Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Có lúc Diệp Hạo từng nghĩ, chỉ cần cho hắn 500 vạn, hắn đã sống vui sướng sống đến hết đời.
Nhưng khi thấy một màn này, hắn mới phát hiện, số tiền đó chả nhầm nhò gì với đám nhà giàu trước mặt cả.
Một chiếc siêu xe hay một chiếc đồng hồ hiệu chả thấm vào đâu cả.
Thân phận khác biệt, quyết định tầm mắt.
Cuối cùng Bát Tuấn Đồ này được một đại lão trong giới kinh doanh mua với giá 9300 vạn.
- Món thứ hai là một cổ ngọc.
Chu Hải Mị nói xong, một thiếu nữ bưng khai đựng cổ ngọc ra.
- Chúng tôi không biết rõ thành phần cổ ngọc này, nhưng sờ vào nó làm người ta sảng khoái tinh thần.
Ánh mắt Diệp Hạo sáng rực nhìn chằm chằm cổ ngọc trong tay thiếu nữ trên đài.
- Cổ ngọc gì chứ, linh thạch đó.
Trong lòng Diệp Hạo mừng như điên.
Châu Hải Mị liếc mắt nhìn xung quanh một lượt.
- Giá khởi điểm 10 vạn, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 1 vạn.
- 11 vạn.
- 12 vạn.
Thực ra, rất nhiều người ra giá không quan tâm miếng ngọc này có giá trị bao nhiêu, dù miếng nó chỉ là một miếng nhựa plastic cũng không sao cả.
Thứ chân chính bọn họ coi trọng là lấy được sự chú ý của Chu Hải Mị.
- 20 vạn.
Đúng lúc này, bên trong một góc vắng vang lên tiếng Diệp Hạo, bất thình lình, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua hắn.
Tình huống gì đây?
Người này là ai?
Phải biết rằng lựa chọn đấu giá đều là đại lão trong giới kinh doanh và các tinh anh của gia tộc lớn.
- Tôi không thể đấu giá sao?
Diệp Hạo chỉ mình hỏi.
Chu Hải Mại ngớ ra một lúc mới cười đáp.
- Đương nhiên có thể, cậu thanh niên này đấu giá 20 vạn, còn ai nào trả cao hơn không?
- 100 vạn.
Mọi người bàn tán.
Dù là đại gia nhưng cũng đừng đốt tiền nấu trứng như Bạch công tử vậy chứ!
- Vương Thụy mới ra giá đó.
- Đầu tên này bị kẹp sao?
- Sao tôi cảm thấy Vương Thụy cố ý nhằm vào tên vệ sĩ kia nhỉ?
- Vệ sĩ này là người của Lâm Nhu Nhi, Vương Thụy không sợ Lâm Nhu Nhi ghi hận à?
Lúc Lâm Nhu Nhi thấy Vương Thụy đấu giá đã hiểu, hắn muốn trả thù cho Vi Đà, ai cũng biết nhà họ Vi bám gót Vương gia.
Diệp Hạo liếc Vương Thụy một cái rồi thản nhiên nói.
- 200 vạn.
- Một vệ sĩ nho nhỏ như cậu có đủ 200 vạn sao?
Vương Thụy cười mỉa
- Chắc cậu không biết hậu quả của việc ra giá loạn đâu nhỉ?
- Tất cả tiền Diệp Hạo tiêu đều do tôi thanh toán.
Lâm Nhu Nhi bình tĩnh nói.
- Không, tất cả chi tiêu hôm nay của tôi sẽ do Chu công tử thanh toán giúp.
Lời Diệp Hạo nói làm tất cả đớ người.
Lúc Chu Ôn Ngọc thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, tay chân hắn run lẩy bẩy, tim cũng đập nhanh hơn.
- Tên này quả nhiên biết chút gì đó!
Chu Ôn Ngọc nghĩ đến điều này nên im lặng một lát, sau đó hắn cố rặng ra nụ cười, lên tiếng.
- Diệp huynh nói không sai.
Tình huống gì đây?
Mọi người đều mơ màng.
Không phải Chu gia và Lâm gia như nước với lửa sao?
- Bây giờ còn vấn đề gì không?
Diệp Hạo khinh bỉ nhìn Vương Thụy.
Vương Thụy cạn lời.
Vương gia đã gia nhập vào liên minh chống đối Lâm gia, bởi vậy không ngại trở mặt với Lâm gia, nhưng sao Diệp Hạo có quan hệ với Chu Ôn Ngọc được?
Mọi người cũng suy nghĩ vấn đề này.
Lúc này, không ai có dám đấu giá miếng cổ ngọc với Diệp Hạo nữa.
- Món thứ ba là một chuỗi ngọc trai phương Đông.
Một hạt ngọc trai phương Đông đã có giá trị không nhỏ, không cần phải nói đến một chuỗi.
Lúc hai thiếu nữ mang chuỗi ngọc châu bày trước mặt đám người, bọn họ mới để ý kích thước của mỗi viên ngọc đều giống nhau như đúc.
- Đồ quý đây rồi!
- Món này chắc ít nhất cũng phải mấy ngàn vạn.
