Chung Cực Giáo Sư

Chương 23: Anh ta đi tôi cũng đi!

Bầu không khí phòng họp cứng ngắc, trong không khí ngập tràn mùi thuốc súng.

Lãnh đạo trường trung học Chu Tước vì xử lý một thầy giáo mà mở cuộc họp liên tục hai ngày liền. Trong lịch sử xây dựng trung học Chu Tước thì từ trước đến nay chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Hiệu trưởng Trương Thiệu Phong của trung học Chu Tước thưởng thức điếu thuốc trên tay, đôi mắt quét qua bốn phía, nói:

- Mọi người nêu ra ý kiến đi.

Không có ai lên tiếng.

- Sao? Mọi người đều không bằng lòng nói ra sao?

Trương Thiệu Phong nhếch miệng cười một cái.

- Ầm ĩ đòi họp hành, đến lúc đông đủ rồi thì ai cũng không muốn lên tiếng, chuyện này là thế nào nhỉ?

Lục Triều Ca ngồi thẳng lưng, lại lấy bút chì vẽ vời lên trên quyển sổ tay. Cô vẽ “cánh đồng tuyết”, một nghệ thuật điểm xuyết với độ khó cao. Bây giờ cô mới chỉ ở giai đoạn đi tìm linh cảm, không dám trực tiếp động thủ phá hỏng mất những hoa cỏ quý giá kia.

Hai tay Lý Minh Cường ôm đầu, cúi đầu không nói, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Những người khác cũng đều cúi gằm mặt xuống, giữ trạng thái thiền định.

- Không ai nói gì vậy thì tôi có thể tuyên bố tan họp rồi chứ?

Trương Thiệu Phong gõ mấy đầu ngón tay xuống mặt bàn, nói.

- Hiệu trưởng, không phải chúng tôi không muốn nói, là không biết nên nói như thế nào.

Khuôn mặt tổ trưởng tổ Ngữ Văn lớp 6 Cổ Tư Sảnh hiện vẻ khó khăn, mở miệng nói.

Cổ Tư Sảnh vốn không đủ cấp bậc để đến tham gia cuộc họp ngày hôm nay, nhưng bởi vì Phương Viêm là thầy giáo trong tổ Ngữ Văn lớp 6, hơn nữa vụ việc phát sinh lần này quả thực cũng thuộc về phạm vi quản lý của tổ Ngữ Văn. Phó Cường - chủ nhiệm văn phòng đích thân gọi điện thoại mời ông ta đến đây.

- Uhm?

Nếp nhăn trên mi tâm Trương Thiệu Phong càng ngày càng nhiều:

- Tổ trưởng Cổ có chuyện gì khó nói sao? Các vị ngồi ở đây cũng không phải cộng sự ngày đầu tiên, chúng ta là đội ngũ cải cách kiên định, có lời gì mà không thể nói thẳng ra được sao?

- Hiệu trưởng, chuyện là thế này, vụ việc này nhất định phải truy cứu trách nhiệm của giáo viên.

Cố Tư Sảnh liếc Lục Triều Ca một cái, bày ra bộ dạng không đếm xỉa đến.

- Thời gian lên lớp dẫn học sinh đi du ngoạn sông Tước, hơn nữa còn làm cho một em học sinh ngã xuống nước, đây là điều thất trách hết sức nghiêm trọng phải không ạ?

Bàn tay đang vẽ vời của Lục Triều Ca vẫn không dừng lại, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói:

- Tổ trưởng Cổ, thầy vẫn chưa nắm rõ tình hình rồi… Thầy Phương Viêm không phải dẫn học sinh đi du ngoạn sông Tước, mà là dẫn các em ấy đi học bài khóa “Tạm biệt Khang Kiều”. Tất cả giáo viên và học sinh toàn trường đều biết chuyện này, sao qua lời kể của tổ trưởng Cổ lại đã thành du ngoạn rồi thất trách nhỉ?

- Hiệu trưởng Lục, tôi là tổ trưởng tổ Ngữ Văn lớp 6, cô nói Phương Viêm dẫn các em học sinh đi sông Tước là để học tập bài khóa, nhưng tại sao tôi không thấy thầy ấy xin phép hoạt động ngoại khóa? Không chỉ có tôi không thấy mà toàn bộ các đồng nghiệp trong tổ Ngữ Văn cũng không thấy.

