Chú Trở Thành Chồng

Chương 50

Hôm nay là thứ 3, tức là ngày 20 – 10 ngày dành cho phụ nữ và cũng chính là ngày mà Hạ Linh mong đợi nhất.

*Tại bữa tiệc.

Cô ta mặc trên người bộ váy màu xanh dương nhạt, cổ váy khoét sâu làm cảnh xuân lộ gần hết ra ngoài.

Chính vì thế đã làm các cánh mày râu trong bữa tiệc ngày hôm nay đều phải thèm thuồng không rời mắt khỏi cô ta.

Hạ Linh khẽ kêu anh khi thấy anh đang đứng một mình ở gần cửa sổ.

“Nhật Minh”.

Anh đang nhìn xem cô có đến không, bị tiếng kêu liền giật mình quay lại.

Cô ta từ từ đi lại, dáng vẻ uốn éo cố ý làm cho anh để ý tới cô ta nhiều hơn.

Cô ta không tin anh sẽ không bị cô ta quyến rũ nhưng cô ta sai lầm rồi, anh chỉ nhìn cô ta chứ không phản ứng gì cả.

“Em kêu anh có chuyện gì?”

“Em muốn nói với anh một chuyện, Hạ Du em ấy không tới đây tham gia”

Nhật Minh thở ra một cái, ánh mắt thất vọng xoay người nhìn ra cửa sổ.

Cô vẫn còn giận anh sao? Anh chỉ là lỡ lời mới nói cô như vậy, chứ thật ra anh không có ý gì cả.

Ngày mai anh nhất định phải đi đến Diệp gia gặp cô giải thích cho cô hiểu mới được, anh không muốn cô vì hiểu lầm mà không chịu gặp mặt anh.

Hạ Linh thấy được anh có vẻ đang rất thất vọng về Hạ Du thì cảm thấy rất hả dạ, hôm nay cô ta sẽ khiến anh là người của cô ta, khiến anh sẽ trở thành chồng của của cô ta chứ không phải của Hạ Du kia.

Cô ta đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được tới ngày hôm nay.

Hôm nay chỉ có thành công và cô ta nhất quyết không để thất bại xảy ra một lần nữa.

Đèn trong phòng chợt tắt sau đó là nghe được giọng của người dẫn chương trình vang lên.

“10 phút khiêu vũ xin được phép bắt đầu, nào các cặp đôi chúng ta lên sàn nào”.

Hạ Linh trong bóng tối nhếch môi một cái sau đó lên tiếng:

“Nhật Minh! Có thể nhảy với em một bài không?”.

Anh rất muốn từ chối nhưng nghĩ lại hôm nay cũng là tiệc anh cố tình làm cho cô ta được vui chơi trước khi rời khỏi công ty nên anh không thể để cô ta thất vọng được.

Anh đành miễn cưỡng lên tiếng:

“Được”.

Sau đó anh nắm lấy tay Hạ Linh dẫn cô ta lên sàn.

Mọi ánh mắt xung quanh bắt đầu chú ý về phía hai người và những âm thanh xì xào vang lên.

Hạ Linh cười thầm trong lòng, cái cô ta muốn chính là thứ này, cô ta muốn mọi người thấy anh và cô ta gần nhau một cách công khai như thế này.

Cô ta muốn cho mọi người biết ai mới là Mạc phu nhân tương lai của họ.

Nhật Minh không quan tâm mọi người xung quanh mà chỉ tập trung cùng cô ta khiêu vũ, anh muốn màn khiêu vũ này kết thúc càng nhanh càng tốt, anh không muốn mọi người nhìn thấy anh ở bên cô gái khác một cách công khai như thế này ngoài Hạ Du, dù cho người bây giờ đứng đây có là chị gái ruột của cô đi nữa cũng không được.

Giữa lúc hai người nhảy trên sàn thì dưới đám đông xuất hiện một người đàn ông đội mũ đen, đeo khẩu trang lẻn vào.

