Chung Cực Nhân Loại

Chương 22: Đấu Giá Kết Thúc!!

Từ đầu đến cuối Lục Dạ vẫn chưa chú ý đến cây Tịnh Hồn Thảo kia dù chỉ một lần.

Lý do là vì Bất Diệt Tuyên Cổ Quyết của hắn có phương thức luyện hồn vồ cùng đặc biệt.

Đó chính là rèn luyện linh hồn giống như cách luyện thể vậy, nhưng vì quá nguy hiểm nên hắn vẫn chưa thử luyện hồn.

Luyện hồn có tổng cộng tam niệm, nhưng mỗi niệm lại có một khả năng khác nhau cực kì bá đạo.

Nền hiện giờ Lục Dạ nếu muốn luyện hồn thì phải tìm thứ gì đó có khả năng công kích linh hồn nhưng không được quá mạnh chứ nếu để mấy thứ như lôi kiếp đem ra luyện hồn thì chắc hắn chết mất.

“Bây giờ chúng ta sẽ đến với vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá lần này!!”

“Bộp bộp!”

Theo hai tiếng vỗ tay của Kim Huyền Ngọc, một vết nứt không gian liền hiện ra, từ trong đó một lão già cùng một chiếc quang tài trôi nỗi liền bước ra.

Lão già ngay khi xuất hiện liền tỏa ra uy thế áp bách tất cả cùng đế uy kinh khủng khiến tất cả mọi người có một cảm giác hít thở không thông.

Ông lão đó không ai khác chính là Lâm lão.

“Ra…..ra mắt tiền bối!”Mất vài giây phản ứng lại, tất cả những cường giả có mặt ở đây đều vỗi vã đứng dậy cúi đầu, ngay cả Thiên Tôn cũng không dám sơ suất.

“Miễn đi, ta chỉ là đem món đồ ra mà thôi!”Lâm lão thấy uy phòng đã đủ rồi thế nên là gật đầu một cái phất tay lên thu hồi tất cả uy áp lại.

Những người khác cũng thở ra một hơi rồi lại cùng nhìn chăm chú vào cổ quang tài kia.

Thứ mà cần Bán Tiên Đế tự mình đưa đến chắc chắn không đơn giản.

“Vậy giờ ta xin giới thiệu đồ vật cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay!”

“Chiếc quan tài này được Vạn Giới Các chúng ta tìm thấy trong một vết nứt không thời gian, điều đặc biệt ở đây là chúng ta dù dùng hết tất cả mọi cách đều không thể mở nó ra.

Ngay cả Tiên Đế cũng không thể làm chiếc quan tài này lung lây dù chỉ một chút, nó cũng có sức nặng cực kì kinh khủng, nặng gần ngang bằng với một khỏa tinh cầu!!”Kim Huyền Ngọc càng giới thiệu càng kích động, mỗi lời nàng nói ra đều như một cây búa tạ gõ vào lòng từng người có mặt ở đây.

“Qua một thời gian dài nghiên cứu, Vạn Giới Các cũng không thể biết được chiếc quan tài này được làm từ vật liệu gì!”Câu nói của Kim Huyền Ngọc làm tất cả những người ở đây kinh ngạc hít một hơi, Vạn Giới Các gần như nắm giữ tất cả thông tin trên toàn cõi tiên giới thậm chí ma giới cũng có không ít thông tin vật mà lại không thể nào biết được chiếc quan tài này.

“Vì vậy chúng ta liền đưa tới một kết luận….”

Tất cả như nín thở lắng nghe âm thanh lời nói của Kim Huyền Ngọc.

“Chiếc quan tài này….có khả năng đến từ ngoài Tiên Ma nhị giới!”

“….”

Lời nói của Kim Huyền Ngọc vừa dứt, cả khán phòng liền chìm vào tĩnh lặng, trong lòng mỗi người ở đây đều kinh hãi tột độ như bị boom nguyên tử rơi xuống vậy.

“Quan tài sao?”Lục Dạ ngồi trên ghế nhìn chiếc quan tài kia tò mò lẩm bẩm, hắn đang định hỏi Nguyệt nhi thì âm thanh của hệ thống đúng lúc này lại vang lên.

Keng, kí chủ nhận được nhiệm vụ chi nhánh “Quan tài thần bí”!

