Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi

Chương 50: 50 Trêu Chọc!

Nghe ông của hắn nói như thế thì mọi người đều trực tiếp động đũa gấp thức ăn , Mạn Nhu Nhu củng không ngại mà gắp thức ăn nhai ngấu nghiến như đang trút giận những người này vì đã kinh thường mình vậy.

Nhưng khi ăn được một lúc lâu thì cô mới phát hiện ra có thứ gì đó không đúng lắm , thông thường gia đình với nhau thì ngồi ăn cơm thường nói chuyện rất vui vẽ.

Những người này thì chỉ lo tập trung dùng cơm , theo cô quan sát thì đôi lúc còn lướt ánh mắt về phía cái tên này nữa , không lẽ là muốn trách hắn vì đã đưa cô về hay sao ?.

Nghĩ đến đây Mạn Nhu Nhu như lạnh cả sống lưng mà làm chậm động tác lại cũng không muốn ăn thêm nữa mà trong lòng thầm nghĩ.

" Mấy người này thật là đáng sợ nha ! Không thích thì có thể bảo mình đi là được ? Ai mà lại muốn ở cái nơi này chứ ? Gò bó muốn chết người ?"

Thấy con nhóc này thường ngày rất ham ăn nhưng hôm nay lại như thế này thì hắn liền gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát cô nhẹ nhàng nói.

---- Ăn nhiều một chút , cơm đầu bếp nấu không ngoan hay sao ?----

Nghe thấy cái tên này hỏi như thế thì Mạn Nhu Nhu như muốn phun cả cơm trong miệng ra nhưng cũng may là định lực của cô còn khác tốt nên mới ổn định được a.

Cái tên này không phải muốn cho mấy người này trừng mắt về phía cô hay sao chứ còn lại cô ý hòi như thế ? Không phải là cô ăn rất ngoan hay sao chứ ? Nhu Nhu đã không muốn thu hút sự chú ý nhưng mà cái tên này thật là đáng ghét nha.

Tuy là Nhu Nhu suy nghĩ như thế nhưng vẫn cười ôn hòa đáp.

---- Không có ! Cơm nấu rất ngoan , anh đừng quan tâm tôi mau ăn đi !----

Nhưng mà cái tên này làm sao chịu dễ dàng bỏ qua cho cô như thế , hắn gấp một miếng thức ăn bỏ vào miệng lại nói tiếp.

----Tôi không ngờ cô có giá như thế nha ! Không biết là lần này bọn họ cho cô bao nhiêu tiền để rời xa tôi đây ?----

Câu nói này hắn đã hỏi qua một lần rồi đương nhiên là không dùng để hỏi cô mà là hắn muốn mỉa mai mấy người nhà của mình mà thôi.

Nhưng mà Mạn Nhu Nhu phải nói là có những việc hơi ngốc , tưởng là cái tên này lại làm trò kinh thường cô cười hì hì rất vui vẽ mà nhẹ nhàng nói.

---- Nói đến chuyện này thì phải công nhận là anh đáng giá tới một ngàn vạn đây nha ! Số tiền này nếu mà tôi có được không phải là giàu nhất nơi tôi ở hay sao ? Nghĩ tới là không kiềm được muốn lấy rồi ?----

Nói xong cô lại cười vui vẽ mà ăn cơm cũng không để ý đến mấy người nhà hắn đánh giá như thế nào về cô , có một câu nói rất hay là thân nhau thì đánh giá qua lòng dạ , còn gặp mặt ngang qua thì đánh giá qua vẽ bề ngoài nếu chưa từng tiếp xúc với cô thì thường có đánh giá sai lầm.

Sắc mặt Điềm Cảnh Nghi trắng xám tức giận lộ rõ ra bên ngoài cũng không muốn che dấu ,mẹ nó nhìn cái nụ cười của con nhóc này hắn thật sự muốn đè dưới thân mà đánh vào mông cho đỡ cơn tức giận.

Hắn lại lạnh lùng nói.

---- Đem tôi bán như thế cô thấy vui lắm phải không ? Hình như tôi thấy cô rất thích cười trên sự khó chịu của người khác thì phải a ?----

Nghe lời nói này của hắn Mạn Nhu Nhu như đánh hơi được mùi thuốc súng ở đâu đó , sắc mặt cô hoảng sợ thấy rõ mà vội vã nói.

----- Không phải như thế ? Không phải là tôi có ý đó ? Chỉ là thấy mọi người yên tĩnh quá nên mới trêu chọc anh thêm vài câu mà thôi , nếu anh thật sự để ý thì tôi không nói là được chứ gì ?----