Sở Ấu Cơ cũng không có tâm tư trò chuyện cùng Tiểu Kiều, nàng đang xoắn xuýt suy nghĩ Cung Thanh Hạ tức giận vì điều gì.
Tối hôm đó rốt cuộc biết đáp án, Đường Tuyết Nhu đến Lâm gia tìm nàng ------ "Manh Nhược, ký tên cho tỷ tỷ đi." Trong tay cầm theo quyển thứ nhất của 《 Xuân Thu nơi đây 》, sách được đóng bìa cứng, Đường Tuyết Nhu không ngừng gọi tên bút danh của nàng, yêu cầu nàng kí tên. Sở Ấu Cơ đầu tiên là cảm thấy thẹn thùng, sau đó ngẩn ra, "Tuyết tỷ tỷ đã xem qua truyện em viết ?" Đường Tuyết Nhu cười, "Tôi mới xem cuốn này thôi, còn các cuốn khác chưa kịp xem." Sờ sờ đầu Sở Ấu Cơ, "Chúng ta cũng không biết em nổi tiếng như vậy, Diêu tỷ tỷ cùng Cổ tỷ tỷ của em sau khi biết chuyện đều rất khiếp sợ ........" "Tuyết tỷ tỷ, " Sở Ấu Cơ ngắt lời Đường Tuyết Nhu, hỏi điều mình đang quan tâm nhất, "Thanh Hạ tỷ tỷ biết không ?" "Đương nhiên biết rồi, sau khi tôi biết chuyện, người đầu tiên tôi thông báo chính là nàng --------- phản ứng của nàng lại ngoài dự liệu, vô cùng bình tĩnh." Thì ra là như vậy ...... Tâm Sở Ấu Cơ chìm vào vực sâu không đáy. "Luật sư Đường đến thật đúng lúc," Lâm phu nhân đi tới bắt chuyện, "Tôi có chuyện muốn thương nghị với cô." Sở Ấu Cơ vẫn chưa nghe thấy bà ngoại nói gì, chỉ ngồi thất thần trên ghế sô pha, mãi đến nửa giờ sau, Đường Tuyết Nhu mang theo cuộn băng video từ thư phòng Lâm phu nhân đi ra, nàng vẫn ngồi lẳng lặng tại chỗ nhìn sàn nhà. Nội tâm Đường Tuyết Nhu chịu đả kích lớn, cũng chú ý tới biểu hiện thất thường của tiểu nữ sinh, không chỉ có vậy, còn nỗ lực nở ra nụ cười trên mặt, không muốn cho tiểu nữ sinh nhìn ra tâm sự của mình, "Em vẫn chưa kí tên cho tôi a." ".............. Ơ." Sở Ấu Cơ máy móc cầm bút lên, viết hai chữ "Manh Nhược" lên bìa sách của Đường Tuyết Nhu, ngẩng đầu cười khẽ ------- dường như người đứng trước mặt nàng chính là độc giả nói chung. Đường Tuyết Nhu nhìn chữ kí một chút, cười nói từ đáy lòng, "Chữ viết rất đẹp a." Đem sách cất vào túi, sờ khuôn mặt trắng nõn của tiểu nữ sinh, "Lần sau tỷ tỷ lại tới thăm em." Sau đó nói lời từ biệt với Lâm phu nhân. Lâm phu nhân tiễn Đường Tuyết Nhu đến cửa, thấp giọng dặn dò vài câu mới trở về. Bóng người Sở Ấu Cơ biến mất trong phòng khách, nghĩ là nàng lên lầu làm bài tập hay sáng tác gì đó, vậy nên Lâm phu nhân cũng không để tâm. Chủ nhật mấy ngày sau, Sở Ấu Cơ đến Vân Đỉnh tìm Cung Thanh Hạ, hi vọng có thể hảo hảo nói chuyện với nàng, ai biết Cung Thanh Hạ không ngủ lại Vân Đỉnh như trước kia ------ hồi Cung gia rồi. Nếu tỷ tỷ không muốn gặp mình như vậy .... Vậy nên để song phương yên tĩnh một chút. Tỷ tỷ đối với mình có bao nhiêu khúc mắc ? Chấp nhận bao nhiêu ? Tỷ tỷ tức giận vì mình không chủ động thẳng thắn với tỷ tỷ sao ? Hay là do mình biểu hiện không đủ chân thật, làm cho tỷ tỷ cảm thấy bị