“Nhiệm vụ?”Lục Dạ nghe được âm thanh này liền bất ngờ, không nghĩ đến hệ thông lại đưa cho hắn cái nhiệm vụ như vậy!

Tên: Quan tài thần bí.

Thời gian: 1 giờ.

Miêu tả: Chiếc quan tài ẩn chứa cơ duyên to lớn rất có lợi cho tương lại của kí chủ, yêu cầu sở hữu nó.

Phần thưởng: Một lần triệu hồi ngẫu nhiên!

Thất bại: Tất cả tài sản mất hết!

Nhìn thông tin về cái nhiệm vụ này Lục Dạ lại càng hứng thú với cái quan tài kia hơn, cơ duyên to lớn mà hệ thống nói đến không biết là cái gì đây.

“Nguyệt nhi, cái quan tài đó rốt cuộc là thứ gì?”

“Chủ nhân ngươi không phải chỉ cần mua nó về rồi mở ra là biết sao? Chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng!”Nguyệt nhi thay vì nói thẳng ra thì lại nở nụ cười bí ẩn ánh mắt lấp lóe nhìn cổ quan tài kia mà nói.

“Ừm, cũng đúng!”Lục Dạ nghe lời nói của tiểu loli ngồi trên vai mình liền gật đầu đồng ý.

Nếu có một người náo đó biết được truyện này chắc sẽ khinh thường cười nhạo một tên chỉ có Kim Tiên Trung Kỳ vậy mà lại nghĩ mình có thể mở ra cổ quan tài ngay cả Tiên Đế cũng không làm gì được? Nhưng rất tiếc Lục Da không phải là người bình thường a.

“Do đó Vạn Giới Các chúng ta quyết định đem cổ quan tài này ra đấu giá, giá khởi điểm là 1 tỷ tiên thạch, mỗi lần trả giá không thấp hơn 100 triệu!”Kim Huyền Ngọc mở miệng nói, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Vạn Giới Các cũng sẽ không đem cái quan tài này ra đấu giá nhưng thật sự họ chẳng biết nó là thứ gì a, bọn họ đã giữ chiếc quan tài này hơn 100 năm rồi nhưng lại chẳng tìm được thông tin gì.

Thật sự thì cái giá 1 tỷ tiên thạch cũng quá mắc, nghe được cái giá như vậy ngay cả Liệt Dư đang định mua chiếc quan tài này về nghiên cứu thử cũng lập tức câm mồm lại.

1 tỷ linh thạch thế nhưng là tương được với mười cái mỏ tiên thạch a, đủ để một cái Vương Cấp Thế lực duy trì mấy năm.

Dùng nó để mua một thứ mà ngươi không thể dùng đến thì mua làm gì.

“1,1 tỷ tiên thạch!”Ngay khi đám người nghĩ rằng sẽ không có ai đấu giá thứ này trong phòng 157 liền vang lên âm thanh, khiến toàn trường không thể tin nhìn về phía căn phòng đó!”

Nghe được âm thanh này ánh mắt của Kim Huyền Ngọc liền sáng lên nhìn về phía căn phòng kia.

“….”

Sau ba tiếng đếm ngược Cổ quan tài bí ẩn này liền thuộc về Lục Dạ.

Sau đó Kim Huyền Ngọc lại chính mình đưa đồ đến căn phòng 157 trong ánh mắt nghi ngoặc cùng khó hiểu của toàn trường.

Bọn họ đều không hiểu là tên nào phá gia chi tử mua cái quan tài kia.

“Haha, không ngờ bọn hắn lại giàu như thế.

Nhưng cuối cùng tất cả vẫn là của ta thôi!” Liệt Dư nhìn về phía căn phòng 157 kia liền nở nụ cười mỉm mia mai nói như nắm tất cả mọi thứ trong tay vậy.

Kim Huyền Ngọc sau khi đem cổ quan tài tới cho Lục Dạ cũng hỏi đủ thứ nhưng hắn đều thật thà trả lời là mình không biết nhưng nàng lại không tin trong khi hắn thực sự không biết bên trong nó là gì a.

