Chu Nhan

Chương 60

“Cứu… cứu cứu…” Tuyết Oanh quận chúa trong hôn mê lẩm bẩm nói, “A Vũ huynh ấy…”

A Vũ? Chẳng lẽ cô ấy nhắc đến Hoàng thái tử Thời Vũ? Chu Nhan bỗng nhiên cả kinh, nhớ tới lời đồn Hoàng thái tử còn trẻ ham chơi, luôn luôn len lén chạy ra khỏi cung chơi bời lêu lổng, ngực không khỏi khẩn trương, liền vội vàng đứng lên kiểm tra quanh đó, nhưng mà nhìn khắp nơi cũng không thấy thi thể đặc biệt nào.

Có thể, hoàng thái tử vận khí tốt, đã thoát khỏi rồi?

Chu Nhan nhìn một lần, vẫn không có kết quả. Phía sau Tô Ma mơ mơ hồ hồ lại rên rỉ một tiếng, trong lòng nàng quýnh lên, nhớ tới đứa bé đang nguy kịch phải nhanh chóng đi tìm đại phu, lúc này rối loạn cũng không đoái hoài tới chuyện khác được, bèn kéo Tuyết Oanh ra khỏi hiểm cảnh, băng bó vết thương cẩn thận, vòng qua đường, đưa nhanh đến phủ Tổng đốc.

Bạch Phong Lân là ca ca của Tuyết Oanh, đưa đến nơi đây, chắc là an toàn rồi? Chuyện tiếp theo nàng không quản được, nàng còn phải bận chuyện của mình nữa đây!

Chu Nhan không dám ở lâu, quay đầu cõng Tô Ma, tiếp tục chạy vội đi.

Trông thấy qua tiếp một con phố thì sẽ đến cái thôn kia rồi, nhưng mà trước mắt nàng lại xuất hiện một trạm kiểm soát. Đó là chướng ngại vật cao tới một trượng, dùng hàng rào gỗ và lưới sắt quây lại, chặn đứt lối đi. Chướng ngại vật được đặt trên đường, binh lính dày đặc canh gác xung quanh, đao kiếm lạnh buốt, sát khí thấu xương.

Nàng nhịn không được sửng sốt: Những người này cũng thật ngu xuẩn. Phục Quốc Quân đều là Giao nhân, nếu muốn trốn, cũng sẽ chọn đường thủy mà trốn sẽ dễ dàng hơn nhiều? Chọn đường bộ làm gì chứ?

Nàng dùng thuật ẩn thân, đương nhiên không ai nhìn thấy, mũi chân điểm nhẹ, lướt qua chướng ngại vật trên đường. Vừa muốn co giò kế tục chạy vội, bên tai lại nghe được một loạt tiếng kêu chói tai, không ngờ thật sự có người từ hướng Đồ Long thôn vọt ra!

Những người đó làm thành một đội, khoảng chừng có mười mấy người, đúng là liều lĩnh trực tiếp xông về chướng ngại vật trên đường thật!

Không thể nào? Chu Nhan thất kinh, những Giao nhân này điên hết rồi sao?

Nàng theo bản năng đi lên phía trước vài bước, hai tay cầm đao, yên lặng đi tới. Thế nhưng chờ những người đó chạy đến ngày một gần, cây đuốc chiếu sáng mặt, nàng mới phát hiện những người chạy đến đây không phải Giao nhân, mà là người của Đồ Long hộ!

“Đứng lại! Không được qua đây!” Giáo úy phụ trách trạm kiểm soát này hét lớn, “Cấp trên có lệnh, tối nay phong tỏa chiến khu, chỉ có vào không có ra!”

Nhưng mà những người thuộc Đồ Long này lại giống như gặp phải kinh hách cực lớn, cứ liều mạng chạy về phía trạm kiểm soát, muốn trở về Diệp Thành. Người ở giữa dùng tay trái kéo một người bị thương, tay phải chống gậy, khấp khễnh tiến lên, cầu xin: “Quan gia! Đằng trước… đằng trước giống như mưa lửa vậy, trong thôn khắp nơi đều cháy rồi! Nếu không trốn đi thì toàn thôn đều phải chết! Van cầu ngài…”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng hét vang lên, âm thanh kia chợt gián đoạn. Một mũi tên cắm phập qua, đóng thẳng người thuộc Đồ Long hộ đang cầu xin kia vào mặt đất. Người còn lại phát ra một tiếng thét kinh hãi, liên tiếp lùi lại mấy bước.

“Mọi người nghe cho ta! Kẻ nào tự ý xông ra đều phải chết!” Giáo úy kia cầm cung, quát to: “Cấp trên có lệnh: Phàm là người từ bên trong lao ra ngoài, vô luận có phải là Giao nhân hay không, đều giết không tha!”

