Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
- Bạn trẻ có tiện bán cho lão đây một viên không?
Hoa Tư xoa xoa bàn tay đề nghị.
- Tôi muốn nghiên cứu phương pháp chế tạo ra nó!
- Ông không nghiên cứu ra được đâu.
Diệp Hạo lắc đầu trả lời.
- Cho dù ông nghiên cứu ra được, ông cũng không có nguyên liệu như vậy để phối chế.
Hoa Tư chua xót gật đầu.
Nguyên liệu luôn là vấn đề hạn chế của thuốc Đông y.
- Có thể bán cho tôi một viên không?
Lúc này, Bình Mai tiến lên một bước, hai mắt sáng rực nói.
Vừa rồi bà ta nghe Diệp Hạo giới thiệu về viên thuốc này ‘người thường dùng nó có thể tăng 5 ~ 6 năm tuổi thọ’.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tôi là mẹ Thanh Thanh đó.
Bình Mai không vui lên tiếng.
- Vậy thì sao?
Diệp Hạo liếc một cái đã nhìn ra bà ta không phải mẹ ruột Thanh Thanh, mà cho dù có là mẹ ruột, hắn cũng không tùy tiện cho bà ta.
- Như vậy… tôi bỏ tiền ra mua hai viên linh đan, thế nào?
Lam Trung Thiên cũng có hứng thú với linh đan trong tay Diệp Hạo.
- Linh đan của Đạo Gia Tông Môn, Lam tiên sinh cảm thấy tiền bạc bình thường có thể mua được sao?
Diệp Hạo mỉm cười nhìn Lam Trung Thiên.
- Hơn nữa, trong mắt Lam tiên sinh, tôi thiếu tiền như vậy sao?
Trong mắt Lam Trung Thiên lộ ra vẻ tức giận.
- Thanh Thanh, tôi còn có việc quay về trước.
Diệp Hạo nói một câu với Lam Thanh Thanh rồi xoay người rời đi.
- Hai người.
Lam Thanh Thanh giậm chân một cái nhanh chóng đuổi theo Diệp Hạo.
- Không biết điều!
Lam Trung Thiên tức giận hậm hực.
Hoa Tư liếc Lam Trung Thiên một cái, nhắc nhở.
- Lam tiên sinh, tôi nhất định phải nhắc nhở ông một chuyện, anh bạn trẻ này không phải người ông có thể đắc tội, cho dù ông có địa vị cao thế nào ở Macao đâu.
- Hả?
Lam Trung Thiên khẽ giật mình.
- Không nói đến chuyện cậu ấy quen biết Tu Sĩ Đạo Gia Tông Môn, chỉ dựa vào tu vi hiện giờ của cậu ta, vệ sĩ bên người ông không đủ để câu ta nhét kẻ răng đâu.
- Làm sao có thể?
Lam Trung Thiên khiếp sợ.
Vệ sĩ bên người ông ta đều là cao thủ giỏi nhất cấp Cửu Tinh.
Hoa Tư cũng không nhiều chuyện, quay người rời khỏi nơi này.
Vẻ mặt Bình Mai nghiêm trọng, nói.
- Nếu không có gì bất ngờ, cao thủ Cửu Tinh trẻ tuổi như vậy tất vào Tiên Thiên, mà cao thủ cấp Tiên Thiên đều có đặc quyền nhất định trong quốc gia.
- Xem ra, bạn Diệp Hạo cũng là Tu Sĩ của Đạo Gia Tông Môn, còn trẻ tuổi như vậy đã đạt cảnh giới Cửu Tinh, bà cảm thấy trên người Diệp Hạo có bí tịch Đạo Gia không?
Lam Trung Thiên trầm ngâm nói.
- Không phải ông muốn bí tịch trên người Diệp Hạo đấy chứ?
Bình Mai sợ hết hồn nói.
- Nhà họ Lam chúng ta không thể độc chiếm vị trí đầu ở Macao, nhưng nếu có Bạch Nhược Tông Sư ủng hộ chắc sẽ có khả năng.
Lam Trung Thiên nhìn Bình Mai nói.
- Ông muốn mời Bạch Nhược Tông Sư đối phó Diệp Hạo?
Bình Mai chần chừ.
- Bạch Nhược Tông Sư đã đạt cảnh giới Tiên Thiên, có thể đối phó với Diệp Hạo, nhưng đến lúc đó bệnh của Thanh Thanh làm sao bây giờ?
- Vì nhà họ Lam, Thanh Thanh đành phải hi sinh.
Lam Trung Thiên im lặng rất lâu mới mở miệng nói câu này.
Toàn thân Bạch Mai chấn động, lần đầu tiên bà ta mới biết được bộ mặt thật của người đàn ông mình chung chăn gối bấy lâu nay.
Bình Mai cần thế lực, nhưng bà ta còn chưa phát rồ đến cấp độ như Lam Trung Thiên.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần –)
…
- Diệp Hạo, xin lỗi.