Anh ta đi vào một căn phòng, sau 5 phút thì cửa phòng đó được mở ra, từ bên trong bóng dáng người đàn ông khi nảy lại lần nữa bước ra, nhưng bây giờ đã khác, anh ta mặc trên người bộ đồ nhân viên phục vụ, trên đầu và mặt cũng không còn đội nón đen, đeo khẩu trang.

Anh ta từ từ đi lại quầy rượu nhận lấy khay rượu rồi bước lại một bàn hơi khuất bên ngoài, sau đó nhanh chóng lấy gói thuốc trong áo bỏ vào 1 trong hai ly trên khay.

Thấy Hạ Linh và anh đã nhảy xong chuẩn bị đi xuống, anh ta nhanh chóng bưng khay lên đi lại chỗ anh và cô ta nói:

“Rượu của hai vị đây?”.

Hạ Linh nháy mắt với anh ta, anh ta gật đầu coi như trả lời cô ta.

Hạ Linh khẽ nhếch môi, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, vì trên khay có một ly rượu và một ly nước cam nên cô ta không cần phân biệt ly nào có thuốc hay không mà cầm thẳng ly rượu lên đưa cho anh, sau đó bản thân cũng cầm ly nước cam lên rồi nói:

“Uống với em một ly được không? Em không thể uống rượu nên đành uống nước cam thay thế vậy”.

Nhật Minh cũng cảm thấy bản thân nên uống một chút rượu cho bản thân bớt buồn phiền.

Anh cầm lấy ly rượu mà Hạ Linh đưa, Hạ Linh thấy anh đồng ý, cô ta nhẹ mỉm cười nhìn anh rồi từ từ nâng ly rượu lên, ý muốn cụng ly với anh.

Anh hiểu ý cô ta liền đưa ly lên cụng nhẹ vào ly cô ta sau đó dơ ly rượu lên miệng uống một hơi cạn sạch.

Hạ Linh bên này chỉ đưa ly lên gần môi của mình mà chưa uống, cô ta quan sát thấy anh đã uống sạch ly rượu mà cô ta đưa, cô ta mới bắt đầu uống ly nước cam của mình.

Cô ta nhìn anh hỏi: “Có muốn uống nữa không?”.

Nhật Minh lắc đầu: “Được rồi, buổi tiệc chưa kết thúc, không nên uống nhiều”.

“Được”.

Nói xong cô ta lấy ly rượu trên tay anh sau đó đặt lại lên khay của người phục vụ.

Khi mắt cô ta và nhân viên phục vụ chạm nhau, cô ta nháy mắt gật đầu với anh ta một cái, anh ta hiểu ý liền gật đầu lại sau đó nhanh chóng rời đi.

***

Nhật Minh cảm thấy đầu mình có chút choáng, thân thể đứng không vững, tay nhanh chóng vịn vào cây cột kế bên để thân thể đứng vững nhưng mắt anh trở nên mơ màng không còn nhìn rõ những người xung quanh được nữa.

Anh đưa tay lên đỡ lấy đầu, cố gắng cho bản thân tỉnh táo nhưng anh không thể nào khống chế được bản thân.

Hạ Linh thấy thuốc đã phát huy công dụng thì đi lại đỡ lấy anh, nhỏ giọng hỏi:

“Anh sao vậy?”.

Anh rất muốn trả lời cô ta nhưng cơn buồn ngủ cứ như thế ập tới làm anh không thể đỡ nổi mà nhắm mắt lại, thân thể cứ thể dựa hẳn vào cô ta.

Cô ta nhìn về hướng bức tường đằng trước gật đầu ra hiệu cho người đàn ông khi nảy biết.

Anh ta nhanh chóng chạy ra đỡ lấy Nhật Minh.

Hạ Linh nhìn anh đã ngủ mê man liền lên tiếng:

“Đưa lên phòng”.

