Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 78: Trừng Phạt

Sở Ấu Cơ không vừa ý cả 10 diễn viên ứng cử cho nhân vật Lễ Điện --- Tấn Vân Tĩnh, Chu Tiểu Kiều nói, "Em cũng đừng quá độc đoán, để tôi gửi video diễn thử của các diễn viên cho em, em xem lại một chút."

Sở Ấu Cơ gật gù, "Được."

Cổ Lệ Tiệp còn đang nhìn "Thanh Dương Cảnh" đến xuất thần, Chu Tiểu Kiều 'chợt' thu hồi bức ảnh, trừng nàng một chút, "Chưa từng thấy mỹ nữ hả ?" Cổ Lệ Tiệp liếc mắt nhìn nàng, hiếm khi không cãi lại, sóng nước lưu chuyển trong đôi mắt dâm tà, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thời gian đã là buổi trưa, ba người cùng lãnh đạo công ty chế tác phim hoạt hình đến nhà ăn công ty ăn cơm trưa, sau đó tranh thủ thời gian nghỉ trưa, trao đổi một chút với mấy vị thợ chụp phim hoạt hình, chờ đến khi bọn họ bắt đầu làm việc liền lên đường về nhà.

Lái xe ra khỏi cổng lớn công ty chế tác phim hoạt hình, tâm huyết Chu Tiểu Kiều dâng trào, hào hứng đề nghị, "Hiếm có dịp ra ngoài ngoại thành một lần, không bằng thừa dịp này, chúng ta cưỡi ngựa thưởng ngoạn phong cảnh một lượt ?"

"Cô mau lái xe đi," Cổ Lệ Tiệp ngồi ở vị trí phó lái có chút không kiên nhẫn, "Tôi còn có việc."

Sở Ấu Cơ cũng nói, "Ngày hôm nay không được, sau này trở lại chơi." Nếu như có Cung Thanh Hạ ở đây, câu trả lời sẽ khác.

Chu Tiểu Kiều chỉ đành coi như thôi.

Trở lại Vân Đỉnh đã hơn 4 giờ chiều, Sở Ấu Cơ cho rằng Cung Thanh Hạ không ở đây, đẩy cửa phòng làm việc ra, bất ngờ phát hiện Cung Thanh Hạ đang ngồi trước bàn xem laptop.

Ánh mắt Sở Ấu Cơ lập tức sáng bừng, "Tỷ tỷ !"

Cung Thanh Hạ ngẩng đầu nhìn Sở Ấu Cơ một chút, nhàn nhạt đáp một tiếng, "Ân." Ánh mắt vẫn âm trầm như trước.

"Tỷ tỷ vẫn luôn ở trong nhà sao ?" Đem Vân Đỉnh coi như là nhà.

"Không, buổi sáng có ra ngoài một chút." Cung Thanh Hạ thở dài khe khẽ, "Giao thiệp với chính phủ có chút phiền phức ......."

Sở Ấu Cơ mặt dày nói, "Em lại nghĩ rằng là do tỷ tỷ nhớ em cơ."

Cung Thanh Hạ khép laptop lại, nhìn chăm chú Sở Ấu Cơ chốc lát, "Em nhìn thấy những gì em nghĩ rồi --------- em rất muốn để tôi nhớ em sao ?"

"Ngược lại, em rất nhớ tỷ tỷ." Sở Ấu Cơ ngồi lên đùi Cung Thanh Hạ, hai bàn tay vịn lên cổ Cung Thanh Hạ, chớp mắt nói, "Buổi sáng phải rời xa tỷ tỷ, thân thể đau như bị phân thành hai mảnh, toàn bộ thời gian bên ngoài đều như xác chết di động, trong lòng chỉ nghĩ đến tỷ tỷ."

"Miệng của bảo bối thật ngọt." Cung Thanh Hạ nở nụ cười, ánh mắt sáng lên, khẽ hôn lên môi Sở Ấu Cơ, "Kỳ thực, tôi cũng rất nhớ em."

Ha ha, em biết mà.