Mất một lúc mới tiễn đưa Kim Huyền Ngọc đi được Lục Dạ lúc này mỡi thở phào, thu cổ quan tài vào lại Dạ Linh Châu, hắn định sau khi kết thúc buổi đấu giá sẽ mở nó sau.

Tiếp theo đó buổi đấu giá lại tiếp tục với chuyên mục đổi đồ.

Những tên cường giả có thứ gì muốn đổi đều có thể đem lên trên sàn đấu giá và trao đổi thứ mình muốn.

Và không khiến Lục Dạ thất vọng, hắn cũng dùng vài thứ như đan dược, pháp bảo, tiên thạch đổi được ba cái kiến trúc pháp bảo là.

Thứ nhất, Vương Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo-Tùy Tâm Điện.

Thứ hai, Vương Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo-Cực Tiên Dược Điền.

Thứ ba, Vương Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo-Đại Giang Chi Hải.

Cái thứ nhất không nghi ngờ gì là thứ hắn quan tâm nhất bởi vì nó có thể biến thành mọi hình dáng mà chủ nhân tưởng tương ra.

Tưởng tượng ra loại kiến trúc mà mình muốn, ngay lúc Lục Dạ đang định đưa ba cái pháp bảo này vào Dạ Linh Châu thì âm thanh của hệ thống lại vang lên.

“Keng, phát hiện kiến trúc pháp bảo, xin hỏi kí chủ có muốn dung hợp lại với nhau không?”

“Hửm? Hệ thống còn có cái chức năng này nữa à?”Lục Dạ ngạc nhiên vô cùng khi nghe được thông báo của hệ thống.

“Tất nhiên rồi, nhưng quá trình dung hợp sẽ tốn một chút thời gian đấy, chủ nhân cũng có thể dùng vàng để dung hợp ngay lập tức!”Nguyệt nhi ngồi trên vai hắn bắt đầu giải thích.

“Vậy thì dung hợp hết cả ba mất bao nhiêu thời gian?”

“Tổng cộng là 7 ngày tất cả!”

“Vậy thì dung hợp luôn đi!”

Nghe được chỉ tốn 7 ngày thì Lục Dạ cũng nhanh chống ra lệnh.

“Keng, Dạ Linh Châu cùng ba món pháp bảo khác đang trong qua trình dung hợp, kí chủ không thể sử dụng Dạ Linh Châu khi chưa dung hợp xong!”

Nghe âm thanh thông báo của hệ thống Lục Dạ cũng gật đầu một cái, Dạ Linh Châu hắn cũng chỉ để Tiên Thạch cùng vài cái pháp bảo đan dược linh tinh mà thôi.

“Tất cả mọi người đều đã trao đổi được đồ vật mình muốn rồi đúng không, vậy ta xin tuyên bố buổi đấu giá này đến đây là kết thúc!”Giọng nói của Kim Huyền Ngọc vang lên tuyên bố.

Tuy là nói thì nhanh nhưng buổi đấu giá này đã diễn ra được vài ngày rồi, chỉ có điều không có thứ gì Lục Dạ thích cả.

“Bên cạnh các vị chính là lối ra, xin mời trả lại áo choàng trước khi rời đi!”Kim Huyền Ngọc vừa dứt lời thì ở mỗi căn phòng đều xuất hiện vết nứt hư không dẫn đến phía bên ngoài sàn đấu giá.

Tất nhiên là không tên nào dám ăn hôi lấy đi áo choàng của Vạn Giới Các rồi.

Kim Huyền Ngọc ngẩng đầu hơi tiếc nuối nhìn về phía căn phòng 157 của Lục Dạ, thật ra thì từ lần trước đưa đồ tới cho hắn thì đám người đã chào tạm biệt với nhau rồi nhưng nàng vẫn không nhịn được mà luyến tiếc khoảng thời gian ở bên cạnh bọn họ, tuy chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhưng lại mang đến cho nàng rất nhiều niềm vui cùng kỉ niệm đẹp.

“Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, đến lúc đó ngươi nhất định phải đãi bổn đại gia một bửa thật ngon đấy!”Đó là lời mà Lục Dạ nói với nàng lúc tạm biệt.

“Hừ, lần sau gặp ta nhất định cho ngươi ăn bể bụng!”Kim Huyền Ngọc mỉm cười hừ nhẹ rồi biến mất cùng Lâm lão.