Chung Cực Giáo Sư

Chương 56: Tim đập chậm một nhịp!

Hôm nay thực sự không phải là một ngày đẹp trời để dạo phố.

Sắc trời lờ nhờ tối, tầng mây càng lúc càng ép thấp. Gió lạnh thổi đến, bất tri bất giác, một vài giọt mưa lác đã rơi xuống đã làm thấm ướt tóc.

Không có ánh mặt trời chiếu rọi khuôn mặt tươi cười, không có xương quai xanh cùng chiếc cổ thon dài với dây áo nhỏ hờ hững, không có đôi chân xinh đẹp ẩn hiện sau lớp tất đen khiến người sinh ra ý nghĩ kỳ quái… À, cũng có một vài cô nàng không sợ trời lạnh, kiên trì để lộ đôi chân dài trắng muốt lấm tấm vài hạt mưa đọng lại, tự đáy lòng Phương Viêm đối với bọn họ tán thưởng không thôi.

Bởi vì đường xá xa xôi nên ngại bước chân lữ hành, bởi vì từng chịu tổn thương nên không cách nào yêu được nữa, bởi vì trời lạnh mà không mang tất đen… Những hành vi như vậy đều là bất hảo.

Vì lý do thời tiết, đường phố hôm nay thưa thớt rất nhiều.

Phương Viêm một thân đồ đen kiểu Tôn Trung Sơn, kín cổng cao tường, vô cùng đạo mạo cùng Tần Ỷ Thiên với bộ đồng phục áo trắng quần xanh sóng vai đi bên nhau đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người xung quanh.

Phương Viêm tuấn tú, phiêu dật, lúc đi đường luôn mang theo vẻ mặt tươi cười. Đầu hơi ngẩng lên, thoạt nhìn có vẻ hơi kiêu ngạo, cứ như hắn vừa mới hung hăng đánh cho Diệp Ôn Nhu một trận chứ không phải bị hắn ta đánh cho máu chó xối đầu, phải bỏ nhà chạy trốn.

Tần Ỷ Thiên xinh đẹp thuần khiết, không phấn son, nhưng khuôn mặt trắng nõn nà kia lại khiến người kinh tâm động phách. Tóc dài xõa ngang vai, dáng người thon thả. Đặc biệt chính là khí chất, đi giữa đám đông tự như nữ vương đang dạo bước thăm hỏi thần dân.

Cô không nói gì, cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng bước tới, thế nhưng tầm mắt mọi người vẫn không nhịn được dừng trên người cô.

Trai tài gái sắc, trời đất tác hợp… Đại khái là dùng để chỉ hình ảnh này?

Bởi vì kinh doanh ế ẩm, không ít cửa hàng có nhân viên hoặc ông chủ đều hướng ra ngoài nhìn quanh.

Trong mắt họ có kinh hỉ, cũng có hâm mộ. Nhưng nhiều hơn là tán tưởng.

- Cô bé này lớn lên thật xinh đẹp…

- Như tiểu tiên nữ từ trong tranh bước ra…

- Nam sinh kia cũng rất tuấn tú… Có điều quần áo hơi quê mùa. Nếu như thay đổi một bộ đồ style hiện đại của cửa hàng chúng ta thì càng là tuyệt phối…

Chỉ đơn giản là một người đàn ông cùng một nữ sinh đi dạo phố mà thôi, vậy mà cũng trở thành đề tài bàn luận cho quần chúng.

Tần Ỷ Thiên rất cao, gần đến cằm Phương Viêm. Cũng may là cô cao, bằng không thì không cách nào khống chế được khí chất thiên hạ chi đại, duy ngã độc tôn của mình…

- Thật không biết cô nhóc này có cái rắm gì hay ho chứ? - Phương Viêm thầm nghĩ. Lớn lên xinh đẹp một chút, năng mực mạnh một chút, học giỏi một chút là có thể kiêu ngạo thành cái dạng này à? Nói như vậy, sao hắn không làm một cái bảng tên treo trên cổ, đề mấy chữ đỏ chót “Tôi là Phương Viêm, giáo sư của Tần Ỷ Thiên” nhỉ?

Phương Viêm thật sự làm như vậy?

Không hề.

Cho nên nói, Phương giáo sư nhà ta thật ra là một người đàn ông rất biết sống yên lặng.

Từng bước từng bước đi về phía trước, bất chợt, Tần Ỷ Thiên đưa cái túi màu trắng của mình cho Phương Viêm.

Phương Viêm nghi hoặc nhìn cô, hỏi:

- Sao vậy?

- Hình như nam sinh đều mang ba lô giúp nữ sinh. - Tần Ỷ Thiên chỉ chỉ về phía mấy đôi tình nhân ít ỏi trên đường, nói.

Phương Viêm chăm chú quan sát một phen, quả thật y như Tần Ỷ Thiên nói. Nữ sinh đi dạo hết sức phấn khỏi, nam sinh trên lưng mang một cái ba lô nữ, dở khóc dở cười bước theo sau.