Lam Thanh Thanh đuổi kịp Diệp Hạo, áy náy mở lời.
- Người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Linh đan chữa bệnh cần phải qua một khoảng thời gian nữa mới có thể đưa cho cô được.
- Anh đừng nói như vậy.
Lam Thanh Thanh vội nói.
- Anh như vậy càng làm tôi áy náy.
- Vậy chúng ta đừng nói nữa…
Diệp Hạo nhìn đôi mắt to chứa đầy nước mắt của Lam Thanh Thanh, cười nói.
- Cô quay về đi, tôi phải đi học nữa.
Lam Thanh Thanh không chú ý, khi Diệp Hạo xoay người, ý cười trên mặt hắn đã thu lại, có lẽ Lam Trung Thiên cũng không chú ý đến việc ông ta cao cao tại thượng cùng thái độ sai bảo người khác đã chọc giận Diệp Hạo.
Mà Diệp Hạo cũng không chú ý đến việc khi hắn lấy được ký ức Hắc Long, sự kiêu ngạo của Hắc Long đang ngầm ảnh hưởng đến hắn.
Nếu trước đó, Diệp Hạo sẽ không phủi tay rời đi.
Sau khi Diệp Hạo rời khỏi bệnh viện liền gọi điện cho Đường Phiên Phiên, khi biết cô nàng đang ở siêu thị điện máy mua máy tính, hắn cũng đi đến đó, sau đó hai người bắt đầu mua hết những thứ cần thiết.
Đợi quay lại Hải Hằng Hoa Viên cũng đã tám giờ tối.
Diệp Hạo thấy trên bàn có hai lá bùa chú và một bức thư do Hiểu Minh để lại.
Anh ta nói với Diệp Hạo mình đến cục Linh Dị, sau này có duyên gặp lại.
Hai lá bùa trên bàn đều là bùa bảo vệ.
- Phiên Phiên, ngày mai cô mua một cái túi nilon nhỏ bỏ lá bùa vào rồi đặt trong ví nhé.
Diệp Hạo đề nghị như vậy vì phòng ngừa bùa chú bị tổn hại hoặc ướt.
- Tôi có túi nilon nhỏ đó.
Đường Phiên Phiên nhanh chóng lấy hai cái túi nilon nhỏ trong phòng ra.
- Sao cái gì chị cũng có thế.
Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.
- Tôi là Doraemon mà.
Đường Phiên Phiên nói xong còn học tiếng mèo kêu, Diệp Hạo không khỏi rùng mình.
- Tôi nói này học tỷ, chị đang kiểm tra định lực của tôi sao?
- Không phải người tu đạo không thể gần nữ sắc?
Đường Phiên Phiên trừng mắt nhỏiói.
- Ai bảo với cô vậy?
Diệp Hạo hung dữ trừng mắt nhìn nàng một cái.
- Nếu như lại hấp dẫn tôi, tự gánh lấy hậu quả.
Đường Phiên Phiên giả giờ biểu lộ khuôn mặt sợ hãi.
- Cậu đừng bắt nạt người ta nha.
Không thể ở đây được nữa, nếu còn ở lại sẽ gặp chuyện không may mất!
Diệp Hạo đứng dậy quay về phòng mình, lấy bách khoa toàn thư Đông y ra đọc.
Hôm nay, có thể đọc xong quyển này rồi.
Diệp Hạo tin, nếu giờ mà kiểm tra môn này, mình chắc chắc thi max điểm.
Học bằng cách này không mất đi tí nào.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên sóng vai đến trường.
- Diệp Hạo, có phải chúng ta nên mua một chiếc xe?
- Cô có bằng lái chưa?
- Có rồi.
- Vậy mua một chiếc.
Diệp Hạo thấy thế nào thuận tiện thì làm.
- Ừm, buổi chiều chúng ta đi xem xe đi.
- Được.
Diệp Hạo có gần 3000 vạn, mua một chiếc xe xa hoa mấy chục vạn vô cùng dễ dàng.
- Xem ra tôi cũng phải thi bằng lái.
Diệp Hạo nói.
Sau khi đến trường, Diệp Hạo đi thẳng tới phía thao trường.
Mà lúc này, tất cả bạn học đầy kính sợ nhìn Diệp Hạo.
Video Diệp Hạo đánh nhau với 12 nam sinh được lưu truyền rộng rãi trong trường, ai cũng không ngờ người gầy yếu như hắn lại mạnh đến mức độ đó.
- Đây mới là đàn ông chứ.
- Một mình đánh 12 người, còn không bị thương, quả là đàn ông chân chính.
- Tôi phát hiện hơi thích anh ấy rồi.
- Tôi thấy cậu ta càng nhìn càng thuận mắt.
Lúc một số nữ sinh trong lớp còn đang hoa si, một nữ sinh cúi đầu đi tới chỗ Diệp Hạo, sau đó cô ấy đưa lá thư trong tay cho hắn, nhỏ giọng nói.
- Em viết cho anh.