Chung Cực Giáo Sư

Chương 17: Đành Phải Dạy Kèm Tại Nhà!

- Thầy Phương ăn chân gà đi...

- Thầy Phương, món mực chiên do thím nấu là ngon nhất đấy, rất thích hợp làm đồ nhắm...

- Thầy Phương ăn nhiều vào nhé, đừng khách khí, cứ coi nhà thím như nhà mình...

- ------

Nhìn cả đống đồ ăn như núi nhỏ ở trong chiếc chén trước mặt, Phương Viêm biết chuyện mình hứa với Tưởng Khâm khó mà thực hiện được.

Ăn đồ của người ta thì phải nể mặt người ta chứ!

Chồng của thím Lý là ông chú đồ tể Tưởng Đại Nghiệp thì cứ nâng ly rượu cười hắc hắc, thỉnh thoảng lại nói với Phương Viêm “Thầy Phương, chúng ta cạn một ly nào”. Không cần biết ly rượu trong tay Phương Viêm có ‘cạn’ hay không, nhưng chắc chắn ly rượu trong tay Tưởng Đại Nghiệp sẽ ‘cạn’ sạch, một giọt cũng không chừa.

Thím Lý nhanh mồm nhanh miệng, vừa nhiệt tình vừa có sự khôn khéo tháo vát đặc biệt của người phụ nữ sống trong thôn trong thành này. Tưởng Đại Nghiệp thật thà ít nói, ngoài câu “Thầy Phương, chúng ta cạn một ly nào” ra thì hầu như không có tiếng nói chung nào với Phương Viêm.

Thím Lý eo to mông tròn, Tưởng Đại Nghiệp mặt mũi hiền lành, thân hình to béo mập mạp, nhìn không giống đồ tể mà giống đầu bếp khách sạn hoặc là ông chủ của quán cơm nhỏ.

Nhưng hai vợ chồng thế này lại sinh ra được một cô con gái nghịch ngợm tinh quái, hơn nữa ngoại hình còn cực kỳ ưa nhìn.

Phải công nhận Tưởng Khâm thật sự rất đẹp chỉ sau Diệp Ôn Nhu... Ui chao, bà chằn Diệp Ôn Nhu mà cũng được tính là con gái à?

Mắt to, lông mày dài nhỏ, sống mũi cao, môi anh đào dù không thoa son nhưng vẫn đỏ hồng căng mọng trông rất ngon miệng.

Làn da trắng nõn mịn màng, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, mái tóc dài màu đen buông xõa tùy ý. Lúc này cô bé đang ngồi ăn cơm nghiêm túc trước mặt cha mẹ, nhìn hệt như một cô công chúa nhỏ của thôn trong thành này.

Cô bé đáng yêu nào cũng đều là công chúa nhỏ trong nhà.

Ngoại hình của cô nhóc này vẫn chưa phát triển hoàn toàn thế mà đã có một sức quyến rũ khiến người ta phải ngoái nhìn. Bây giờ sự quyến rũ này vẫn rất hàm súc kín đáo, nhưng theo tuổi tác tăng dần, không biết cô bé này sẽ toát ra vẻ đẹp động lòng người đến mức nào đây.

- Thầy Phương, ăn miếng thịt bò đi. Đây là món thịt bò xào thơm, người miền bắc ở chỗ thầy có nấu như vầy không?

Trong lúc nói chuyện, thím Lý lại đóng góp thêm vào núi đồ ăn nhỏ trước mặt Phương Viêm khiến nó càng cao càng ‘hiểm trở’ hơn.

- Cũng nấu giống thế này.

Phương Viêm gật đầu đáp.

- Thầy Phương, học sinh trường Chu Tước có dễ dạy không?

Thím Lý làm như vô tình hỏi.

- Cũng ổn, cháu cũng chỉ mới vào trường thôi.

Phương Viêm biết vấn đề chính tới rồi.

Nãy giờ Tưởng Khâm vẫn đang im lặng ăn cơm, vừa nghe thấy câu hỏi của mẹ mình, cô lén nháy mắt ra hiệu cho Phương Viêm ngay lập tức, nhắc nhở hắn phải nhớ tuân thủ theo cam kết trước đó.

