Chung Cực Giáo Sư

Chương 14: Chủ nhiệm của các cậu nhà ở đâu, tôi đến biếu ít quà!

- Nghe em nói thế thầy thấy buồn quá, hay là em nói em có sao để lừa thầy được không?

Trịnh Quốc Đống chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, có loại xúc động muốn thổ huyết ngay tại chỗ.

Muốn chửi hắn một câu đê tiện nhưng lại sợ những người đê tiện trên thế giới này đều đưa ra kháng nghị.

- Ông vẫn chưa đi sao?

Trịnh Quốc Đống hỏi với vẻ buồn nôn. Rõ ràng bố nói sẽ ra mặt giải quyết chuyện này, tại sao tên khốn này vẫn nghênh ngang đi vào phòng bệnh của bọn họ như thế?

- Em nói là rời khỏi Chu Tước à? Thầy cũng muốn đi lắm, nhưng lãnh đạo nhà trường cảm thấy kiến thức của thầy uyên bác, lại có lòng nhẫn nại bao dung đối với học sinh, bây giờ muốn tìm một giáo viên tốt như thầy đây thật sự là quá khó… Thầy cảm thấy bọn họ nói cũng có lý. Thịnh tình khó chối từ nên quyết định ở lại, cống hiến cả thanh xuân và thể xác này cho nhà trường.

Thanh xuân? Thể xác?

Ba người Trịnh Quốc Đống đã hiểu ra một chuyện, về sau bọn họ còn phải thường xuyên gặp mặt hắn.

- Đừng có sợ..

Phương Viêm khoát tay với vẻ rất rộng lượng, ý bảo mọi người ngồi cả xuống, nói:

- Thầy không phải là kiểu đàn ông bụng dạ hẹp hòi thích ghi thù, dù sao thì trước đây thầy cũng chưa từng chịu thiệt bao giờ…

- …

- Xét về tuổi tác, thầy là trưởng bối của các em. Xét về thân phận, thầy là thầy giáo của các em. Các em để thầy chiếm chút tiện nghi thì có sao đâu? Chịu thiệt là phúc, khi còn trẻ thì nên chịu thiệt thòi nhiều một chút, về sau có thể hưởng phúc giống như thầy vậy. Chỉ cần chúng ta có thể duy trì mối quan hệ lành mạnh bình thường này, thầy tin rằng về sau chúng ta sẽ sống chung rất vui vẻ. Các em cảm thấy thế nào?

- Không có cửa đâu.

Đôi mắt của Trịnh Quốc Đống đỏ lên, giống như một con dã thú bị chọc giận.

- Phương Viêm, hôm nay tôi nói thẳng luôn… Không phải ông đi thì là bọn tôi đi. Ông và tôi chỉ có một người có thể ở lại Chu Tước.

- Đúng thế. Đừng đắc ý. Chúng tôi nhất định sẽ đuổi ông đi…

- Lần này không được thì còn lần sau, lần sau không được thì còn lần sau nữa… Rồi sẽ có một ngày ông sẽ bị đuổi cổ đi…

- ------

- Bày tỏ thái độ xong rồi à?

Phương Viêm hỏi.

- Ra ngoài.

Trịnh Quốc Đống chỉ tay ra ngoài cửa, nói.

- Các em nói trên thế gian này có người chịu để cho một đám đốn mạt làm giáo viên không?

- …

- Không chứ gì?

Phương Viêm tự trả lời.

- …

- Cho nên, các em biết, nghe các em nói như vậy thầy vui cỡ nào không?

Phương Viêm cười lên giống như một con hồ ly xảo quyệt.

- Mượn lời một vị tiền bối mà nói thì… y thuật của ta không hề rẻ tiền như vậy. Không không, là tri thức của ta không rẻ tiền đến vậy.

- …

Cho đến khi Phương Viêm rời khỏi phòng bệnh, ba người Trịnh Quốc Đống, Lý Dương và Trần Đào còn ngây ngốc sững sờ ở đó.

- Trịnh thiếu, hay là… bọn mình đổi lớp đi?

Lý Dương nói.

- Đúng rồi, quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn. Đợi sau này bọn mình cũng làm giáo viên, đánh lại con ông ta…

Trần Đào nói.

Uỳnh!

Trịnh Quốc Đống đấm một quyền lên tường, hét lên:

- Không đi. Có chết cũng không đi. Có muốn đi thì cũng phải là nó đi.

- -------

- -------

Phương Viêm nhanh chóng bị đối phương trả thù.

Hắn nhìn căn phòng đơn với cửa sổ loang lỗ, vách tường đen sì nổi mốc, tấm trần nhà ngấm nước hướng ra bên ngoài, hỏi:

- Đây là ký túc xá cho giáo viên sao?

Trung học Chu Tước có quy định bằng văn bản hết sức rõ ràng, nếu như giáo viên đương nhiệm có nhu cầu, có thể xin đề xuất nội trú, nhà trường sẽ sắp xếp một căn phòng cho giáo viên độc thân.

Nhưng, trong văn bản không có quy định cụ thể muốn phân giáo viên đến căn phòng nào.

Lúc đi dạo ở trong sân trường, Phương Viêm cảm thấy cơ sở vật chất của trung học Chu Tước vẫn khá ổn. Cây xanh bóng mát, ngàn hoa khoe sắc. Sân bóng rổ, sân bóng đá, bể bơi, phòng tập không thiếu một cái nào, còn tốt hơn điều kiện của mấy trường đại học loại hai loại ba nhiều.