- Ngoài ra, mỗi một phương pháp giảng dạy mới, chúng tôi đều phải tiến hành thảo luận trước tổ Ngữ Văn… Nếu hiệu quả tốt, chúng tôi sẽ ra sức ủng hộ. Nếu hiệu quả không tốt, tốn thời gian tốn nhân lực thì chúng tôi sẽ kịp thời ngăn lại. Chúng ta tạm thời không thảo luận đến vấn đề phương pháp giảng dạy này của thầy Phương là tốt hay không tốt, nhưng thầy ấy không hề thông báo trước với chúng tôi, chuyện này vốn đã vi phạm quy chế rồi.

Cổ Tư Sảnh nhìn Lục Triều Ca, nói với vẻ khẩn cầu:

- Hiệu trưởng Lục, cô cũng nên thông cảm đối với nỗi khó xử của chúng tôi một chút. Nếu như tất cả giáo viên tổ Ngữ Văn đều làm việc giống như Phương Viêm, tất cả đều lệch lạc với giáo án, đi đâu tùy ý thì công việc của chúng tôi chẳng phải sẽ loạn cục bộ hay sao? Đến lúc đó lại trì hoãn khoảng thời gian quý báu của các em học sinh, ảnh hưởng đến thành tích học tập của các em ấy. Trách nhiệm này tôi trì hoãn không nổi đâu.

Két…

Vì dùng sức quá mạnh nên đầu bút chì trong tay Lục Triều Ca bị gãy.

Lục Triều Ca gấp cuốn sổ trong tay lại, ánh mắt sắc bén nhìn Cổ Tư Sảnh, nói:

- Ai nói Phương Viêm không viết báo cáo xin phép? Đơn báo cáo của thầy ấy hiện giờ vẫn đang nằm trên bàn văn phòng của tôi, tôi đã nhờ chủ nhiệm Trịnh đi lấy rồi. Nhanh thôi các thầy cô sẽ có thể nhìn thấy đơn ấy.

- Ai biết được nhỡ đâu cô tạm thời tìm người thay thế hắn viết thì sao.

Lý Minh Cường cười lạnh lên tiếng.

- Hơn nữa, báo cáo hoạt động cần phải chuyển đến tổ Ngữ Văn, chứ không phải là giao cho cô – một phó hiệu trưởng quản lý nhân sự đâu chứ nhỉ?

- Chủ nhiệm Lý, lẽ nào chúng ta không nên tín nhiệm hoàn toàn đối với giáo viên của chúng ta sao?

Lục Triều Ca hùng hồn vặn lại.

- Bởi vì thầy Phương Viêm là do tôi tuyển dụng vào, cho nên thầy ấy cũng khá thân thiết với tôi. Thầy ấy không rõ về một vài quy định và chế độ của nhà trường lắm, sau khi đã viết đơn xin phép thì lập tức đưa đến chỗ tôi… Thầy Phương Viêm quả thực đã phạm lỗi, cũng chỉ là lỗi vi phạm trình tự. Về điểm này, tôi sẽ tiến hành phê bình giáo dục với thầy ấy và yêu cầu thầy ấy viết bản kiểm điểm.

Đây chính là cách tránh nói vào vấn đề chính mà trước đây Lục Triều Ca đã chuẩn bị sẵn, bởi vì một người giáo viên mới đến không quen thuộc với quy trình, cũng không thể khai trừ anh ta chứ?

Cô không cho người khác thời gian để thở, lập tức biến bị động thành chủ động, bắt đầu nhắm vào Cổ Tư Sảnh để đả kích:

- Tổ trưởng Cổ, thầy nói mỗi một phương pháp giảng dạy mới đều cần phải tiến hành thảo luận trong cuộc họp của tổ Ngữ Văn… Vậy tôi muốn hỏi thầy một câu hỏi, hai học kỳ từ năm ngoái đến năm nay, tổ Ngữ Văn đã thảo luận tổng cộng bao nhiêu phương pháp giảng dạy mới rồi?