“Được”.

***

Sau khi đặt Nhật Minh lên giường, Hạ Linh liền căn dặn người đàn ông đó cẩn thận rời khỏi đây và cô ta sẽ gặp giao tiền cho anh ta sau.

Cô ta từ trên cao nhìn xuống Nhật Minh đang nằm ngủ trên giường không động đậy.

Cô ta dùng liều thuốc ngủ mạnh nhất thì dĩ nhiên anh sẽ không hề chống cự lại được.

Cô ta đi lại vuốt ve mặt của anh, rồi nhỏ giọng nói:

“Sau đêm nay, anh sẽ thuộc về em”.

Cô ta đưa tay lên từ từ cởi xuống cà vạt của anh, tiếp theo là từng cúc áo sơ mi, sau nữa là dây nịt, rồi tới quần dài của anh và cuối cùng là quần nhỏ của anh.

Giờ đây trên người anh trần trụi không một mảnh vải che thân, cô ta đắp mền cho anh rồi đi qua chỗ bên cạnh.

Hạ Linh cũng bắt đầu cởi hết toàn bộ đồ trên người, sau đó nhanh chóng leo lên giường nằm kế bên anh đắp mền lên thân thể trần trụi của mình, cô ta cầm lấy điện thoại chụp lại hình ảnh của cô ta và anh.

Sau khi thấy hình ảnh đã rõ nét cô ta gửi hình ảnh qua cho người đàn ông khi nảy dặn nửa tiếng sau gửi cho Hạ Du.

***

Hạ Du đang ngồi trên bàn ra sức giải một đóng bài tập Quản trị tài chính mà đau hết cả đầu.

Cô khẽ thở dài oán trách:

“Trời ơi! Mình sẽ điên lên mất thôi, cái đóng công thức này sao khó hiểu thế, làm mình khó áp dụng vào bài tập quá đi mất”

Cô nằm dài lên bàn mặt nhăn lại mệt mỏi, tay đưa lên xoa xoa thái dương cho giảm bớt cơn đau đầu.

Cô ngồi dậy định đứng lên đi tìm cái gì ăn lấp bụng rồi chiến tiếp với đóng bài vở này thì điện thoại rung lên báo tin nhắn.

Cô mở ra xem, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tay run rẩy không tin vào mắt mình, nước mắt từ khóe mi cũng từ từ rơi xuống.

Cô không muốn tin đây là sự thật, tại sao lại như vậy? Tại sao Nhật Minh và Hạ Linh lại ngủ với nhau.

Trong điện thoại chính là hình ảnh đôi nam nữ không mặc quần áo ôm lấy nhau ngủ say sưa.

Mà nam nữ chính của bức hình này chính là người đàn ông mà cô yêu và người chị cô yêu mến dù hết lần này tới lần khác cô bị chị ấy chế giễu.

Cô cười chua xót, tại sao anh ấy lại phản bội cô? Đêm hôm ấy cô đã nhất quyết tin tưởng anh kia mà, tại sao anh lại làm vậy? Có thật như chị cô nói, thật ra người anh yêu chính là chị chứ không phải cô? Cô hận anh, cô ghét anh, anh khiến trái tim cô đau quá, nó đang từ từ rỉ máu ra rồi, cô bây giờ rất muốn đứng trước mặt của anh hỏi: *Tại sao anh cho em cơ hội rồi nhẫn tâm đạp nó đi như thế?*

Cô từ từ đi lại giường sau đó ngã ra sau, nhắm mắt lại để kiềm chế nước mắt nhưng đều vô ích, nước mắt càng ngày càng tuôn ra nhiều hơn, chỉ trong 1 phút nó đã thấm ướt trên nệm một khoảng lớn.

Cô bất lực hét lên:

“Mạc Nhật Minh! Tôi hận anh, cả đời này tôi không bao giờ tha thứ cho anh”.