Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 173: Cao Thủ Tiên Thiên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

Mọi người bàn tán xôn xao.

Ai cũng không ngờ Diệp Hạo trâu bò đến thế.

Phải biết rằng Vương Nghiễm Nhiêu thuộc dòng đích tôn Vương gia đó!

Sao cậu ta lại dám làm như vậy?

Vương gia chủ nhìn chằm chằm Diệp Hạo, trong mắt lộ ra sát khí:

- Cậu đáng chết.

- Ông không có tư cách quyết định sống chết của tôi đâu.

Diệp Hạo nói xong nhấc chân đi đến chỗ Vương gia chủ.

Xoạt!

Vệ sĩ bên cạnh Vương gia chủ, Vương Văn Lệ đứng dậy, vẻ mặt ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói:

- Dừng lại!

- Cút.

Sau khi Diệp Hạo nói một chữ, đối phương như bị sét đánh, miệng phun ra máu tươi ngã ra sau.

- Chuyện này… tình huống gì thế này?

Vương gia chủ mở to hai mắt hốt hoảng lên tiếng, ông ta biết rõ Vương Văn Lệ là cao thủ cấp Bát Tinh, một tồn tài có thể cùng lúc địch cả ngàn người.

Nhưng Diệp Hạo chỉ thốt lên một chữ, người mạnh nhất bên mình đã phun máu tươi?

Tuy không hiểu, nhưng trên mặt Vương Văn Lệ hiện lên vẻ bất an.

- Nhân viên bảo vệ du thuyền đâu rồi?

Vương Phu nhân thấy cảnh này khàn giọng kêu lên.

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Mười nhân viên bảo vệ xông tới định bắt Diệp Hạo.

- Người nào tới trước - - giết không tha.

Hơn mười bảo vệ chỉ cảm thấy như có cái chùy thật nặng gõ vào trái tim bọn họ, cả đám kêu lên một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, vô lực tê liệt ngã xuống đất.

Mọi người nhìn thấy cảnh này không khỏi tản ra bốn phía.

Lúc này Diệp Hạo mới đi tới trước mặt Vương Văn Lệ.

- Tuy ông không thể quyết định sống chết của tôi, nhưng tôi có thể đó.

Rõ ràng trên người Diệp Hạo không tỏa ra bất kỳ uy thế cường hãn gì, nhưng toàn thân Vương Văn Lệ thậm chí Linh Hồn ông ta đều đang run rẩy, giống như trước mắt mình là một ngọn núi, cao cao tại thượng, không thể nào chống đối.

- Gia chủ, người này là cường giả Tiên Thiên a.

Lúc Vương Văn Lệ không biết nên nói gì, vệ sĩ bên cạnh ông ta vội vàng lên tiếng.

Cái gì?

Cao thủ Tiên Thiên!

Trên mặt Vương Văn Lệ trở nên tím tái.

Cao thủ Tiên Thiên, đừng nói Vương gia ông ta, cho dù Lâm gia, Chu Gia, Trịnh gia, các gia tộc đứng đầu ở đây cộng lại cũng chưa hẳn có tư cách mời được.

- Dựa theo quy củ, tôi có thể tùy ý giết người khiêu khích tôi đấy!

Vẻ mặt Diệp Hạo giễu cợt nhìn Vương Văn Lệ.

Vương Văn Lệ nói theo bản năng thốt lên.

- Không có khả năng!

- Trên đời này không có gì không có khả năng cả.

Diệp Hạo cười ha ha nói tiếp.

- Ông biết vì sao Phương gia không động đến tôi không? Ông thật sự cho rằng Phương gia thu tay lại à?

Trong lòng Vương Văn Lệ chấn động.

Đúng vậy!

Phương gia, một quái vật khổng lồ như vậy, sao có thể bỏ qua cho Diệp Hạo được?

Nhưng Phương gia lại bỏ qua cho hắn.

Diệp Hạo nói xong, giơ bàn tay lên cao.

- Đợi đã!

Vương Nghiễm Nhiêu run rẩy thốt lên.

- Chuyện gì?

Diệp Hạo dù rất bận vẫn ung dung nhìn Vương Nghiễm Nhiêu.

- Tôi….sau này tôi đảm bảo Vương gia sẽ không dây dưa với Minh Nguyệt nữa.

Vương Nghiễm Nhiêu hiểu rõ mục đích lần này của Diệp Hạo.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn ông ta một chút rồi lên tiếng.

- Tôi hi vọng Vương gia các ông nói được làm được, nếu dám can đảm làm trái lời nói hôm nay, tôi không ngại xóa Vương gia các ông ra khỏi Ma Đô đâu.

Không thể không nói, lời này của Diệp Hạo rất phách lối a, nhưng trong đám người không có ai dám phản bác cả.

- Minh Nguyệt, đi thôi!

Diệp Hạo nhìn Minh Nguyệt còn đang khiếp sợ kế bên, cười nói.

Minh Nguyệt a một tiếng rồi vội vàng chạy theo Diệp Hạo.

Cha mẹ Minh Nguyệt liếc nhau một cái rồi cũng vội vàng đi theo hai người.

- Phòng cô đâu?

- Phía trước rẽ trái, đi khoảng 20 mét rồi quẹo phải phòng thứ ba.

Minh Nguyệt vội vàng trả lời.

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

Sau khi đến phòng Minh Nguyệt, Diệp Hạo thấy cha mẹ Minh Nguyệt hơi mất tự nhiên và bất an nên lên tiếng trấn an.