- Nhất định phải như vậy? - Phương Viêm hỏi.

Tần Ỷ Thiên không trả lời, chỉ nhìn hắn khẽ gật đầu. Cô mỉm cười yếu ớt, lạnh nhạt mà cao quý…

- Hừ hừ hừ… - Phương Viêm “hừ” lạnh mấy tiếng. Hắn làm sao vậy chứ? Sao lại dùng mấy từ như “cao quý”, “cao nhã” để hình dung nữ sinh bên cạnh? Một nụ cười thì cao quý cái rắm gì?

- Phạm tiện mà! - Phương Viêm thầm răn đe bản thân. Nhất định phải giữ vững bản tâm, không thể dễ dàng bị tiểu tiên nữ này… À, không, tiểu ma nữ này mê hoặc.

Hắn nhận lấy chiếc túi màu trắng của Tần Ỷ Thiên, đeo lên vai, cẩn thận đánh giá một chút, thầm mừng rỡ vì cái túi này trông cũng khá hợp với mình.

Bước đến trước một tiệm cá viên Hồng Kông, Tần Ỷ Thiên chợt dừng bước.

- Đói à? - Phương Viêm hỏi.

- Không đói. - Cô lắc đầu.

- Vậy em định làm gì?

Tần Ỷ Thiên chỉ vào những đôi tình nhân đang xếp hàng, nói:

- Hình như bọn họ đều thích ăn mấy thứ này… Anh cũng đi xếp hàng đi.

- …

Phương Viêm cùng Tần Ỷ Thiên mỗi người bưng một chén cá viên đứng trước một nhà hàng kiểu Ý. Phương Viêm vừa nhai nuốt cá viên nóng hổi, vừa nói:

- Tiểu thư… Vậy chúng tôi có được giảm giá không?

Nhân viên nhà hàng mỉm cười gật đầu, nói:

- Tiên sinh, nhà hàng chúng tôi đang có chương trình. Hôm nay là ngày cuối cùng. Hai người dùng, một người được ưu đãi 50%...

Phương Viêm cùng Tần Ỷ Thiên liếc nhìn nhau, thầm nghĩ, đám… thương gia này quả nhiên rất biết kinh doanh.

Cơm nước no nê, Phương Viêm đi vào nhà vệ sinh một chuyến.

Lúc trở ra, Tần Ỷ Thiên đang quẹt thẻ tính tiền.

Hắn trách móc:

- Chuyện này phải là đàn ông làm mới đúng… Sao tôi có thể không biết xấu hổ để nữ sinh tính tiền? Em bảo mặt tôi phải đặt ở đâu?

Nữ phục vụ liếc nhìn Phương Viêm bằng ánh mắt tán thưởng, nghĩ thầm, người đàn ông này không tệ nha.

- Anh không có tiền như em. - Tần Ỷ Thiên nhanh chóng ký tên lên biên lại tính tiền.

- …

Phương Viêm cảm thấy ngực nhói lên, có cảm giác bị người ta chọc cho một dao. Lần này xem như hắn triệt để mất mặt.

Lúc này, ánh mắt nữ phục vụ nhìn Phương Viêm… Tràn đầy khinh bỉ.

- -------

Sau khi ăn xong, Phương Viêm cùng Tần Ỷ Thiên lại tiếp tục dạo phố.

Lúc đi qua một cửa hàng có tên là Tơ lụa Giang Nam, Phương Viêm bất chợt dừng bước.

Tần Ỷ Thiên ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng, lại nhìn những thước lụa sườn xám được bày bán bên trong, trong lòng hiểu rõ, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười thản nhiên.

- Vào xem? - Phương Viêm cười nói. - Em mời tôi ăn cơm, tôi mua một phần quà nhỏ tặng em.

- Được. - Tần Ỷ Thiên sảng khoái đáp ứng.

- Kính chào quý khách! - Nam nhân viên cửa hàng tơ lụa đều mặc trang phục thời Đường, nữ nhân viên thì mặc sườn xám, thoạt nhìn rất có tư vị.

Một nữ nhân viên bước ra tiếp đón, nở nụ cười hỏi:

- Tiên sinh, tiểu thư, cứ xem thoải mái. Trong tiệm chúng tôi có không ít mẫu mới…

Phương Viêm liếc nhìn chung quanh một lượt, nói:

- Tôi muốn mua một chiếc sườn xám cho bằng hữu của mình. Có loại nào phù hợp không?

Nữ nhân viên nhìn Tần Ỷ Thiên bên cạnh Phương Viêm, cô gái xinh đẹp như vậy, bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều không cách nào xem nhẹ.

- Sao lại không có được? Nói thật, tôi chưa từng gặp ai có khí chất như vị tiểu thư này… Cô ấy mặc cái gì cũng đẹp cả.

- Hay là chúng ta ra ngoài mua một bộ đồ thể thao đi ha? - Phương Viêm hài hước nói.