- Chức trên đời này chỉ có một chuỗi ngọc trai thế này thôi.
Mọi người nhao nhao tiến hành đấu giá.
- 2200 vạn.
- 2400 vạn.
- 3000 vạn.
Đúng lúc này, Diệp Hạo lại lên tiếng tiếp.
Sắc mặt Chu Ôn Ngọc không khỏi trắng bệch.
Tên khốn nạn này muốn chơi mình đây mà!
Cho dù Chu gia của hắn cũng không thể tùy tiện lấy ra 3000 vạn nha.
Nhưng trước đó hắn đã tuyên bố trước mặt mọi người, chi tiêu của Diệp Hạo đều tính lên đầu hắn rồi, giờ có mặt mũi để rút lại lời nói sao.
- 3100 vạn.
- 3200 vạn.
Giá của Diệp Hạo nhanh chóng bị phá vỡ.
- 4000 vạn.
Diệp Hạo không biến sắc ra giá tiếp.
Đám người thấy vậy chỉ có thể từ bỏ.
Người này không thiếu tiền, ai có thể đú theo hắn được?
Diệp Hạo cũng không làm quá mức, sau khi lấy được chuỗi ngọc trai, hắn không còn lấy đồ khác nữa.
Chuyện này khiến trái tim đang lơ lửng của Chu Ôn Ngọc hơi thả lỏng một chút.
Sau khi hội đấu giá chấm dứt, hai thiếu nữ nhanh chóng giao hai món vừa nãy cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo trước tiên nắm miếng cổ ngọc trong tay, hắn rõ ràng cảm nhận được một chút linh lực.
Linh lực rất tinh thuần!
Diệp Hạo không tiếp tục hấp thu mà thận trọng cho nó vào túi áo.
- Khối cổ ngọc này có gì mà cậu coi trọng vậy?
Uông Hoa tò mò hỏi.
- Không nói cho ông biết.
Sắc mặt Uông Hoa đen lại, tên này trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
- Đi thôi…
Diệp Hạo hăng hái cầm hộp ngọc trai phương Đông đi về phía Lâm Nhu Nhi.
Lâm Nhu Nhi tò mò nhìn hắn, nhưng cô hiểu rõ, lúc này không thích hợp để hỏi.
Đợi đến khi hai người vào trong xe, cô nàng mới quay sang nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt to đen láy xinh đẹp như hai viên ngọc cứ đảo qua đảo lại trên người hắn
- Nhi tỷ muốn hỏi chuyện gì cứ nói, đừng ngại!
Diệp Hạo cười khổ.
Nữ Thần còn giả ngây thơ, ai có thể chịu được chứ?
- Cậu và Chu Ôn Ngọc xảy ra chuyện gì?
- Tôi học đại học Trung Y mà bà chị!
- Vậy thì sao?
- Tôi liếc mắt một cái đã biết thận hắn hư nhược a.
Lâm Nhu Nhi giật mình, cô không nghĩ đến chuyện này nha.
- Cậu dựa vào chuyện này uy hiếp anh ta?
Vẻ mặt Tiểu Lan không thể tưởng tượng nổi.
- Nếu không thì sao?
Diệp Hạo cười nói.
- Nếu tôi nói chuyện đó ra, cô thấy hình tượng Chu Ôn Ngọc có bị tổn hại không?
Không tổn mới lạ, nếu ai cũng biết, thì khi hắn ra đường chắc phải đội quần mất.
Vấn đề là, cậu nói người khác sẽ tin sao?
Tiểu Lan nào tin lời chém gió của hắn!
Đợi đoàn xe đưa Diệp Hạo về Hải Hằng Hoa Viên, Tiểu Lan liền nói nghi hoặc trong lòng mình ra.
- Tiểu thư, cô tin không?
- Đương nhiên là không!
Lâm Nhu Nhi nói như chém đinh chặt sắt.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần –)
…
Lúc Diệp Hạo quay về, trong nhà đã thay đổi lớn.
Đường Phiên Phiên đã sắp xếp hết đồ đạc trong nhà, nhìn qua càng thêm cảnh đẹp ý vui, còn tạo cảm giác không gian rộng hơn một chút.
- Thế nào? Hài lòng không?
Đường Phiên Phiên cười hỏi.
- Thực sự không xoi ra được chỗ nào không hài lòng cả...
Vừa nói xong câu này, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi.
Cùng lúc đó, một con gió lạnh thấu xương thổi vào phòng, Đường Phiên Phiên không khỏi rùng mình một cái.
- Sao lại lạnh như vậy?
- Cô trở vào phòng đi.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Sao thế?
- Có thứ không sạch sẽ tiến vào.
Diệp Hạo trả lời.
Dù sao Đường Phiên Phiên đã biết Mộng Ngạc tồn tại.
Trong mắt Đường Phiên Phiên lộ vẻ kinh ngạc, sau đó vèo một cái, vọt đến bên cạnh hắn, bộ ngực đầy đặn không khỏi cọ cọ vào cánh tay hắn, đôi mắt cảnh giác đảo qua bốn phía.
- Đừng lo, đây chỉ là nhân vật nhỏ thôi.
Diệp Hạo cười an ủi…