- Cô chú, quên giới thiệu với hai người, cháu tên Diệp Hạo, là bạn của Minh Nguyệt.

Cha mẹ Minh Nguyệt chỉ thuộc giai cấp công nhân bình thường trong xã hội. Lúc đầu, Vương Nghiễm Nhiêu bắt ép hai người nhưng cả hai đều từ chối, nhưng sau đó hai người lần lượt mất công việc, bọn họ hiểu do Vương gia âm thầm ra tay.

Sau đó Vương Nghiễm Nhiêu tiến một bước uy hiếp, cha mẹ Minh Nguyệt vẫn không thỏa hiệp, nhưng cô nàng lại thỏa hiệp, cô không thể lấy an toàn của cha mẹ ra đùa.

Bởi vậy, trong lễ đính hôn sắc mặt cha mẹ Minh Nguyệt đều không được tốt lắm, nhưng bọn họ không ngờ, nửa đường có Diệp Hạo nhảy ra.

Hai vị thấy Diệp Hạo dễ nói chuyện như vậy, nên khẩn trương trong lòng dần mất đi.

- Diệp Hạo, cảnh giới Tiên Thiên có ý gì thế?

- Trên thế giới này sở dĩ đại lão của tập đoàn tài chính ít bị ám sát là vì bên cạnh họ có vệ sĩ cường hãn bảo vệ.

Diệp Hạo cười nói:

- Mà những vệ sĩ này không phải vệ sĩ trong Thế Tục, sức chiến đấu của bọn họ vượt xa tưởng tượng của cô.

- Vệ sĩ bên cạnh gia chủ Vương gia, cho dù dùng súng bắn cũng không gây tổn thương được hắn một chút nào đâu.

- Cường hãn như vậy à?

Minh Nguyệt bật thốt.

Nhưng rất nhanh cô nghĩ đến Diệp Hạo còn lợi hại hơn thế.

- Dựa theo cấp bậc Võ Sĩ chia làm nhất phẩm đến cửu phẩm, mà qua cửu phẩm là Tiên Thiên.

Diệp Hạo giải thích với cô nàng.

- Tiên Thiên thông với Thiên Địa Nhị Kiều, có thể bổ sung năng lượng không ngừng.

- Cao thủ Tiên Thiên không chịu ràng buộc của pháp luật Thế Tục, muốn truy nã cao thủ Tiên Thiên chỉ có cục Võ Đạo.

- Cục Võ Đạo?

- Cục Võ Đạo chính là một tổ chức của những cao thủ tu luyện Võ đạo được quốc gia quản lý, dùng để xử lý những chuyện tôi đã nói ở trên.

- Hôm nay anh làm vậy, cục Võ Đạo có thể tìm anh hay không?

- Sẽ không!

- Vì sao?

- Bởi vì tôi là nhân viên cấp cao trong cục Võ Đạo.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

“A.”

Minh Nguyệt không ngờ Diệp Hạo còn có thân phận kinh người như vậy.

- Bây giờ có thể nói chuyện giữa chúng ta không?

Diệp Hạo dời đề tài hỏi lại.

- Chuyện giữa chúng ta?

Trong lòng Minh Nguyệt trầm xuống.

Chẳng lẽ Diệp Hạo - -?

- Tôi chuẩn bị thành lập một viện điều dưỡng ở Ma Đô.

Diệp Hạo nghiêm túc nhìn Minh Nguyệt.

- Mà cô sẽ trở thành người phụ trách viện điều dưỡng này.

- Viện điều dưỡng gì?

- Ở viện điều dưỡng của tôi, ngoại trừ có thể tăng cường sức sức khỏe thân thể ra, còn có thể gia tăng tuổi thọ.

- Cái gì?

Minh Nguyệt hoảng sợ thốt lên lần nữa.

- Cô cũng hiểu điều này đại biểu cho cái gì chứ?

- Nếu thật sự như lời anh nói, viện điều dưỡng này chắc chắn sẽ bùng nổ.

Minh Nguyệt trầm giọng nói:

- Chỉ là - -?

- Chỉ là cái gì - -?

- Nhưng ở nơi tấc đất tấc vàng như Ma Đô này, muốn xây một viện điều dưỡng sẽ rất khó và rất tốn kém.

- Đưa số tài khoản ngân hàng của cô cho tôi.

Minh Nguyệt lấy ví ra đưa thẻ ngân hàng cho hắn.

Diệp Hạo nhìn lướt qua một chút rồi lấy di động ra, bấm bấm ấn ấn gì đó.

Một lát sau, Minh Nguyệt nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng.

- 10 - - 10 - - triệu.

Minh Nguyệt thấy con số, hoảng sợ không nói nên lời.

- Đây chỉ là tiền dùng cho giai đoạn mở đầu, sau đó tôi sẽ tiếp tục đầu tư cho cô.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Anh tin tưởng tôi như vậy?

Minh Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi Diệp Hạo.

- Chẳng lẽ cô không đáng tin?

Diệp Hạo cười hỏi ngược lại.

- Tôi tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng.

Giọng nói của Minh Nguyệt kiên định hứa hẹn.

Diệp Hạo cười, lấy một hộp gấm trong túi ra đưa cho cô.

- Cái này tặng cho cô.

Sau khi Minh Nguyệt mở ra, cô thấy một sợi dây chuyền thủy tinh rất tinh xảo.

Khuôn mặt cô không khỏi đỏ lên.

Trong lúc nhất thời cô không biết nên nhận hay từ chối.