Sở Ấu Cơ hoạt bát hôn lên trán Cung Thanh Hạ, nhớ tới một chuyện, "Tỷ tỷ cho em mượn laptop một chút." Mở laptop của Cung Thanh Hạ ra, vào mail, nhìn thấy video Chu Tiểu Kiều gửi đến, liền mở ra, đều không xem kỹ những người khác, chỉ tập trung nhìn "Thanh Dương Cảnh", vừa chỉ vừa nói, "Cô bé này sắp trở thành Thanh Dương Cảnh trong phim truyền hình 《 Xuân Thu nơi đây 》 ."

"Thật không, " Cung Thanh Hạ ôm người trong ngực, đặt cằm lên vai tiểu nữ sinh, "Tại sao lại dùng laptop của tôi, trước mặt tôi ngắm nhìn mỹ nữ hả ?"

Sở Ấu Cơ nửa đùa nửa thật nói, "Bởi vì em không dám ngắm nhìn mỹ nữ sau lưng tỷ a."

Hai tay Cung Thanh Hạ đặt lên má tiểu nữ sinh, quay đầu nàng, ánh mắt đối diện với ánh mắt tiểu nữ sinh, híp mắt chất vấn, "Em nghĩ tôi hẹp hòi vậy sao ?"

Sở Ấu Cơ mím môi cười, dùng ánh mắt trả lời, 'Tỷ tỷ vốn không rộng lượng a.'

"Nếu như vậy, " Cung Thanh Hạ ôm tiểu nữ sinh đứng lên, "Tôi cũng không cần giả vờ rộng lượng -------- buổi sáng rời tôi đi tham gia một việc không cần thiết như vậy, tôi muốn hảo hảo trừng phạt em."

Đem tiểu nữ sinh ôm vào phòng ngủ, xử theo pháp luật, thẳng đến giờ cơm tối mới tạm thời phóng thích tiểu nữ sinh, sau bữa cơm tối, lại bắt đầu trừng phạt trong phòng tắm, lên giường lại càng 'Hình phạt nghiêm khắc' hơn, cho đến khi sức cùng lực kiệt, ngồi phịch trên người tiểu nữ sinh.

Sở Ấu Cơ chỉ còn dư lại tia ý thức cuối cùng, nghĩ trong đầu, 'Tỷ tỷ thật sự xứng với cái tên 'Hạ' này.'

Hai người ngủ triền miên đến 2 giờ chiều ngày hôm sau, buổi chiều Cung Thanh Hạ có việc phải đi ra ngoài, Sở Ấu Cơ liền về Lâm gia, làm bài tập, ôn tập sách vở, nghênh đón thứ hai.

Cứ như vậy qua hơn hai tháng, thời gian đã là cuối tháng 4, lại đến Chủ Nhật, Sở Ấu Cơ thu thập sách vở ở Lâm gia, chuẩn bị đến Vân Đỉnh Hi Sở cùng Cung Thanh Hạ hai người một thế giới, điện thoại di động chợt vang lên, là đạo diễn của 《 Xuân Thu nơi đây 》 gọi đến.

"Alo, là Manh Nhược sao ?"

"Đúng, là tôi."

"Ha ha, tôi là Trương Đạo, ngày mai đoàn kịch làm nghi thức khởi động máy quay, các diễn viên đều hi vọng cô tham gia, cùng chứng kiến với mọi người."

Sở Ấu Cơ không khỏi nở nụ cười, "Dung mạo của tôi rất phổ thông, để biên kịch Chu Tiểu Kiều thay tôi là được rồi."

Trương Đạo cũng cười, "Đoàn kịch chúng tôi gặp mặt Chu biên kịch nhiều rồi, đã không còn xa lạ." Dừng một chút, nói tiếp, "Chủ yếu là diễn viên trong đoàn đều do cô chọn lựa, hơn nữa tuổi tác cũng không quá 20 tuổi, trên căn bản đều sàn sàn sinh năm 1995, mọi người đều hiếu kì và sùng bái cô, hy vọng có thể thấy cô, nếu như cô có thể tham gia vào nghi thức khởi động máy quay, đó tuyệt đối là động lực lớn nhất cho mọi người ........"

"Xin nhờ Trương Đạo thay tôi gửi lời cảm ơn cho mọi người." Sỏ Ấu Cơ cười tít mắt, "Có điều thật xin lỗi, ngày mai nhà tôi có việc, không đi được."