- Cái này…

- Một phương pháp cũng không có.

Lục Triều Ca trực tiếp quăng ra câu trả lời.

- Ý của thầy là phương pháp dạy học bây giờ là tốt nhất rồi nên không cần phải đề xuất đổi mới bất cứ cái gì phải không?

- Việc truyền thụ đã bao nhiêu năm nay khẳng định là ưu thế của nhiều cái khác.

Cổ Tư Sảnh thanh minh.

- Đương nhiên, cũng có một vài thiếu sót, nhưng giáo viên của chúng tôi đều là những người có những kinh nghiệm làm việc phong phú, sẽ tự mình điều chỉnh trong quá trình dạy học.

- Vậy thì làm cái chức tổ trưởng tổ Ngữ Văn này vẫn khá là thoải mái.

Lục Triều Ca cười lạnh.

- Cái này phải cảm ơn sự tín nhiệm của lạnh đạo nhà trường và sự phối hợp giúp đỡ của các đồng nghiệp. Có một vài đồng nghiệp không phối hợp không giúp đỡ, khiến tôi cảm thấy cực kỳ nuối tiếc.

Cổ Tư Sảnh là giáo viên dạy Ngữ Văn, cái miệng cũng thật là dẻo, Lục Triều Ca có tranh chấp với ông ta cũng không chiếm được chút tiện nghi gì.

- Tổ trưởng Cổ, xã hội luôn hướng về phía trước để phát triển, yêu cầu đối với nhân tài cũng biến hóa không ngừng. Các em học sinh trường trung học Chu Tước của chúng ta phải thích ứng với xu thế, thậm chí phải đi đầu trào lưu, chứ không phải là dạy các em ấy thành những con mọt sách chỉ biết ngồi đọc những con chữ chết trên trang giấy.

- Phó hiệu trưởng Lục, có thể cô quá bi quan đối với học sinh trường chúng ta rồi.

Lý Minh Cường cười ha ha, nói:

- Học sinh trường trung học Chu Tước của chúng ta sau khi tốt nghiệp đều có thể thi đỗ vào các trường đại học khá trở lên. Các em học sinh khóa trước đã đi làm sau khi tốt nghiệp đại học cũng đều thu được những thành tựu không nhỏ. Hiệu trưởng Trương Thiệu Phong, lời này của tôi không sai chứ? Lần trước tôi còn kiến nghị với thầy, đợi đến khi kỷ niệm tròn 50 năm thành lập trường trung học Chu Tước, nhất định phải mời một vài em cựu học sinh ưu tú đến tham gia hoạt động này.

Trương Thiệu Phong gật gật đầu, nói:

- Đúng là có chuyện như vậy.

- Có điều, phó hiệu trưởng Lục vừa về nước, vẫn chưa hiểu rõ về tình hình trường chúng ta cũng như định hướng nghề nghiệp của các em học sinh, điều này cũng có thể lý giải được. Dù sao, ai cũng đều phải có một khoảng thời gian thích ứng mà.

Lý Minh Cường nhìn về phía Lục Triều Ca, nói:

- Phó hiệu trưởng Lục, chúng tôi đều biết thầy Phương Viêm là cô tuyển dụng vào, cô dồn hết cảm tình và kỳ vọng cao vào thầy ấy. Nhưng, trường học có quy định và điều lệ của trường học, thầy Phương Viêm quả thực đã phá hoại quy định và chế độ nhà trường… Nếu như không xảy ra chuyện gì thì không sao, bây giờ lại có học sinh vì sự thất trách của thầy ấy mà ngã xuống nước. Phụ huynh của em ấy rất nhanh thôi sẽ tìm đến đây, nếu như chúng ta không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý với họ thì e là rất khó để người ta chấp nhận phải không?

- Đúng vậy. Rốt cuộc cũng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm…

- Những người trẻ tuổi cấp tiến quá rồi, công tác giáo dục không được phép qua loa…

- ------

Trương Thiệu Phong gõ ngón tay xuống bàn, nói:

- Ý kiến xử lý của mọi người thì sao?

- Khai trừ Phương Viêm.