lừa dối ? Đến tột cùng phải làm thế nào mới tiêu trừ được hiểu lầm trong lòng tỷ tỷ đây ? Lại làm thế nào để tỷ tỷ tiếp nhận mình một lần nữa ? Sở Ấu Cơ nghĩ mình cũng cần bình tĩnh để ngẫm ra đối sách --------- đối xử với tình cảm không thể nóng vội, vì tốt quá hóa dở. Hai tháng sau nàng cũng không chủ động tìm Cung Thanh Hạ, mà Cung Thanh Hạ cũng không liên hệ với nàng. Hạ Chí tháng 4. Ngày 4 tháng 4 là sinh nhật của Cung Thanh Hạ. "Thanh Hạ, cô thật sự quyết định không mời Ấu Ấu tới tiệc sinh nhật của mình ?" Đường Tuyết Nhu cảm thấy khó mà tin nổi. "Tổ chức sinh nhật là việc cá nhân của tôi, tại sao nhất định phải thông báo với chủ tịch Hi Sở ?" Cung Thanh Hạ lắc ly rượu trong tay mình, bưng lên khẽ nhấp một chút, "Lại nói, người ta là đại tác giả, vô cùng bận rộn, làm sao có thời gian rảnh bãi giá tới đây." "Oa, thật chua. . . . . ." Đường Tuyết Nhu nói xong cũng phụt cười. Cung Thanh Hạ lạnh lùng liếc mắt một cái, Đường Tuyết Nhu vội vàng bưng ly rượu lên giải thích, "Tôi nói chén rượu này chua." Cung Thanh Hạ thu tầm mắt về, một tay đút trong túi quần, một tay bưng ly rượu, đứng lên, đi dọc theo hồ nước -------- tuy nói là hồ nước nhân tạo trong Vân Đỉnh của Hi Sở, nhưng thiết kế vô cùng tinh tế, không khác gì tự nhiên. Đường Tuyết Nhu bưng ly rượu đi theo phía sau, "Kỳ thực, tôi biết cô đang ở đây bảo vệ Ấu Ấu." Hình ảnh người phụ nữ xuất hiện trong video kia là manh mối khả quan, trong mấy tháng qua các nàng phái rất nhiều người điều tra, đồng thời rất có thu hoạch. "Tuyết Nhu, cô có nghĩ qua hay không ?" Cung Thanh Hạ đổi chủ đề, "Nếu như Lâm Dịch Huyên có thể khôi phục thần trí, chúng ta không phải mất nhiều công sức tới vậy." "Thanh Hạ, cô có từng nghĩ qua không ?" Đường Tuyết Nhu hỏi ngược lại, nhấc chân đá hòn đá nhỏ, "Lâm Dịch Huyên bị bệnh đến mất thần trí như vậy, biểu thị rằng nàng muốn quên đi chuyện nào đó." Cung Thanh Hạ nghe xong cũng hơi động trong lòng, nhưng mắt nhìn về phía Đường Tuyết Nhu, một lát, ánh mắt rơi vào chai rượu trong tay nàng, đưa ly rượu qua, Đường Tuyết Nhu hiểu ý, rót rượu cho nàng. Hai người tiếp tục thong thả đi bộ dọc bờ hồ. Ánh chiều tà dịu dàng chiếu xuống mặt hồ, gợn sóng dao động mang theo từng vòng óng ánh. Trên sân cỏ cách đó không xa, lão quản gia đang bề bộn chỉ đạo người phục vụ bố trí tiệc tối trong hội trường, sắp hoàn thiện công việc, khách mời cũng đang lần lượt đi tới ------- kỳ thực cũng không phải người ngoài, gồm có ba mẹ Cung Thanh Hạ, ca ca, Diêu Nhữ Ninh, thư ký Lý, Cổ Lệ Tiệp, còn có mười vị quản lý cấp cao của Hi Sở, Cổ Lệ Tiệp là người then chốt ra trận, thành công trong việc hấp dẫn ánh nhìn của mọi người ------------ Mặc trên mình trang phục như Khổng tước xòe đuôi, phát ra hào quang vạn trượng, chậm rãi tiến vào, môi mềm mấp