- Chu Tước là trường nổi tiếng, tư chất của học sinh trong đó chắc chắn rất cao.

Thím Lý tự cố nói.

- Không giống Thân Thân nhà thím...

- Thân Thân?

- Mẹ!

Hai gò má ửng đỏ, Tưởng Khâm tức giận nói:

- Tôi tên là Tưởng Khâm.

- À, đúng rồi, Thân Thân chính là Tưởng Khâm.

Thím Lý vội vàng sửa lời.

- ...

Tưởng Khâm hận không thể chôn đầu vào trong tô canh hải sản ở trước mặt.

Tại sao mẹ có thể gọi nhũ danh của mình trước mặt người ngoài như vậy? Lại còn là một nhũ danh... khiến người ta cảm thấy quá mức thân mật nữa chứ.

- Hồi tiểu học Tưởng Khâm thi không tốt, chỉ thi đậu trường trung học cơ sở xếp thứ hai mươi sáu. Trường xếp thứ hai mươi sáu cũng coi như là trường tốt rồi, nhưng ở trên còn có nhiều trường xếp hạng cao hơn nữa, nó muốn thi vào trường Chu Tước cũng không phải là chuyện dễ.

- Người có chí ắt thành công. Tưởng Khâm thông minh lanh lợi như vậy, nhất định có thể thi đậu vào trường Chu Tước.

Phương Viêm lên tiếng từ chối khéo trước.

Ẩn ý trong lời nói của Phương Viêm chính là con gái nhà mấy người rất thông minh, dù có dạy kèm tại nhà hay không cũng có thể thi đậu vào trường Chu Tước.

- Nếu như làm bài tốt vượt mức bình thường, có khi sẽ thi đậu vào một trường trung học phổ thông khác còn tốt hơn cả trường Chu Tước cũng không chừng.

Khóe miệng Tưởng Khâm nhếch lên tạo ra một đường cong mê người, hiển nhiên là cô khá hài lòng với câu trả lời của Phương Viêm.

Tại sao lại chỉ khá hài lòng?

Bởi vì tên này quá hiểm độc, lẽ nào cứ thông minh lanh lợi là có thể thi đậu trường Chu Tước à? Hàng năm số lượng học sinh xuất sắc thi rớt trong kì thi trung học phổ thông, kì thi đại học còn ít sao? Nếu như đến lúc đó mình không thi đậu vào trường Chu Tước, vậy có nghĩa là mình không đủ thông minh lanh lợi ư?

- Thầy Phương cũng cảm thấy Thân Thân nhà thím thông minh ư?

Thím Lý cao hứng nói.

- Không phải khoe với thầy chứ, Thân Thân nhà thím thông minh từ nhỏ, biết nói sớm hơn mấy đứa trẻ cùng tuổi, đi đường cũng nhanh hơn những đứa trẻ khác. Ba tuổi đã biết nói tiếng anh cho thím nghe, năm tuổi đã có thể ngâm thơ Đường. Thơ của ông Bạch Cư Dị gì đó, dài như vậy mà con bé vẫn có thể thuộc lào lào.

- Xuất sắc thật.

Phương Viêm cũng không tiếc lời khen ngợi.

- Cháu thấy mình còn không giỏi bằng, Tưởng Khâm đã có thể làm cô giáo của cháu luôn rồi.

Phụt....

Tưởng Khâm bật cười thành tiếng.

Lấy lý do từ chối như vậy cũng giả quá rồi đấy?

Cô dùng đũa gõ vào cái đĩa rồi nói:

- Mẹ à, mẹ nói xong chưa vậy? Trong mắt mẹ, con chính là Văn Khúc Tinh ở trên trời hạ phàm đúng không?

Thím Lý cười ngượng ngùng:

- Những lời mẹ nói đều là thật mà...

Bà lại gắp một đũa cải xanh cho Phương Viêm:

- Thầy Phương này, mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi ăn cơm chung bàn, nhưng mà tính tình của thím thầy cũng biết rồi đấy, nhanh mồm nhanh miệng, có sao nói vậy. Thím không coi thầy là người ngoài, thầy cũng đừng khách khí với thím. Là vầy, năm nay Tưởng Khâm đã lên lớp 9 rồi, là năm học quan trọng nhất trước khi tham gia kỳ thi trung học phổ thông. Hoa thành là thành phố phát triển mạnh về giáo dục, với thành tích bây giờ của con gái thím, muốn thi đậu trường điểm là rất khó.