"Như vậy a." Trong giọng nói của Trương Đạo tràn đầy tiếc nuối, "Nếu như sau này Manh Nhược có thời gian, nhất định phải tới đoàn kịch gặp mặt mọi người a, mọi người rất ngóng trông cô tới."

"Ân, nhất định."

Bên này vừa mới gác điện thoại, Cung Thanh Hạ đã gọi tới, lời ít ý nhiều, "Đến Vân Đỉnh."

Sở Ấu Cơ cười đến xán lạn, ha ha, tỷ tỷ muốn gặp mình gấp như vậy a, may mà từ chối tham dự nghi thức khởi động máy quay....

Sở Ấu Cơ chạy đến Vân Đỉnh, đi tìm phòng khách, văn phòng, phòng ngủ cũng không thấy bóng người cần tìm, liền gọi cho lão quản gia hỏi, "Thanh Hạ tỷ tỷ đâu rồi ?"

Lão quản gia  cười hiền lành nói, "Cung tổng cùng Diêu chủ tịch đang ở hoa viên."

Sở Ấu Cơ gật gù, biểu thị biết rồi, trong lòng rất bất ngờ ------ Diêu tỷ tỷ đang ở đây sao ?

Cho đến khi đi đến hoa viên, nhìn thấy có 5 người đang ngồi dưới ô che nắng bên hồ, ngoại trừ Cung Thanh Hạ và Diêu Nhữ Ninh, còn có Cổ Lệ Tiệp, Chu Tiểu Kiều, Đường Tuyết Nhu.

"A! Tuyết Nhu tỷ tỷ!" Ước chừng hơn nửa năm không gặp, mái tóc ngắn của Đường Tuyết Nhu đã dài ngang vai, Sở Ấu Cơ không khỏi bưng miệng la thất thanh, "Tỷ để tóc dài rồi ?" Toát ra khí chất tài trí, quả là giai nhân thanh tú xinh đẹp.

Đường Tuyết Nhu cười, "Ai quy định tôi không thể để tóc dài nhỉ ?"

Cung Thanh Hạ tằng hắng một cái, Sở Ấu Cơ vội vàng ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng cười nói, "Hôm nay chúng tỷ tỷ muốn mở hội a ?" Toàn bộ đều đến đông đủ như vậy, ngay cả Chu Tiểu Kiều cũng xuất hiện ------- hẳn là Cổ Lệ Tiệp gọi nàng tới.

Cổ Lệ Tiệp nói, "Trưa hôm nay Minh Trúc Ngữ đã xuống sân bay."

Sở Ấu Cơ ngẩn ra, bộ dạng trầm tư.

Minh Trúc Ngữ. . . . . .

"Chúng tôi đang nghĩ, phải tận tình đón tiếp nàng thế nào ?" Diêu Nhữ Ninh chậm rãi nói rằng, "Tuy rằng đã bày ra Thiên La Địa Võng, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó."

"Tuyệt đối đừng khinh địch, " Chu Tiểu Kiều bưng ly trái cây uống một hớp, nhìn về phía Diêu Nhữ Ninh, nàng đã quen thuộc Cung, Cổ, Đường, chỉ có Diêu Nhữ Ninh này là có chút xa lạ, từ nãy đến giờ vẫn luôn âm thầm quan sát vị liên chủ tịch của tập đoàn Hi Sở này, phát hiện giữa hai hàng lông mày của nàng ẩn chứa một luồng sát khí, "Minh Trúc Ngữ nếu dám đến, tôi nhất định chuẩn bị vẹn toàn." Nàng nhờ vào Cổ Lệ Tiệp cùng Sở Ấu Cơ, đã sớm biết rõ ngọn ngành sự việc.

Diêu Nhữ Ninh cũng không trả lời Chu Tiểu Kiều, quay đầu nhìn về phía Sở Ấu Cơ, "Người trong nhà đều khỏe chứ ?"

"À, ừm, đều tốt." Sở Ấu Cơ lấy lại tinh thần, gật đầu liên tục, "Bà ngoại cùng mẹ đều rất khỏe, a Xuân cũng vậy."