máy, "Chúc mọi người buổi tối tốt lành, hôm nay là tiệc sinh nhật của Cung tổng, tôi lại khoan thai đến muộn như vậy, thật sự xin lỗi mọi người a." Một đám nam quản lý cấp cao say mê đến trời đất quay cuồng, không mở mắt nổi, thất thần hàng loạt. Đường Tuyết Nhu tràn đầy phấn khởi, giống như đang xem trò hay, Cung Thanh Hạ thì lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ném ra ánh mắt khinh thường -------- tin tưởng rằng ngàn ánh sao kia sẽ truyền đạt đến Cổ Lệ Tiệp sự khinh thường của nàng. Diêu Nhữ Ninh lấy tay nâng kính mắt lên, nhợt nhạt nở nụ cười, "Cô đã đến rồi ?" "Y, dáng dấp cô gái này cũng không tệ a," Cung mẫu đẩy Cung Thanh Hàn bên cạnh một cái, "Con cảm thấy thế nào ?" Mặc dù biết con trai thích Sở Ấu Cơ, có điều tuổi tác đứa bé kia còn nhỏ, muốn nàng chờ 18 năm mới được ôm cháu thì quả thực như muốn lấy mạng nàng. Cung Thanh Hàn kéo kéo khóe môi, "Quá ngả ngớn." Không hứng lắm. "Con thì khá hơn sao ?" Cung mẫu giả bộ đánh vào vai con trai, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hiền lành, nam nhân trưởng thành muộn hơn nữ nhân, 24 tuổi kỳ thực không quá muộn, người làm cho lòng nàng như thiêu như đốt chính là con gái -------- chưa cần bàn luận tới vấn đề cưới hỏi, già đầu như vậy rồi, ngay cả bạn trai cũng chưa từng có, thiệt là, mà nàng đã gửi thiệp mời sinh nhật của con gái cho Tần Thành, làm sao giờ này thằng bé kia vẫn chưa đến ? Cung mẫu vừa nghĩ, vừa ngóng trông xung quanh. Cung Thanh Hàn cũng đang đưa mắt tìm người -------------- Sở Ấu Cơ. Không có.... Hai mẹ con gần như đồng thời thở dài thất vọng. 3 giờ sau, dưới bãi đậu xe của tập đoàn Đạt Tần. "Trời ạ ! Sao mình có thể ngủ quên trong xe chứ ?" Vừa tỉnh dậy, Tần Thành tức giận đến nỗi nện một quyền xuống vô lăng, nghĩ đến tiệc tối của nữ nhân tâm tâm niệm niệm trong lòng, nâng cổ tay vừa nhìn, hận không thể cắn lưỡi tự sát ------------- lúc này qua bên kia khẳng định đã tàn cuộc ! Mỹ nhân lạnh lùng kia sẽ đông cứng hắn mất. "Làm sao tự dưng lại ngủ lâu như vậy ? Lẽ nào mình bị người nào điểm huyệt ngủ thiếp đi sao ?" Trong đầu nghĩ tới chuyện trước kia cũng từng bỗng dưng ngủ li bì như vậy, cũng không phát hiện được điều gì bất thường, hai tay ôm đầu, cảm thấy muốn phát điên lên. So sánh với đó, một ngày sau, Sở Ấu Cơ biết mình không được mời tới tiệc sinh nhật của Cung Thanh Hạ, biểu hiện lại bình tĩnh hơn rất nhiều so với Tần Thành. ............. Tỷ tỷ sao có thể không mời mình dự sinh nhật ? Nàng đương nhiên biết sinh nhật của Cung Thanh Hạ, hơn nữa đã phá vỡ trầm mặc hơn hai tháng qua, trực tiếp gọi điện cho Cung Thanh Hạ, nhưng Cung Thanh Hạ không nghe máy, sau đó liền nhờ a Xuân đến cửa hàng bán hoa đặt hoa tươi đưa đến, giống như làm theo phép lịch sự bình thường, cũng không để tâm quá nhiều tâm tư