Trường học không thiếu tiền!

Nhưng, sau khi đến ký túc xá của mình mới phát hiện ra căn bản điều đó không phải là gì cả. Nếu như sắp xếp toàn bộ giáo viên đều vào trong căn phòng như thế này, chẳng phải giáo viên của trường đều chạy hết hay sao?

- Hay nói cách khác, chỉ có mỗi mình như thế này thôi?

Trong lòng Phương Viêm đặt một dấu chấm hỏi rất lớn.

- Đúng vậy.

Tiểu Lý nói. Tiểu Lý là nhân viên công tác ở phòng hậu cần của nhà trường, chịu trách nhiệm sắp xếp vấn đề ăn ở cho Phương Viêm. Còn chủ nhiệm của phòng hậu cần là vị nào… Xin lỗi, Phương Viêm cấp bậc quá thấp, căn bản là không trông thấy mặt của chủ nhiệm đại nhân.

- Các giáo viên khác cũng ở bên này sao?

Phương Viêm ngoái đầu ra bên ngoài nhìn.

- Sao tôi lại không thấy các giáo viên khác đâu nhỉ?

Không chỉ không phát hiện ra các giáo viên khác, cả hành lang cũng không trông thấy một bóng hình nào. Lẽ nào, hôm nay tất cả giáo viên đều đang bận lên lớp sao?

- Các giáo viên khác không ở bên này. Bọn họ có sắp xếp khác.

Tiểu Lý trả lời với vẻ mất kiên nhẫn.

- Người anh em…

- Ai là anh em với anh?

Tiểu Lý nói với vẻ tức giận. Cũng không tự biết thân biết phận, anh lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi cơ chứ?

Làm việc trong xã hội, chỉ sợ người khác nói bạn “trẻ”. Trẻ không chỉ ám chỉ tuổi bạn, mà còn ám chỉ kinh nghiệm của bạn. Về sau phòng phân không đến anh, thăng chức không đến anh, anh vĩnh viễn chỉ là một “thằng nhóc”.

- Đại ca, em chỉ là muốn hỏi một chút, tại sao những giáo viên khác đều ở một nơi khác, em thì lại phải ở đây? Anh xem, nơi này có thể cho người ở sao? Phòng mốc lên thì không nói làm gì, còn bị ngấm nước từ bên ngoài vào… Có thể đổi cho em một phòng khác không?

Phương Viêm nhỏ tiếng cầu khẩn.

Tiểu Lý rất hài lòng với thái độ gọi anh ta một câu “đại ca” của Phương Viêm, trông thấy xung quanh cũng không có ai khác, nhỏ giọng nói:

- Có phải chú em đắc tội với ai rồi không?

- Không.

Phương Viêm đáp lời.

- Hôm nay em mới đến báo danh, sao lại đắc tội với ai được chứ? Không kịp đắc tội ấy chứ?

- Lạ nhỉ.

Tiểu Lý nói. Hắn cũng không hề giống một người giáo viên lần đầu tiên đi làm đã đắc tội với các cấp lãnh đạo của trường.

- Rõ ràng khu giáo viên bên kia vẫn còn phòng, sao lại phân chú đến khu lao công này cơ chứ?

- Khu lao công?

Phương Viêm sững sờ.

- Chú em có biết chỗ này toàn những người như thế nào ở không?

- Không biết.

Phương Viêm lắc đầu. Xem ra thật sự dưới mặt nước rất sâu.

Đây chính là chỗ những người đó ra oai phủ đầu mình sao?

- Bảo vệ trông trường, cô nấu ăn trong nhà ăn còn có người đun nước… Phòng ở của bọn họ cũng còn tốt hơn phòng này của chú. Căn phòng này trước đây không có ai ở, vẫn luôn dùng làm nhà kho. Không hiểu sao lại phân cậu đến đây. Để dành chỗ cho cậu, phòng hậu cần chúng tôi còn chuyên môn phái hai người đến đây chuyển hết mấy cái bàn ghế hỏng đi rồi đấy.

- Đây chẳng phải là ức hiếp người khác sao? Có thể đổi một phòng khác cho em không?

Tiểu Lý nhún vai, nói:

- Đây là chủ nhiệm tự sắp xếp. Anh đây cũng không có quyền lợi làm chủ. Trừ phi chủ nhiệm lên tiếng, hoặc là chú em có thể tìm được một lãnh đạo có cấp bậc cao hơn cả chủ nhiệm để nói giúp chú một câu… Có điều, nếu chủ nhiệm đã làm như vậy thì khẳng định có lý do nào đó mới làm như này. Chú em chắc định là đã đắc tội với ai rồi.

- Thật quá đáng.

Phương Viêm nổi giận, quát:

- Chủ nhiệm của các người ở đâu?

Tiểu Lý bị dọa sợ, nói:

- Cậu muốn làm gì? Cậu đừng có làm xằng bậy nhé…

Những tình hình này là anh ta kể cho Phương Viêm, nếu như Phương Viêm chạy đến gây phiền phức cho chủ nhiệm thì anh ta cũng gánh không nổi.

- Tôi đi biếu ông ấy ít quà.

Bàn tay Phương Viêm vung lên, nói với vẻ đầy khí phách.

- -------

Tiểu Lý suýt chút nữa bị nghẹn chết bởi câu trả lời này. Đứng ngây ngốc một hồi, sau đó nhếch khóe miệng nở một nụ cười.

- Thông minh đấy.

Tiểu Lý giơ ngón tay cái lên với Phương Viêm.