Cung Thanh Hạ nói, "Bên phía Lâm gia vẫn luôn có vệ sĩ bảo vệ 24/24, một khi gió thổi cỏ lay sẽ có người báo cáo cho tôi biết." Ý chính là để Diêu Nhữ Ninh yên tâm.

"Kỳ thực, " Cổ Lệ Tiệp cong đôi mắt dâm tà, "Bên này chúng ta như gặp đại địch, nói không chắc, có khi Minh Trúc Ngữ chỉ đến làm khách."

"Chỉ tiếc, vốn là không hoan nghênh vị khách này." Diêu Nhữ Ninh nói xong đứng lên, "Mọi người chậm rãi thương nghị, tôi đi trước một bước."

Cung Thanh Hạ trao đổi ánh mắt với Cổ Lệ Tiệp, không giữ người lại, Chu Tiểu Kiều thì lại nhìn đăm chiêu theo bóng lưng Diêu Nhữ Ninh.

"Ý của tôi vẫn là," Đường Tuyết Nhu nhắc lại, "Khống chế hành vi trong phạm vi pháp luật, tốt nhất là đừng kinh động lực lượng cảnh sát."

"Được rồi, câu nào cũng dính lấy nghề nghiệp của cô, thiệt là," Cổ Lệ Tiệp ghét bỏ nhìn Đường Tuyết Nhu, "Người ngồi đây ai mà không biết cô là luật sư ?"

Điện thoại Sở Ấu Cơ vang lên, mọi người đồng thời đưa mắt về phía nàng.

Là một số lạ ....... Không phải là Minh Trúc Ngữ chứ ?

Sở Ấu Cơ có chút do dự, ấn nút nhận cuộc gọi, "Alo ?"

Chỉ nghe đối phương cười khẽ, "Cô là Manh Nhược phải không ? Tôi xin số cô từ Trương Đạo."

"........ Cô là ?"

"Tôi là Thanh Dương Cảnh."

"À, ừm ?" Sở Ấu Cơ sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười nhợt nhạt, "Ồ, là cô." Diễn viên Thanh Dương Cảnh.

Cung Thanh Hạ bưng chén hồng trà lên uống một hớp, hắng giọng một cái, nói về phía ba người, "Người triệu tập chúng ta đi rồi, mọi người có thể giải tán."

Vốn là muốn đuổi Chu Tiểu Kiều đi ------- từ đầu đến cuối nàng đều cảm thấy Chu Tiểu Kiều không có tư cách tham gia hội nghị này, không nghĩ tới Chu Tiểu Kiều ngồi vững chãi như núi Thái Sơn, chỉ có Đường Tuyết Nhu ra về, Cung Thanh Hạ đột nhiên cảm thấy không cách nào đối mặt với bóng lưng Đường Tuyết Nhu đang rời đi, quay mặt đi chỗ khác, mấy tháng nay quan hệ giữa hai người có chút căng thẳng ......

Một bên khác, Sở Ấu Cơ vẫn đang nói chuyện điện thoại, "Thật xin lỗi, gặp mặt ............ Thật sự không tiện."

"Vậy bây giờ tôi từ chối nhận vai diễn Thanh Dương Cảnh cũng không liên quan sao ?" Dừng một chút lại nói, "Tôi hoàn toàn có khả năng bồi thường hợp đồng."

Chu Tiểu Kiều ở bên cạnh nghe rõ rõ ràng ràng, đoạt lấy điện thoại của Sở Ấu Cơ, mỉm cười nói rằng, "Bạn học Thanh Dương, trước tiên cô đừng kích động, Manh Nhược gần đây khá bận, chờ đến khi hết bận, hai người lại bàn bạc vấn đề gặp mặt có được không ?"

"Những diễn viên trẻ tuổi này cũng thật cứng đầu." Chu Tiểu Kiều vừa nói vừa đưa điện thoại cho Sở Ấu Cơ, "Nếu đứa trẻ nào cũng ngoan như em có phải tốt không ?"

Tác giả có lời muốn nói: Đánh bại Minh Trúc Ngữ chỉ có một người, mọi người đoán là ai ? O(∩_∩)O