vào món quà đó ------- nói ở một góc độ nào đó, cũng coi như nàng đang giận đi, cảm thấy đến lúc nàng gọi điện cho Cung Thanh Hạ, Cung Thanh Hạ cũng không chịu nghe máy, quả thực không có chút tình người. Tiệc sinh nhật kia nàng cũng không biết. Không ai nghĩ rằng Cung Thanh Hạ không thông báo cho nàng, vì vậy cũng không thông báo cho nàng. Cho tới người duy nhất biết chuyện là Đường Tuyết Nhu, nàng tuyệt nhiên sẽ không phản bội Cung Thanh Hạ. Chuyện đau lòng này làm cho Sở Ấu Cơ giác ngộ -------- nếu như mình vẫn 'bình tĩnh' như vậy, Cung Thanh Hạ so với nàng càng có thể 'bình tĩnh' hơn, cục diện bế tắc của hai người mãi mãi không mở ra nổi. Cho nên nàng nhất định phải chủ động. Nàng muốn chủ động thể hiện sự trưởng thành của mình, làm giảm thiểu đi cảm giác bị lừa dối trong lòng Cung Thanh Hạ ---------- mặc dù chỉ là suy đoán dày đặc mây mù, thế nhưng Cung Thanh Hạ sẽ chú ý đến điểm ấy chứ ? Sau khi Diêu Nhữ Ninh nhận được điện thoại của Sở Ấu Cơ, bật dậy khỏi ghế, mở ra cửa sổ trước mặt, hít sâu một hơi, "Em nhất định phải tham gia cuộc họp hội đồng quản trị giữa tháng sao ?" Nàng nổi tiếng với danh xưng 'Mỹ nhân khoan thai', trên thực tế, trong nội tâm nàng cũng như vậy ------ chỉ có một vài chuyện trên đời có thể làm nàng giật mình, nhưng Sở Ấu Cơ có thể thành công 2 trong số những chuyện ấy, một là thân phận đại tác giả của Sở Ấu Cơ, các khác chính là ý kiến hôm nay Sở Ấu Cơ đưa ra. Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói bình tĩnh mà kiên định, "Em xác định." "Được, tôi hiểu rồi." Diêu Nhữ Ninh gật gù, "Tôi vẫn luôn ủng hộ em tham gia vào các cuộc họp hội đồng, từ đó có thể lĩnh hội được bầu không khí của cuộc họp, tập đoàn Hi Sở không sóng yên bể lặng như vẻ bề ngoài, vừa vặn ngược lại, luôn có dòng nước xiết ngầm, thường thì những mâu thuẫn như vậy sẽ hiện ra rõ ràng trong các cuộc họp, đến lúc đó em có thể mở mang tầm mắt, tự mình trải nghiệm lấy cảm giác thuốc súng nổ khắp nơi." Sở Ấu Cơ khẽ mỉm cười, "Nghe tỷ nói như vậy, em ngược lại càng thêm ngóng trông, hơn nữa em còn muốn ngày đó để cho tổng giám đốc báo cáo công tác cùng báo cáo hàng năm cho em." "Là thư ký Lý nói cho em biết sao ?" Diêu Nhữ Ninh cười khẽ, tiện đà chuyển đề tài, "Có điều, Thanh Hạ nàng ......" "Chuyện này không cần thông báo với nàng." Sở Ấu Cơ ngắt lời Diêu Nhữ Ninh, "Dù sao đây là chuyện của hội đồng quản trị, em dự họp hay không, cũng không do nàng quyết định." Tác giả có lời muốn nói: Tháng 4 Hạ chí thật là nóng , \(^o^)/ Tiểu Bình Quả phải cho Ấu Ấu ra trận thật hoành tráng. \( ̄︶ ̄)> __________________________ Định để tuần sau mới ra chương mới, nhưng chợt nhớ hôm nay là 20 - 10, dù sao cũng nên có quà với nửa thế giới này chứ nhỉ \^.^/ Chúc các bạn gái một ngày 20 - 10 vui vẻ \^.^/ Tớ Tên Kun