“Tuân lệnh!” Chiến sĩ xung quanh ầm ầm trả lời, một loạt mũi tên nhọn nhất tề giương lên.

Người Đồ Long hộ mới từ chiến trường chạy ra sợ tới mức muốn chạy về phía sau, bỏ mặc thi thể của người ban nãy cùng với người bị thương kia cũng không đoái hoài. Nhưng mà, không chạy nổi vài bước, chỉ nghe giáo úy hét to ra lệnh, vô số mũi tên đã gào thét bắn về phía đó!

“Dừng tay!” Chu Nhan kinh hãi, bất chấp tất thảy, mũi chân điểm lên, cả người nhanh như tia chớp lao ra. Đương nhiên Đồ Long hộ chỉ lo chạy trối chết này không quay đầu nhìn lại, binh sĩ đang bắn tên trong nháy mắt há hốc mồm, trong bóng đêm, chỉ thấy mũi tên bọn họ bắn ra giữa hư không đột nhiên dừng lại, sau đó bị chặn ngang bẻ gẫy, đứt thành hai đoạn, đều rơi xuống đất!

Đây… Đây là trúng tà gì vậy?

Chu Nhan cõng Tô Ma xông ra, dụng hết toàn lực huơ đại đao trong tay, roẹt một đao, cắt đứt toàn bộ mưa tên đang bay tới. Nhưng mà một đao này vung lên quá nhanh, đao lại quá nặng, cả người nàng thiếu chút bay ra ngoài, lảo đảo thiếu chút thì gặm đất luôn.

May mà nàng dùng thuật ẩn thân, bằng không bộ dáng như vậy cũng thật quá mất hình tượng mà.

Nàng chỉ lẩm bẩm một câu, không suy nghĩ được nhiều, thừa dịp đợt tấn công thứ hai còn chưa tới, cấp tốc lao lên đỡ lấy người bị thương ngã xuống đấy, chạy về phía trước. Thế nhưng, nàng trên lưng lưng cõng một người, tay trái lôi một người, một tay cầm thanh đao to có chút lực bất tòng tâm, vừa chạy được một dặm đường thì thở không ra hơi, phải tìm một nơi để ẩn nấp, thở hổn hển lấy sức.

Nhưng mà, khi nàng vừa gỡ bỏ thuật ẩn thân thì bên tai lại nghe được một tiếng thét kinh hãi: “Chu… Chu Nhan quận chúa? Tại sao lại là cô?!”

Âm thanh bất thình lình làm nàng giật cả mình, tay buông lỏng, âm thanh kia chuyển thành tiếng hét thảm. Chu Nhan ngạc nhiên cúi đầu, phát hiện người đang nói lại là cái người bị thương mình vừa cứu ban nãy, tập trung nhìn vào, cũng không khỏi giật mình nhảy dựng lên: “Thân Đồ… Thân Đồ đại phu?!”

Đúng vậy! Người bị thương vừa cố gắng xông ra khỏi trạm kiểm soát kia, không ngờ lại thực sự là Thân Đồ đại phu!

Danh y không ai bì nổi ngày trước người toàn vết máu, chứng tỏ bị thương không nhẹ, đang cố hết sức đỡ gốc cây ven đường đứng lên, khiếp sợ nhìn nàng: “Sao… Sao cô lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Chuyện… chuyện gì đây?”

“Mới vừa rồi là ta cứu ông đó, ngu ngốc!” Chu Nhan thấy ông ta nghệt mặt ra, không khỏi tức giận nói, “Ông cho là những mũi tên đó tự dưng gãy đôi, còn ông tự dưng phi tới nơi này sao?”

“Thì ra là như vậy?” Thân Đồ đại phu sửng sốt một chút, “Thế nhưng… cô tới nơi này làm gì?”

“Ấy, đừng có hỏi lung tung nữa! Tôi vừa cứu mạng của ông, bây giờ ông mau báo đáp ta đi!” Chu Nhan cũng không có thời gian dài dòng với ông ta, gấp không thể chờ được đỡ Tô Ma trên lưng xuống, đỡ đến trước mặt ông ta, “Nhóc con này bị bệnh! Ông mau khám cho nó…”

Thân Đồ đại phu thấy Tô Ma bị bọc trong giáp mềm, bỗng nhiên run một cái, bật thốt lên: “Là nó? Thật tốt quá!” Dừng một chút, lại liếc mắt nhìn Chu Nhan, dùng giọng nói kỳ quái hỏi: “Cô… cô là vì đứa bé này, mới mạo hiểm tới nơi này?”