Thím Lý cười trừ mấy tiếng, tỏ thái độ ngượng ngùng nói:

- Thầy Phương là thầy dạy văn của trường Chu Tước đúng không? Vậy thì chắc chắn là người có kiến thức rất uyên bác. Thím muốn mời thầy dạy kèm môn văn cho Thân Thân nhà thím, để nó đi thi kì thi trung học phổ thông yên tâm hơn một chút. Thầy Phương thấy sao?

Phương Viêm liếc nhìn Tưởng Khâm, cô bé đang lén lắc ngón tay ra hiệu với hắn: Không được đồng ý.

- Thím Lý, không phải cháu không chịu mà thật sự là... trong trường có rất nhiều chuyện, cháu đi làm cũng không có giờ giấc cố định. Cháu sợ mình về muộn quá lại làm trễ nải việc học của Tưởng Khâm, như vậy không phải là mất nhiều hơn được sao?

Phương Viêm ra vẻ khó xử nói.

- Không đâu, không đâu.

Thím Lý vội vàng khuyên nhủ.

- Sao trễ nải việc học tập được? Này nhé hôm nào thấy về thì kèm cặp cho Thân Thân một lát, hôm nào thầy không về thì cứ để Thân Thân tự ôn tập. Như vậy sao trễ nải được chứ? Hơn nữa dù gì thầy cũng phải ăn cơm mà đúng không? Sau này ấy à, buổi tối thầy về thì cứ qua chỗ thím ăn cơm, chỉ thêm một đôi đũa thôi mà? Xó to tát gì đâu. Muốn ăn gì cứ nói, thím nấu cho thầy món đó. Lão Tưởng nhà thím làm nghề giết heo, thứ khác không dám nói chứ đầu heo thịt heo ruột heo sườn heo... đảm bảo dư giả.

- Vậy sao được?

Phương Viêm có chút động lòng. Nếu như ăn cơm tối ở bên này thì có thể tiết kiệm được không ít tiền. Ít nhất trước khi được nhận tháng lương đầu tiên, mình sẽ không lo lắng gì về vấn đề khủng hoảng tài chính nữa.

Còn sau này, mình có thể nói là do công việc bận rộn quá nên không dạy kèm được nữa. Với lại... đồ ăn Thím Lý nấu ngon quá mà.

- Được chứ sao không. Thầy Phương, vậy là thầy đồng ý với thím rồi đúng không? Cha mẹ nhà nào cũng mong mọi sự tốt đẹp cho con mình. Thím cũng không mong con bé thành long thành phượng gì cả, chỉ mong nó thi đậu trường trung học phổ thông tốt, thi đậu một trường đại học tốt, sau này tìm được một công việc đủ nuôi sống bản thân là được rồi.

Phương Viêm im lặng hồi lâu, sau đó nói:

- Thím Lý, cháu đồng ý không phải vì cơm của thím, cũng không phải vì muốn sau này Tưởng Khâm trả ơn cho mình, cháu đồng ý là vì câu nói này của thím. Đúng vậy, cha mẹ nhà ai lại không muốn con mình học giỏi đạt thành tích tốt, sau này thi đậu vào trường đại học danh tiếng, có một tương lai sáng lạng chứ? Thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Mặc dù cháu chưa có con nhưng cháu cũng là người có cha mẹ. Cháu có thể cảm nhận được nhưng khổ cực và tâm huyết mà bọn họ đã bỏ ra vì cháu. Bọn họ khổ cực biết bao.

Bặc....

Bắp chân của Phương Viêm ăn ngay một cú đạp, đây là hành động thể hiện sự bất mãn của Tưởng Khâm.

Phương Viêm chỉ qua Tưởng Khâm rồi nói:

- Chỉ sợ Tưởng Khâm không muốn.

- Sao lại không muốn chứ?

Thím Lý nắm lấy tay Tưởng Khâm:

- Thân Thân, mau nói đi nào, con có muốn mời thầy Phương dạy kèm cho con không?

- Muốn ạ.

Tưởng Khâm trả lời với vẻ mặt như đưa đám.