Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Lam Thanh Thanh không thể tin nổi chuyện này.
Phải biết, mười mấy phút trước, cô còn tưởng rằng mình sẽ chết, nhưng chưa đến 5 phút sau, cô cảm thấy sức khỏe mình đã hoàn toàn hồi phục, thậm chí còn khỏe hơn trước kia nữa.
Lúc này, đâu chỉ riêng Lam Thanh Thanh cảm thấy khó tin, bác Trương và mười tám vị cổ đông khác trong phòng cũng cảm thấy khó tin!
Bọn họ đều biết rất rõ bệnh tình của Lam Thanh Thanh, cũng biết rằng Lam Thanh Thanh không sống được bao lâu nữa.
Nhưng nhìn Lam Thanh Thanh bây giờ đâu có vẻ giống bị bệnh!
- Ừm, được rồi.
Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu.
Viên linh đan Diệp Hạo cho Lam Thanh Thanh có thể trị được cho một tu sĩ bị trọng thương, nói chi đến thể xác người phàm như Thanh Thanh.
Lam Thanh Thanh lấy hết dũng khí nhảy cà tưng lên phía trước vài cái.
Trước giờ, nếu cô nhảy như thế tim sẽ ngừng đập, nhưng giờ trái tim không còn bấy kỳ khó chịu gì cả.
- Tôi đã khỏe rồi, tôi thật sự khỏe rồi, tôi thật sự khỏe rồi.
Lam Thanh Thanh vừa nói, nước mắt vừa chảy thành dòng.
Không ai biết được nỗi khổ cũng như sự mệt mỏi của cô.
Bao nhiêu năm nay, lúc nào cũng quanh quẩn bên ranh giới sinh tử, Lam Thanh Thanh tưởng rằng mình đã xem nhẹ việc sinh tử. Nhưng giờ phút này, cô vẫn vui mừng đến phát khóc.
Diệp Hạo quét mắt nhìn đám cổ đông đang há hốc mồm.
- Tin rằng trong số các ông có người biết tôi.
- Không sai, Bạch Như do tôi giết đấy.
Lời Diệp Hạo nói khiến sắc mặt đám Bác Trương trở nên khó coi.
Rõ ràng Diệp Hạo đang tham gia vào công việc của tập đoàn Gia Hoa.
- Bạch Như mạnh như nhưng cũng phải giữ phép tắc.
Bác Trương trầm giọng nói.
- Ai nói cho ông biết Bạch Như mạnh?
Diệp Hạo cười nói:
- Các ông cảm thấy năng khiếu bẩm sinh mình cao không với tới người ta hả, đám Ếch Ngồi Đấy Giếng.
Diệp Hạo nói đến đây, trà trong tách trước mặt mọi người biến thành từng dòng nước chảy vào trung tâm phòng họp, sau đó biến thành một con ác lang dữ tợn trước thần sắc chấn động của bọn họ.
Rống!
Ác làng gào thét, tiếng thét to lớn chấn động vỡ hết kính trong phòng, bọn Bác Trương đau đớn bịt tai lăn lộn trên mặt đất.
Tiếng sóng âm tiêu tán, ánh mắt bọn họ càng kinh hãi khi nhìn lại Diệp Hạo.
Thủ đoạn này, vô dùng thần kỳ!
Thủ đoạn này, chưa từng nhìn thấy.
Dòng nước hóa thành ác lang phiêu phù giữa không trung, mà lúc này chúng đã tách ra quay về các tách trà trước mặt bọn họ, sau đó nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm xuống với tốc độ rất nhanh.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống dưới âm mười độ.
- Cậu, cậu rốt cuộc muốn làm gì?
Bác Trương run rẩy lên tiếng hỏi.
- Các ông làm theo phép tắc, tôi cũng sẽ làm theo phép tắc.
Diệp Hạo bình tĩnh nói.
- Nhưng nếu các ông không làm theo phép tắc, tất cả sẽ gánh chịu hậu quả mà mình không thể gánh nổi.
Lúc này, Diệp Hạo khoát tay một cái, nhiệt độ trong phòng trở về trạng thái bình thường.
Ngược lại, Lam Thanh Thanh đứng kế bên không cảm thấy có gì khác thường.
Vì tay phải Diệp Hạo đang đặt trên vai cô nàng.
- Chuyện tiếp theo giao cho cô.
Diệp Hạo nói với Lam Thanh Thanh.
- Tôi muốn tất cả cổ phần của bọn họ.
Lam Thanh Thanh trầm mặc một lúc rồi nói.
- Không được!
- Cô thật quá đáng!
- Tuyệt đối không được!
Bọn người Bác Trương nhao nhao bất mãn lên tiếng.
Không ai ngờ Lam Thanh Thanh lại ác như vậy.
- Ăn gì uống gì, đều do trời định.
Diệp Hạo lạnh nhạt nói.