“Đúng vậy! Làm sao vậy?” Nàng cau mày, đẩy lão đại phu bị thương đến trước mặt người bệnh, lo lắng giục, “Mau xem bệnh cho con thỏ nhỏ chết bầm này! Hôm qua ta đi một lúc, trở về đã thấy toàn thân nó nóng lên, sốt đến run rẩy liên tục… Ông mau nhìn đi!”

Thân Đồ đại phu tha cái chân gãy, nhịn đau cúi đầu đưa ngón tay qua bắt mạch cho Tô Ma, sắc mặt nghiêm túc, yên lặng chốc lát, không nói câu nào. Trong lòng Chu Nhan thấp thỏm, nhịn không được bật thốt lên: “Thế nào? Không phải là sắp chết chứ?”

“Cũng không đến mức phải chết ngay.” Thân Đồ đại phu lắc đầu, không đợi Chu Nhan thở phào một cái, lại nói, “Xem ra đại khái còn có thể sống một hai ngày nữa.”

“Hơi thở này của Chu Nhan thiếu chút nữa không hít lại được, một lát mới thất thanh, “Không được! Ông… ông phải cứu nó cho tôi!”

Thân Đồ đại phu liếc mắt nhìn nàng một cái, trên khuôn mặt già nua nhăn nheo đầy vết máu lộ ra biểu cảm làm người khác muốn ghét, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tiền xem bệnh lần trước cô còn chưa trả đâu… Ở Tinh Hải Vân Đình ông đây chưa động đến một mỹ nhân nào mà nhờ cô trả tiền cô còn không trả! Giờ lại còn muốn xem bệnh nữa à?”

“Lần trước… Lần trước thì thật sự không có tiền mà!” Chu Nhan không ngờ ông ta bỗng nhiên nhai lại chuyện cũ, không khỏi giậm chân, “Tiền của ta khi đó đều dùng để đoạt hoa khôi rồi, ông lại cứ nằng nặc đòi ta lúc đó, ta moi đâu ra được?”

Thân Đồ đại phu hừ lạnh một tiếng: “Lần trước không có, vậy lần này thì sao?”

“Lần… Lần này…” Chu Nhan nghẹn lời, sờ sờ trên người, “Cũng không mang…”

Thân Đồ đại phu hừ một tiếng, quẳng Tô Ma sang một bên: “Tiền xem bệnh lần trước còn chưa trả, lần này lại đòi xem nữa? Cô coi ta là cái gì? Coi tiền như rác sao?”

“Ê!” Nàng nóng nảy, tóm lấy cổ áo nhăn nheo của lão già, “Ta vừa cứu mạng của ông! Có tin giờ ta ném ông trở lại mưa tên không ạ?”

“Ta cũng không kêu cô cứu ta. Đây là cô tự làm mà, ta không thèm mang món nợ này.” Thân Đồ đại phu lại không hề sợ hãi chút nào, cứng cổ hừ lạnh một tiếng, “Huống hồ, cô quăng ta trở về đó, thì trên đời này thực sự không còn ai có thể cứu nhóc con này nữa rồi!”

“…” Chu Nhan tức muốn chết, nhưng vẫn thực sự không dám làm gì ông ta, cho dù kề dao vào cổ lão, lỡ như lão già này ngoài miệng chịu chữa nhưng lúc kê toa thuốc lại tùy tiện đổi một hai vị thuốc, thì chẳng phải Tô Ma sẽ bị lão giết hay sao?

“Ông muốn thế nào?” Nàng kềm chế tức giận, đẩy ông ta trở lại mặt đất, muốn nói lời mềm mỏng, nhưng giọng nói vẫn rất cứng ngắc, “Ông… ông muốn như thế nào mới bằng lòng cứu người?”

“Cái này á…” Thân Đồ đại phu xoa cổ, nói, “Để ta nghĩ đã.”

“Khỏi phải nghĩ, ông đòi gì ta cũng đồng ý!” Nghe tiếng nổ vang ầm bên tai, thấy đứa bé hấp hối trong lòng, Chu Nhan cũng không nhịn được nữa kêu lên, “Lải nhải ít thôi, mau chữa bệnh cho ta! Bằng không nhóc con này chết đi, ta cũng sẽ bắt ông chôn cùng!”.

Tựa như là bị sự tức giận của nàng làm cho kinh sợ, Thân Đồ đại phu dừng ngón tay lại, nhìn nàng một cái: “Đây chính là do cô nói đi, ta muốn cái gì cô đều cho ta! Cô thề chứ?”

“Ta thề!” Chu Nhan lôi cổ ông ta, “Mau xem bệnh cho nó!”

“Tốt lắm, ta nhớ rồi đó… Quận chúa nợ ân tình của ta, đợi sau này ta nghĩ xong muốn cái gì, không cần biết là điều kiện gì, cô cũng đều phải đồng ý.” Thân Đồ đại phu nở nụ cười, khấp khểnh đi tới, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Tô Ma, đưa ngón tay ra bắt mạch, lại trầm mặc trở lại.

