Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi

Chương 30: 30 Rời Đi !

Nghe thấy hắn nói những lời này trong lòng Nhu Nhu liền mừng rỡ và kèm theo một chút căm tức , phải nói cái tên này bị điên chắc luôn vừa nói tối muốn cô nhưng sau một lác lại nói cô bẩn đòi hủy hợp đồng.

Đúng là người có tiền chẳng hề nói lý một chút nào , Mạn Nhu Nhu trong lòng ghim cái tên này vào trong tâm trí sau này không muốn gặp lại một chút nào nữa.

Mạn Nhu Nhu liền lấy lại sắc mặt hỏi.

----Vậy tôi muốn hỏi là bản thân mình còn được làm ở đây hay không ?----

Hắn nghe thế lại nhếch mép cười khinh bỉ nói.

----Tiền công cô dùng thân cho tôi chơi nhiều như thế còn ở lạo đây làm cái gì ? Không lẽ muốn quyến rũ tôi hay sao ? Hay cô cảm thấy thân thể dơ bẩn này của mình còn có thể quyến rũ được tôi ?----

Chưa có lúc nào mà trong lòng Nhu Nhu lại cảm thấy tuổi nhục như thế không phải là bị cái tên này ép hay sao ?

Tuy là cho cô rất nhiều tiền nhưng cũng không thể xúc phạm như thế ? Dù gì bản thân cô cũng đâu có đòi hỏi hay bắt buộc hắn phải có nhiều hay ít chứ ?.

Mạn Nhu Nhu hít sâu một hơn nói.

---- Chủ Tịch ! Anh cho phép tôi nghĩ việc ! À mà còn nữa những gì anh nói hôm nay Mạn Nhu Nhu tôi sẽ nhớ thật kỹ để sau này không phạm phải , chắn chắn sẽ khắc cốt ghi tâm về những lời dạy dỗ này của anh ! Tạm biệt !----

Nói xong Mạn Nhu Nhu cũng không đợi hắn trả lời mà nhanh chóng rời đi để lại hắn một mình tĩnh lặng không căn phòng ấy.

Hắn sốc lại tinh thần thông thã bước đến bàn làm việc như chưa có chuyện gì xảy ra , phải nói từ trước đến nay những cô gái khác cho dù là sạch đến mức nào hắn chỉ chơi một lần là cảm thấy chán mà không thèm để ý đến.

Nhưng không hiểu sao đối với con nhóc này lại có một chút khó hiểu chẳng thể nào nói nên lời , hắn liền bỏ lại suy nghĩ ấy qua sau đầu nhanh chóng lấy điện thoại thao tác vài giây rồi lại tập trung vào công việc.

Khi cô về tới căn phòng quen thuộc của mình thì cũng không thấy Uyển Thư ở đâu chắc là lại ra ngoài làm việc rồi.

Nhắc tới Uyển Thư mới nhớ người này cũng là con gái của một tập đoàn nào đó rất giàu có , nhưng người bạn tên Uyển Thư này rất thích giúp đỡ và thân thiết với cô.

Mạn Nhu Nhu bỏ những suy nghĩ không vui ấy qua sau đầu liền đi vào nhà tắm, một lác sau cô bước ra khoắc trên mình một bộ đồ ngủ khá đơn giãn không nói hai lời liền nhanh chóng trèo lên giường mà khép mờ đôi mắt.

----- Đing! Đing ! !----

Không biết đã trôi qua được bao lâu , trong cơn mơ màng Mạn Nhu Nhu nghe được tiếng chuông điện thoại của mình vang lên.

Cô đưa tay nhỏ ra cầm lấy đôi mắt thì mệt mỏi nhìn vào màn hình nhỏ , thân thể cô bỗng dưng bật dậy khi thấy những con số hiện trên màn hình.

---- Mẹ nó ! Năm trăm vạn ! Hủy hợp đồng thôi mà có cần phải bồi thường nhiều như thế hay không ? Nhưng nghĩ lại thì thấy một ngày năm vạn thì nữ năm cũng hơn con số này !---

Mạn Nhu Nhu không thèm nghĩ nữa mà bước nhẹ xuống phòng bếp để nấu một chút gì bỏ vào bụng , nhìn sắc trời bây giờ cũng đã về đêm không khí có một chút thoáng mát.

Mạn Nhu Nhu nghĩ số tiền khổng lồ trong tài khoản của mình sử dụng như thế nào mới gọi là hợp lý , cô cũng học một ít thông tin kinh doanh và biết muốn tiền sinh ra tiền phải cần một số vốn lớn , mà số tiền này cũng là số vốn to lớn ấy nên cô cũng chẳng phải lo về chuyện sau này ba mẹ cô phải khó khắn về mọi mặt để lo cho mình nữa.

.