- Các ông ngấp nghé cổ phần trong tay Lam Thanh Thanh, cũng phải chuẩn bị tốt việc bị người ngấp nghé cổ phần của mình.
- Các ông có thể từ chối.
- Nhưng phải trả giá bằng… cái chết.
Lời Diệp Hạo vừa dứt, các cổ đông do Bác Trương cầm đầu đều rùng mình.
Đối mặt với Diệp Hạo mạnh mẽ, bọn người Bác Trương chỉ có thể bất đắc dĩ trao hết cổ phần cho Thanh Thanh.
Và lúc này, cổ phần trong tay Thanh Thanh đã cao quá 95%.
Thanh Thanh nhìn hai vị cổ đông luôn một mực ủng hộ mình nói.
- Chú Lục, Chú Mã, tôi muốn cải tổ tập đoàn, nên tôi cần cổ phần trong tay các ông.
Nghe vậy, trên mặt hai cổ động lộ ra nụ cười.
- Phải mà.
- Phải mà.
Đặt mình vào hoàn cảnh của cô, họ cũng sẽ tiến hành cải tổ tập đoàn.
Còn giữ lại hai cái họa ngầm để làm gì?
- Tôi sẽ dùng giá cao hơn thị trường 10% để thu mua cổ phần của các ông.
Lời tiếp theo của Lam Thanh Thanh khiến oán giận trong lòng hai người lập tức biến mất.
Không thể không nói, Lam Thanh Thanh đã tận tình tận nghĩa.
Sau khi Lam Thanh Thanh có được tất cả cổ phần của tập đoàn, cô nhanh chóng mở cuộc họp quản lý cao cấp.
Lam Thanh Thanh cho thôi việc mười mấy người quản lý cao cấp, rồi cho những quản lý trung tầng mà cô đã âm thầm quan sát lên nhậm chức.
Lam Thanh Thanh nhìn Diệp Hạo với vẻ áy náy.
- Để anh chờ lâu rồi rồi!
- Cái này cho cô.
Diệp Hạo đưa Lam Thanh Thanh một mặt dây chuyền.
Lam Thanh Thanh kinh ngạc nhận lấy mặt dây chuyền bằng thủy tinh.
Mặt dây chuyền này không rẻ nha, ít nhất cũng phải hơn trăm triệu á.
- Đeo giùm tôi đi!
Lam Thanh Thanh nhìn một hồi rồi đưa cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo cười cười, đi qua phía sau đeo sợi dây chuyền thủy tinh cho cô nàng.
Lam Thanh Thanh soi gương, gương mặt hiện ra nét cười vui vẻ.
- Rất hợp.
- Phải nói cô xinh đẹp, cô có tin dù cho mình đeo dây xích chó, nó cũng sẽ rất hợp không?
Diệp Hạo cười trêu.
- Có ai khen như anh không?
Lam Thanh Thanh liếc xéo Diệp Hạo một cái.
- Sợi dây chuyền thủy tinh này, lúc tắm tắm rửa cũng đừng tháo xuống, nếu như đứt thì hãy đổi một sợi dây bạch kim.
- Còn mặt thủy tinh này...
Lam Thanh Thanh ý thức được gì đó.
- Mặt thủy tinh này là bùa hộ thân.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Dù cao thủ thiên bẩm như Bạch Như cũng không thể làm cô bị thương được.
- Lợi hại vậy sao?
Lam Thanh Thanh mở to mắt nói.
Sau khi Diệp Hạo dến luyện huyết cảnh, đã có thể tự mình luyện chế bùa hộ thân.
Nhân lúc Lam Thanh Thanh đang chỉnh lý tập đoàn, hắn đến một trung tâm kim hoàn mua sáu mặt dây chuyền bằng thủy tinh.
Nhưng bùa hộ thân không dễ luyện chế như trong tưởng tượng.
Với tu vi Diệp Hạo bây giờ, phải tiêu tốn hơn nửa ngày mới được một cái.
Mặt dây chuyền thủy tinh được luyện chế thành công, cho dù cao thủ Tiên Thiên tầng ba cũng khó đánh phá được.
Diệp Hạo tặng mặt dây chuyền này cho Lam Thanh Thanh bởi vì hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô nàng được.
- Đương nhiên!
Diệp Hạo gật đầu.
- Anh có thể.
Lam Thanh Thanh đang chần chừ muốn nói anh có thể ở lại bảo vệ tôi không thì điện thoại Diệp Hạo đã vang lên.
- Trương Lan.
Diệp Hạo bắt điện thoại.
- Diệp Hạo, không hay rồi!
Giọng nói Trương Lan có vẻ gấp rút bên đầu kia điện thoại.
- Sao vậy?
Trong lòng Diệp Hạo cảm thấy nặng nề.
- Diễn đàn trường chúng ta xuất hiện mấy tấm ảnh chụp Đường Phiên Phiên đi mướn phòng với một nam sinh.
Diệp Hạo nghe đến đây, sắc mặt lập tức trầm xuống.