- Anh ta còn chưa qua thời gian thử việc ba tháng của nhà trường, không thể tính là khai trừ, chỉ là không qua thử việc mà thôi…

- Đồng ý khai trừ Phương Viêm.

- -------

- Không làm gì thì sẽ không sai.

Lục Triều Ca lên tiếng:

- Thầy Phương Viêm một lòng vì học sinh, tuy xuất hiện một vài khuyết điểm nho nhỏ, nhưng chúng ta không thể đối xử với những giáo viên có nhiệt tình và ý tưởng như thầy ấy.

- Hiệu trưởng Lục, không thể nói như vậy được, chuyện học sinh ngã xuống nước mà là khuyết điểm nhỏ sao?

Lý Minh Cường phản bác lại.

- Ai cũng biết nước sông Tước rất nông, cho dù có ngã xuống nước cũng sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

- Vậy nếu như lúc ngã xuống nước, không cẩn thận đầu bị đụng phải đá thì làm thế nào?

- Thầy đang suy đoán ngông cuồng sao.

- Chẳng phải cô cũng đang suy đoán ngông cuồng sao? Học sinh không có chuyện gì đương nhiên là rất tốt, nếu như học sinh xảy ra chuyện, lúc đó chúng ta có hối hận cũng không kịp. Cho nên, bắt buộc phải xử lý nghiêm khắc đối với kiểu giáo viên không có tổ chức không có kỷ luật như thế này.

Cạch… Cạch… Cạch…

Trương Thiệu Phong gõ gõ lên mặt bàn, nói:

- Mọi người bỏ phiếu quyết định vậy. Ai tán thành khai trừ Phương Viêm thì giơ tay lên.

Trừ Lục Triều Ca và Trương Thiệu Phong ra thì những người khác ở trong căn phòng đều giơ hết tay lên.

Trương Thiệu Phong gật gật đầu, nói:

- Kết quả đã có rồi. Hội đồng nhà trường thông qua nghiên cứu quyết định khai trừ thầy Phương Viêm, giáo viên môn Ngữ Văn ban 9.

Hai người Lý Minh Cường và Cổ Tư Sảnh liếc nhau một cái, mặt không biến sắc, trong lòng thấy vô cùng hài lòng với kết quả này.

Lần này không chỉ đánh đổ một tên Phương Viêm đáng ghét mà đến cả uy tín của Lục Triều Ca cũng bị bọn họ giẫm đạp dưới gót giày.

Đừng cho rằng mình du học ở nước ngoài về là có thể áp chế bọn này ở dưới. Những thứ mà cô học được ở Mỹ cũng là không chính thống, phương pháp dạy học của bọn này mới là truyền thống chính thống.

Kỳ thực, thông qua chuyện này của Phương Viêm, nghĩ rộng ra thì không chỉ là vấn đề đi hay ở của Phương Viêm, mà là sự xung đột kịch liệt giữa phái bảo thủ và phái cải cách của trường.

Phái bảo thủ người đông thế lớn, lại có chủ tịch Trịnh Thiên Thành của trường chống lưng, thế công mạnh mẽ. Lục Triều Ca thế đơn lực yếu, xem ra rất khó nắm giữ được quyền phát biểu.

Trương Thiệu Phong nhìn về phía Lục Triều Ca, nói:

- Cô Lục, cô tìm Phương Viêm nói chuyện xem sao? Giải thích với anh ấy một chút, đừng để người trẻ mang theo nỗi buồn mà rời đi. Bất kể thế nào anh ta cũng coi như có duyên phận với trường Chu Tước chúng ta.

- Hiệu trưởng, e là tôi không thể đảm nhiệm việc này được.

Lục Triều Ca lạnh giọng đáp.

Trương Thiệu Phong nheo mắt lại, như có đăm chiêu nhìn Lục Triều Ca, nói:

- Hiệu trưởng Lục, cô quản lý nhân sự trường mình, sao lại không thể đảm nhiệm được? Chuyện này vốn nằm trong chức trách của cô mà.

- Bởi vì trước khi Phương Viêm bị khai trừ, có thể tôi đã từ chức rồi.

Lục Triều Ca nói:

- Anh ta đi, tôi cũng đi.

Toàn phòng họp đều giật mình!