầm bút, nghiêm túc ghi chú lên sách, chép lại một số nội dung trọng điểm, chỉ một lát sau đã thật sự đọc hiểu được hết.

Mười một giờ tối, Hạ Khê ra khỏi phòng để uống nước, trông thấy phòng ngủ của Lục Tinh Gia vẫn còn đang sáng đèn.

Bà cẩn thận đi qua, xuyên qua khe cửa, nhìn thấy được Lục Tinh Gia đang cúi đầu viết chữ trên bàn, bộ dáng suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, còn chăm chỉ hơn so với hồi thi cấp ba.

Ngày hôm nay, Hạ Khê tự dưng cảm thấy được con trai của mình có hơi khác biệt, hệt như là đột nhiên trưởng thành, trở nên vô cùng hiểu chuyện.

Vui vẻ và hài lòng qua đi, đáy lòng bà đột nhiên nổi lên một trận đau xót khó hiểu, nhưng ngay cả bà cũng không thể nói rõ được nguyên nhân, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng giúp Lục Tinh Gia đóng chặt cửa phòng.

*

Tại một nơi ở cao cấp cũng đang được sáng đèn cách đó không xa, bên trong căn phòng rộng rãi trống rỗng, Tần Mộ Đông tắt đèn phòng khách, chỉ để lại một cái bên trong phòng ngủ của mình.

Sau khi ba mẹ tách ra rồi tái hôn với người khác, hắn vẫn luôn ở một mình tại chỗ này, nếu như không phải trong tài khoản vẫn luôn định kỳ xuất hiện tiền, hắn cũng đã gần như quên mất sự tồn tại của hai người kia.

Thế nhưng hắn không cần bọn họ, hắn không cần bất kỳ người nào, chỉ cần… Vật lý của hắn là đủ rồi.

Chiếc bàn trong phòng chất đầy sách vở và giấy nháp tính toán, tất cả đều được xếp thành một chồng cao, nằm trên cùng chính là tờ đơn điền nguyện vọng phân ban.

Chẳng hiểu vì sao, một nụ cười rạng rỡ cứ liên tục xuất hiện trong đầu của Tần Mộ Đông, gạt đi không được.

Thiếu niên nắm lấy góc áo hắn, khuôn mặt trắng nõn tràn ngập căng thẳng, hỏi cậu có thể học chung lớp với hắn được hay không.

Tần Mộ Đông buồn bực đặt bút xuống, đi tới bên cửa sổ sát đất thật lớn, nhìn vào những tia sáng nhỏ nhoi và bóng tối vô tận phía xa.

Hắn không biết người kia đang chơi cái trò gì.

Nhất thời hứng thú? Hay là có mưu đồ gì khác?

Thế nhưng cũng không liên quan đến hắn.

Tất cả mọi người đều giống nhau, đợi đến lúc chơi chán rồi, cảm thấy không còn vui vẻ gì nữa thì sẽ tự động bỏ đi, mặc kệ hắn có khổ sở, đau đớn, đều sẽ không chút do dự mà biến mất khỏi cuộc đời hắn.

Hắn không cần.

Kết thúc chương 3.

Tác giả: Tham khảo nội dung chuyên môn “Chương trình chuyên Vật lý trung học phổ thông quốc gia”, “Vật lý Đại học”, một số chỗ còn lại là viết bừa, có sai lầm kính xin thông cảm _(:τ” ∠)_

Editor muội: Tui cũng lâu rồi không có đụng vào ba cái này đâu, có sai lầm kính xin thông cảm. _(:τ” ∠)_