Bên tai tiếng pháo ù ù không dứt. Lúc này đây, kiêu kỵ quân đã mang pháo từ Đế đô đến, dùng lực lượng vệ quốc đi đối phó với một làng chài nho nhỏ này, quả thực chẳng khác nào muốn phá hủy cái thôn này cả.

Chu Nhan nấp dưới một bóng cây đổ gãy, hai tay kết thành một cái ấn, một luồng ánh sáng phủ xuống, che chở ba người bọn họ vào bên trong, đẩy tên lạc lửa đạn kia ra ngoài. Đây là một kết giới phòng hộ đơn giản, nhưng mà bởi vì sức mạnh của lửa đạn quá lớn, nên cũng khiến nàng tiêu hao linh lực.

Lòng nàng tràn đầy lo nghĩ nhìn Thân Đồ đại phu thăm khám cho Tô Ma, muốn nhìn ra chút dấu hiệu nào trên mặt lão già, nhưng mà Thân Đồ đại phu nhắm nửa con mắt, trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn chẳng lộ ra chút dấu vết nào.

Yên lặng một lát, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, tựa như có thứ gì từ xa sụp xuống.

“Đánh hạ rồi! Đánh hạ rồi!” Bên tai nghe được tiếng kêu như thủy triều, là tiếng kiêu kỵ quân đang hoan hô. Rất nhanh sau đó, có một con ngựa từ chiến trường bay đến, người cưỡi ngựa giơ lệnh kỳ, cao giọng hô to: “Pháo đài sau cùng của Phục Quốc Quân đã bị chúng ta công phá! Thanh Cương tướng quân có lệnh, tập hợp toàn bộ lực lượng, bao vây tiêu diệt toàn bộ!”

“Dạ!” Chiến sĩ canh gác ở trạm kiểm soát tuân lệnh, lập tức đứng lên, tụ tập thành hàng, chỉ chừa lại một ít người trông chừng, rồi hối hả chạy về phía đại quân trong đám cháy.

Cái gì? Phục Quốc Quân… Phục Quốc Quân thất bại rồi sao? Uyên đâu? Uyên hiện tại thế nào? Chu Nhan nhịn không được đứng phắt dậy, gần như muốn đi theo những người đó cùng nhảy vào đám cháy. Nhưng nàng lại bỗng nghe Thân Đồ đại phu đột nhiên mở miệng, hỏi: “Nó bị như vậy bao lâu rồi?”

“Hả? Tròn… Tròn hai ngày liễu!” Chu Nhan phải dừng bước, về bên cạnh Tô Ma, cau mày kiên nhẫn trả lời câu hỏi của thầy thuốc, “Hơn nữa tình hình càng ngày càng không xong, cho nên ta mới bất đắc dĩ cõng con thỏ nhỏ chết bầm này đến đây, muốn mạo hiểm tìm ông xem bệnh.”

“May mà cô cõng nó tới đây” Thân Đồ đại phu thở dài một hơi, thả ngón tay bắt mạch ra, “Trễ một ngày nữa thôi, toàn bộ máu trong người nó sẽ bốc hơi hết.”

“Cái gì?” Chu Nhan bật thốt lên kinh hô, “Bốc hơi hết?”

“Có phải đứa bé này gần đây trúng trớ chú nào không?” Thân Đồ đại phu lại cẩn thận nhìn sắc mặt của Tô Ma, mở mắt của nó nhìn lại một chút, quay đầu hỏi Chu Nhan, “Đặc biệt là thuật pháp hệ hỏa?”

“Thuật pháp hệ hỏa? Không có đâu…” Nàng sửng sốt một chút, “Mấy ngày hôm nay nó đều ngoan ngoãn ở trong phủ Xích Vương, làm sao có thể bị người tập kích hạ trớ chú chứ?”

“Vậy thì lạ thật.” Thân Đồ đại phu lắc đầu, “Có sức mạnh hệ hỏa thâm nhập cơ thể nó, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của nó, cho nên thân thể của nó mới nóng như vậy, cũng may mà nó thông minh, tự mình nhảy vào ao, bằng không máu đã bị khô cạn từ lâu rồi”.

“…” Chu Nhan ngẩn ra, bỗng nhớ lại tình cảnh Tô Ma lúc đó, nó ở một mình tu luyện quyển pháp thuật kia, cuốn sách bị ném xuống đất, chẳng phải đang được lật tới trang thứ tư sao?

Trang thứ tư, chính là ngũ hành chi Hỏa!

HẾT QUYỂN THƯỢNG