- Đừng đừng đừng… - Nữ nhân viên biết mình nói sai, vội vàng lên tiếng giữ khách. - Vị tiểu thư này…

- Gọi là em gái. Cô ấy còn là học sinh. - Phương Viêm sửa lời.

- Được. Vị… Em gái, khí chất của em rất được, mặc đồ gì cũng đẹp. Nếu mặc sườn xám trong tiệm của chúng tôi thì sẽ có hiệu quả dệt qua trên gấm. Đảm bảo khi bước ra ngoài, nhất định sẽ điên đảo chúng sinh, tỷ lệ quay đầu lại là 100%..

- Cái gọi là 100% này tính thế nào?

- Có người sẽ quay đầu nhiều lần. - Nữ nhân viên cười ha hả nói. - Nhìn thấy cô bé dễ thương như vậy, ai không muốn nhìn thêm mấy lần chứ…

- Chọn một bộ đi. - Phương Viêm nói. - Tôi không quá am hiểu mấy thứ này.

- Được, bên này là mẫu mới của chúng tôi…

Phương Viêm vẫn đứng yên tại chỗ:

- Chúng tôi muốn xem loại cổ điển.

Nữ nhân viên nhanh chóng đánh giá biểu hiện của Phương Viêm, trong lòng xem thường nhưng miệng lại hào hứng nói:

- Tiên sinh thật tinh mắt. Phong cách cổ điển không bao giờ lỗi thời. Hơn nữa chúng tôi đang có hoạt động ưu đãi giá cho các sản phẩm cổ điển. Một bộ 85%, mua hai tặng một…

Phương Viêm khoát tay, nói:

- Không phải chuyện tiền bạc. Chọn đồ đi.

- Làm như mình nghèo lắm vậy. - Phương Viêm nghĩ thầm.

Hắn lại nhìn tên cửa hàng lần nữa, thầm “ghi” nhớ, nghĩ nghĩ sau này sẽ không đến nữa.

- Không thành vấn đề. - Nữ nhân viên cẩn thận quan sát ngoại hình Tần Ỷ Thiên một lượt, nói. - Mẫu ngẫu bạch (1) thêu mỗi đơn không tệ, rất thích hợp với khí chất cao quý của cô em đây.

(1) Ngó sen trắng.

- Không được. - Tần Ỷ Thiên từ chối thẳng.

- Mẫu bách điểu triều phượng này bán rất được…

- Rườm rà.

- Còn bộ này? Cái này là đồ án linh điểu báo hỉ, rất được mấy cô gái trẻ ưa thích, đều nói mặc vào rất có cảm giác hoan hỉ…

- Không có nội hàm.

- ….

Nói thật, nếu như không phải vì doanh số, nữ nhân viên đã sớm nổi đóa rồi.

Đại tiểu thư, sao cô lại khó hầu hạ như vậy hả?

Không phải là chỉ mua một bộ đồ giảm giá thôi sao? Sao lại chọn tam lấy tứ như vậy chứ?

Cô không cần đổi đồ, dứt khoát đổi bạn trai đi. Đổi bạn trai thì có thể được mua hàng cao cấp rồi.

Phương Viêm liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thấy được một bộ sườn xám thêu cánh hoa trắng li ti, đưa đến trước mặt Tần Ỷ Thiên, hỏi:

- Cái này thì sao?

Tần Ỷ Thiên mỉm cười, nói:

- Được.

Kế đó, cô cầm theo bộ sườn xám kia bước vào phòng thay đồ.

Nữ nhân viên lén lút liếc mắt nhìn đồng nghiệp, nghĩ thầm, hẳn không phải do mình chọn trang phục không tốt, mà là chọn người không đúng.

- Chọn trang phục cũng là một môn học. - Phương Viêm nói với nữ nhân viên. - Khí chất của cô ấy rất mạnh, cho nên cô không thể sử dụng trang phục tôn lên khí chất đó nữa… Cô ấy chỉ là một nữ sinh, cũng không phải muốn đi trình diễn trên thảm đỏ ở Hollywood, cần gì phải chói mắt như vậy? Đặc biệt là cái đồ án bách điểu triều phượng kia, không chỉ làm hỏng trang phục, còn làm hỏng cả người.

- Ngài nói rất đúng. Không ngờ là… - Nữ nhân viên ngoài cười nhưng trong không cười nói. - Không ngờ là tiên sinh lại am hiểu về cách phối trang phục như vậy…

- Vì nhìn nhiều người. - Phương Viêm cười nói. - Tôi biết là cô không thích tôi.

- …

Két…

Cửa phòng thay đồ mở ra, Tần Ỷ Thiên một thân sườn xám thêu hoa, thanh tú động lòng người đứng trước mặt Phương Viêm.

Phương Viêm mở to mắt, trong nháy mắt, hắn tự hỏi bản thân có phải đã quên mất điều gì hay không?

A… Là tim quên đập.